Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 759



“Thật không ngờ là thần y Lâm lại tới đây, hoan nghênh, hoan nghênh!”, đảo chủ bừng tỉnh, lập tức chắp tay. 

Thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, sớm đã lan truyền khắp Hoa Quốc, người của đảo Vong Ưu đương nhiên cũng biết tới. Trên thực tế đảo chủ đã có ý định tới Giang Thành một chuyến đề yết kiến vị thần y nổi đình đám này nhưng thật không ngờ, thần y Lâm lại tới đây trước. Hơn nữa…còn là anh nuôi của một đệ tử trên đảo. 

Điều này đối với đảo Vong Ưu là một chuyện tốt. Có điều trong chớp mắt, đảo chủ có một suy nghĩ khác. 

“Nghe đồn, trước đó không lâu, thần y Lâm đã đánh bại Tư Mã Sóc Phương của nhà Tư Mã và đoạt Thiên Kiêu Lệnh. Có nhiều người không tin, nhưng giờ xem ra đó là sự thật”, Huyết Nham lên tiếng. 

“Thân y Lâm đúng là anh hùng tuổi trẻ tài cao”. 

“Đúng vậy, còn trẻ như vậy mà đã có được Thiên Kiêu Lệnh, trở thành thiên kiêu, còn là thần y thần kỳ mà ai cũng biết. Đúng là bất phàm”, đám trưởng lão gật gù tán thưởng. 

“Đảo chủ, nếu đối phương là thần y Lâm thì chúng ta nên lôi kéo cậu ta, đừng kết thù. Nếu đảo của chúng ta có tới hai thiên kiêu thì đại hội lần này…chẳng phải chúng ta có thể tung hoành khắp thiên hạ rồi sao?”, Tam trưởng lão Sở Túc bước tới, nói nhỏ. 

“Không tệ”, đảo chủ gật đầu: "Hai vị thiên kiêu, trước nay chưa từng có. Chắc chắn sẽ không có một gia tộc nào có được sức mạnh như chúng ta! Đại hội chắc chắn sẽ do chúng ta kiểm soát!” 

Nghĩ tới đây, đảo chủ hô lớn: “Tất cả dừng tay!” 

Đám đệ tử đồng loạt dãn ra, nhìn đảo chủ. Còn Diên Nữ, cũng chính là Lương Huyề Mi thì lúc này sững sờ nhìn Lâm Chính. Đầu óc cô ta trở nên trống rỗng. 

Thiên kiêu! Người anh nuôi của cô ta…là thiên kiêu sao! Điên rồi! Cô ta cảm thấy mình phát điên thật rồi. 

Não của cô ta đã ngừng hoạt động. Cô ta cảm giác không còn là chính mình nữa. Như vậy có nghĩa là…nhà của cô ta đã có một thiên kiêu rồi! 

Trời ơi! Có thiên kiêu làm chỗ dựa, đừng nói là đảo Vong Ưu mà cả Yên Kinh này, ai còn dám ức hiếp nhà họ nữa? 

Lương Huyền Mi bụm miệng, cơ thể run rẩy, hai mắt rưng rưng. 

“Huyền Mi sao thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi. 

“Không…không có gì…”, Lương Huyền Mi lau khóe mắt, khẽ nói. 

“Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô trở về Yên Kinh an toàn. Mẹ rất nhớ cô. Nếu cô có thể bình an trở về thì chắc chắn bà ấy sẽ vui lắm”, Lâm Chính mỉm cười. 

Lương Huyền Mi gật đầu. Đúng lúc này, đảo chủ từ trên bước xuống, mỉm cười với anh. Lộ rõ thân thế, thái độ của đảo chủ đúng là quay ngoắt 180 độ. 

“Thật không ngờ anh trai của Diên Nữ lại là thần y Lâm. Thật bất ngờ, ha ha. Thần y Lâm, chúng ta không nói thì không biết nhau mà. Đã vậy thì tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi”, đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười. 

“Vì vậy mới nói, tôi có thể đưa em gái tôi đi rồi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. 

“Có thể, đương nhiên là có thể”, đảo chủ Vong Ưu mỉm cười: “Tôi có thể lập tức sắp xếp thuyền để hai người rời khỏi đảo”. 

“Vậy thì cảm ơn đảo chủ nhé”, Lâm Chính nói. 

“Không cần khách khí, thần y Lâm cũng là thiên kiêu, vậy thì chúng tôi sao có thể đắc tội với một thiên kiêu chứ?”, đảo chủ mỉm cười. 

“Đảo chủ!” 

Tứ trưởng lão trông vô cùng lo lắng. Ông ta vẫn còn đang nghĩ tới Trương Tử Tường. Tất cả các đệ tử cũng cảm thấy không cam tâm. 

Thế nhưng cũng hết cách. Đây là một thiên kiêu đấy! Đảo chủ của đảo Vong Ưu có thể buông bỏ cả Diên Nữ thì đương nhiên cũng có thể buông bỏ Trương Tử Tường vì Lâm Chính. 

Quả nhiên, đảo chủ chỉ quay qua quát: “Buổi luyện thử kéo dãn ra thêm một ngày, lập tức đi sắp xếp tiếp đón Lâm thiên kiêu”. 

Đám đông há hốc miệng, thở dài bất lực. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lấy ra một cây châm. 

“Đảo chủ, đệ tử Trương Tử Tường nhiều lần lăng mạ em gái tôi, theo lý mà nói tôi giết anh ta cũng chẳng có gì quá đáng, có điều nể mặt ông, tôi có thể tha mạng cho anh ta. Nhưng anh ta có thể không sử dụng võ thuật được nữa, đây coi như là hình phạt vậy!”, dứt lời, Lâm Chính búng tay. 

Vụt! Cây châm bay tới ghim vào họng của Trương Tử Tường. 

Trong nháy mắt. Phụt! Cơ thể Trương Tử Tường giật mạnh như vừa tiếp xúc phải điện. Sau đó, hắn lập tức thở lại và tim đập trở lại. 

“Sống rồi, sống lại rồi!” 

“Trời ơi. Trương sư huynh…sống lại rồi sao?” 

“Thần kỳ quá”. 

Đám đông hô lên. Tứ trưởng lão cũng thất kinh, nhìn Trương Tử Tường với vẻ không dám tin. 

“Đưa anh ta đi tĩnh dưỡng đi, một năm sau có thể xuống khỏi giường nhưng võ thuật thì không sử dụng được nữa”, Lâm Chính điềm đạm nói. 

“Nhanh, mau đưa Trương Tử Tường đi”, Tứ trưởng lão kích động nói. 

Đám đệ tử lập tức khiêng Trương Tử Tường đi. Tứ trưởng lão lúc này mới bình tĩnh lại, bước lên trước chắp tay trước Lâm Chính: “Cảm ơn Lâm thiên kiêu!” 

“Không cần khách sáo?”, Lâm Chính nói. 

“Ha ha, Lâm thiên kiêu với y thuật hồi sinh người chết thật đúng là kinh thiên động địa! Hôm nay chúng tôi đã được mở mang tầm mắt rồi. Nào nào Lâm thiên kiêu, mời nhập tiệc. Hôm nay cậu đã rời đi thì buổi tiệc này coi như tôi vì cậu mà tổ chức nhé”, đảo chủ bật cười ha ha. 

“Đảo chủ, cảm ơn ý tốt của ông. Tôi vẫn còn việc quan trọng phải làm, tiệc tiễn thì không cần đâu. Nếu có thể thì sắp xếp giúp tôi một chiếc thuyền, tôi nhanh chóng đưa em gái tôi về Yên Kinh”, Lâm Chính lên tiếng. 

Anh không phải đồ ngốc, đương nhiên biết ý đồ buổi tiệc rượu này của đảo chủ, đó là muốn lôi kéo anh. 

Anh không có hứng thú với người chỉ biết có lợi ích như đảo chủ nên tránh càng xa càng tốt. 

Đảo chủ nghe thấy vậy thì nụ cười trở nên cứng đơ: “Lâm thiên kiêu, tôi biết trước đó giữa hai bên có hiểu lầm. Thế nhưng giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi, chỉ là một bữa tiệc, ăn rồi trò chuyện thôi mà". 

“Đảo chủ, để ngày khác đi”, Lâm Chính vẫn từ chối. 

“Vậy…thôi vậy, Lâm thiên kiêu đã nói vậy thì tôi cũng không giữ cậu lại nữa”, đảo chủ thở dài, không cưỡng cầu thêm. 

Ông ta biết, chuyện này không gấp được. Đảo Vong Ưu đối xử với lương Huyền Mi cũng chẳng tốt đẹp gì nên đương nhiên Lâm Chính nảy sinh phản cảm là điều đương nhiên. 

“Nếu đã vậy thì, Nhị trưởng lão!” 

“Có!” 

“Lập tức chuẩn bị thuyền cho Lâm thiêu kiêu!” 

“Vâng!” 

Huyết Nham gật đầu, lập tức quay người rời đi. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên. 

“Dừng lại!” 

Dứt lời, tất cả đừng khựng người. Huyết Trường Phong bước ra khỏi đám đông, đứng ngay trước mặt Lâm Chính. 

“Anh…vẫn chưa đi được!”