Đám đông nghe thấy vậy thì chau mày. Thằng nhóc này thật không biết điều. Cậu ta còn không biết đây là đâu à, mà dám ăn nói như thế?
An ủi? Lịch sự? Lẽ nào đảo Vong Ưu còn phải khúm núm, khép nép trước một thằng lông còn chưa rụng sạch như cậu sao?
Vậy khác gì tự hạ thấp mình? Không ít người khịt mũi. Đảo chủ không hề tức giận, chỉ nói: “Người trẻ, cậu muốn thế nào?”
“Đương nhiên là dùng kiệu đưa tôi đến chỗ bệnh nhân. Tôi đứng lâu chân mỏi lắm rồi. Nếu như không cho người tới đưa đi thì e rằng tôi cũng không khám được bệnh đâu”, Lâm Chính cười nói.
“Láo! To gan lắm, cậu dám ăn nói như vậy ở đây à?”
“Nhóc thối, cậu chán sống rồi phải không?”
“Cậu cũng không tự coi lại mình xem. Cậu là cái thá gì mà bắt chúng tôi dùng kiệu đưa cậu đi?”
Người của đảo Vong Ưu lập tức chửi bới. Một người ngông cuồng như vậy e rằng cả đời này họ cũng chưa gặp bao giờ.
“Ngậm miệng”.
Đảo chủ quát lên. Đám đông lập tức im bặt. Đảo chủ chỉ nhìn thật kỹ Lâm Chính rồi lắc đầu: “Đáp ứng cho cậu ta đi”.
“Đảo chủ, chuyện này…”
“Tôi không có hứng thú với người này, cũng không có thời gian dây dưa. Sau khi đáp ứng thì đưa U U tới hang Sám Hối đi”, đảo chủ thản nhiên nói, cũng chẳng muốn nhiều lời, cứ thế phất ống tay rời khỏi phòng nghị sự. Đám đông nhìn nhau.
“Xem ra đảo chủ không muốn so đo với thằng nhóc này rồi”, Sở Túc hừ giọng.
“Chứ còn sao nữa? Người đứng đầu của một đảo lẽ nào lại phải giết một thằng miệng còn hôi mùi sữa à? Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười mất. Đảo chủ chỉ muốn dùng cậu ta để bịt miệng cô U U, danh chính ngôn thuận nhốt cô ấy lại mà thôi”.
“Hừ, chúng ta cứ để cho cậu ta được dịp vênh mặt một lúc đi", đám đông xì xầm, trừng mắt với Lâm Chính.
Kiệu nhanh chóng được đưa tới trước cửa.
“Đi thôi nhóc”, Sở Túc quát lên với Lâm Chính.
“Thái độ hơi kém”, Lâm Chính nói: “Thái độ như thế tôi không đi đâu”.
“Cậu…”, Sở Túc tức lắm, định ra tay nhưng bị Huyết Nham ngăn lại.
“Tam trưởng lão, nhịn đi, đợi cậu ta ra khỏi đảo rồi thì muốn giáo huấn kiểu gì cũng được”, Huyết Nham nói nhỏ. Sở Túc nghe thấy vậy mới chịu dừng lại.
“Cũng phải, nếu mà tôi so đo với thằng nhóc này thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao. Thế nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cậu ta biết thế nào là lễ hội thôi”, nói xong, Sở Túc bèn rời đi.
“Cậu Lâm, mời lên kiệu”, Huyết Nham nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, đi ra cửa.
Bên ngoài là một chiếc kiệu cũ, rõ ràng là đã có từ lâu đời lắm rồi. Trong xã hội này, ai còn dùng kiệu này chứ? Vậy mà đảo Vong Ưu vẫn có thì đúng là hiếm. Lâm Chính cũng không chê bai, cứ thế ngồi vào trong.
Mấy người đệ tử âm thầm hừ giọng. Họ tức lắm, nhưng đảo chủ đã lên tiếng thì họ cũng hết cách, đành phải khiêng anh tới đỉnh núi ở chính giữa của đảo.
Chiếc kiệu nghiêng bên này nghiêng bên kia được khiêng đi. Lâm Chính ngồi trong cũng khá thoải mái. Tầm hơn 10 phút sau, chiếc kiệu dừng lại ở đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một gian nhà bằng trúc xinh đẹp. Một nha hoàn đang đứng trước cổng, nhìn thấy đám trưởng lão và đệ tử tới thì cô gái vội hành lễ.
“Nhã Hồng, mở cửa”
“Vâng, trưởng lão”.
Cô gái tên Nhã Hồng vội vàng đi đẩy cửa. Lâm Chính bước xuống kiệu.
“Những người khác đợi ở đây, các vị trưởng lão cùng vào là được”, Huyết Nham lên tiếng.
“Vâng, trưởng lão”.
Mọi người đáp lại. Nha hoàn dẫn đầu đoàn người bước vào trong căn phòng.
Căn phòng được bài trí rất tinh tế, tất cả đều trang hoàng theo phong cách cổ xưa, bàn ghế gỗ, với những món đồ tinh tế. Còn có cả lớp rèm mỏng và một lò đốt hương cỡ nhỏ đặt trên bàn. Hương thơm của trầm lan tỏa cả căn phòng.
Rõ ràng là ở đây thường xuyên có người dọn dẹp nên không hề có bụi.
Ở bên trong là một bức hình điêu khắc rồng phượng. Một người phụ nữ đang nằm trên giường. Người này hôn mê, mặt trắng bệch, miệng thâm tím, trông vô cùng thê thảm.
“Người này chính là phu nhân, cậu Lâm. Mời cậu”, Huyết Nham bước tới, thản nhiên lên tiếng.
Anh quan sát người phụ nữ. Người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi, mặc dù đuôi mắt đã có vết nhăn nhưng ngũ quan tinh tế khiến trông như một mỹ nữ còn trẻ.
“Nước da rất kỳ dị, trắng xám thế này có khả năng lớn là trúng độc. Hơn nữa độc đã ngấm vào toàn bộ cơ thể, tóc cũng hạ màu, không còn độ bóng, có lẽ là hệ thống tiêu hóa có vấn đề…”
Lâm Chính vừa nói vừa bước tới vén rèm lên và cầm cổ tay người phụ nữ.
“Cậu định làm gì?”, Huyết Nham tái mặt, lập tức bước tới chộp lấy cổ tay Lâm Chính.
“Ông định làm gì thế?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Ai cho cậu động vào phu nhân?”, Huyết Nham tức giận.
“Tôi không động thì bắt mạch cho bà ấy kiểu gì? Rồi làm thế nào phát hiện ra căn bệnh?”, Lâm Chính mỉm cười: “Lẽ nào trước đây các bác sĩ tới đều không cho họ động vào người bệnh à? Như vậy thì khám thế nào?”
“Đảo chủ quy định, bất kỳ đàn ông nào cũng không được động vào phu nhân. Các bác sĩ trước đây đều phải đeo găng tay hoặc là cách một miếng vải. Dù cậu có bắt mạch thì cũng lấy vải đi”, Huyết Nham hừ giọng.
“Nhã Hồng, chuẩn bị một miếng vải”, Sở Túc trầm giọng.
“Vâng, Tam trưởng lão”, Nhã Hồng gật đầu rồi chạy ra ngoài.
“Đợi một chút”, Lâm Chính kêu lên. Nhã Hồng dừng lại.
“Vải thì không cần, lấy cho tôi một sợi dây đi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Dây sao?”
“Đúng vậy, dây gì cũng được”.
“Chuyện này…”
“Làm theo lời cậu ta đi”, Huyết Nham nói.
“Vâng, Nhị trưởng lão”, Nhã Hồng gật đầu, lập tức đi tìm đồ.
Một lúc sau Nhã Hồng mang tới một sợi dây màu đỏ đưa cho Lâm Chính. Anh nhìn sợi dây, lấy ra một cây châm buộc sợi dây vào đầu cây châm. Mọi người đang không hiểu Lâm Chính định làm gì thì anh đã búng tay.
Vụt. Châm bạc bay tới, vòng vài vòng dây qua cổ tay người phụ nữ
“Cái gì?”
Đám đông thất kinh. Thế nhưng chỉ thấy Lâm Chính cầm đầu dây còn lại, nhắm chặt mắt như đang cảm nhận điều gì đó. Huyết Nham thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Bắt mạch từ xa sao?"
Tất cả đều sững sờ. Một vài trưởng lão đã từng nghe qua về điều này.
“Những người có thể bắt mạch từ xa đều rất giỏi, những vị bác sĩ trước đó tới đây chưa có ai làm được cả", một trưởng lão trầm giọng.
Những người khác cũng lẳng lặng gật đầu. Căn phòng trở nên im lặng, không ai nói lời nào nữa. Một lúc sau, Lâm Chính nới sợi dây ra.
“Sao rồi?”, Huyết Nham vội vàng hỏi.
“Rất tệ”, Lâm Chính mở mắt, điềm đạm nói: “Có thể bà ấy không qua nổi trong tháng này đâu”.