Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 761



Đám đông nghe như sét đánh ngang tai, đứng ngây ra tại chỗ. Mọi cặp mắt lúc này đều đổ dồn về một phía. Ngoài hơi thở và tiếng tim đập ra thì không hề có bất kỳ âm thanh nào khác. 

“Cậu…cậu ta nói gì? Ba người…ba người cùng lên đấu với cậu ta sao?” 

“Người này…não bất bình thường à?” 

“Thịnh Siêu sư huynh với thực lực tuyệt đỉnh cộng thêm Mai Phượng Yến sư tỷ thì hoàn toàn có thể địch nổi thiên kiêu. Hai người này mà cộng thêm Trường Phong sư huynhn nữa thì khác gì là hai thiên kiêu luôn cơ chứ”. 

“Mặc dù thần y Lâm cũng là thiên kiêu nhưng là thiên kiêu xếp hạng chót trong bản xếp hạng. Người như vậy có thể đấu lại được hai thiên kiêu sao?” 

“Đúng là nực cười!” 

“Cả Hoa Hạ này, có ai dám đấu với hai thiên kiêu một lúc chứ? Đúng là điên thật rồi!” 

“Tôi thấy thần y Lâm tự cao tự đại quá. Cậu ta tưởng rằng mình đánh thắng Tư Mã Sóc pHương là vô địch thiên hạ sao? Người giỏi có người giỏi hơn chứ!” 

“Tôi thấy cậu nhóc này chưa được giáo huấn thì không nể đây mà!” 

“Đúng vậy! Thật hi vọng Trường Phong sư huynh có thể đập cho anh ta răng môi lẫn lộn, để anh ta biết thế nào là sự lợi hại của võ công đảo Vong Ưu”. 

Hiện trường bùng nổ. Đám đông xì xầm, không ngừng chỉ trỏ về phía Lâm Chính. Bất luận là ai thì cũng đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường. 

Chỉ có Lương Huyền Mi là cuống cả lên. Cô ta giữ tay Lâm Chính: “Lâm Chính, anh điên rồi. Anh…dám khiêu chiến với ba người bọn họ sao? Anh có biết mình đang làm gì không?” 

“Biết!” 

Lâm Chính điềm đạm đáp lại: “Không cần quá lo lắng. Tôi biết giữ chừng mực mà. Cô đứng qua một bên đợi tôi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này thôi”. 

“Anh…rốt cuộc anh có hiểu tôi đang nói gì không?”, Lương Huyền Mi sắp không nhịn được nữa. 

Cùng lúc khiêu chiến với cả ba người. Vậy thì khác gì tự sát! Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười không nói gì. Lương Huyền Mi thì như muốn phát điên. 

“Thần y Lâm, cậu nghiêm túc chứ?”, đảo chủ lúc này mới bừng tỉnh, nhìn chăm chăm Lâm Chính. 

“Ông thấy tôi đang giống nói đùa lắm sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

Đảo chủ lập tức bật cười ha ha, vội vàng xua tay: “Được lắm, Thần y Lâm quả không hổ danh tuổi trẻ tài cao. Quả nhiên là hừng hực khí thế. Đảo chủ tôi bái phục! Nếu đã vậy thì cứ làm thế đi! Có điều tôi hi vọng lát nữa mà Lâm thiên kiêu có thua thì đừng có mà không thừa nhận đấy nhé”. 

“Sao có thể như vậy được! Nếu tôi thua thì miếng Thiên Kiêu Lệnh trong tay tôi sẽ là của các người”, Lâm Chính nói. 

“Tốt quá rồi!” 

Đảo chủ vui mừng lắm. Đám trưởng lão cũng cười tươi như hoa. 

“Lâm thiên kiêu, anh đang khinh thường tôi đấy à”, Huyết Trường Phong với đôi mắt u ám nhìn chăm chăm Lâm Chính. 

“Đâu có”. 

“Vậy tại sao anh lại khiêu chiến với cả ba người cùng một lúc?” 

“Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi. Ba người cùng lên, đỡ tốn thời gian, đỡ tốn sức. Chẳng phải là tốt hơn sao?” 

“Anh…”, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến tức tới mức á khẩu. 

Huyết Trương Phong gật đầu, vẻ mặt âm sầm: “Được! Được lắm thần y Lâm. Chưa có ai dám khinh thường tôi. Anh là người đầu tiên. Nếu hôm nay tôi không tỷ thí với thần y Lâm thì thật là đáng tiếc”. 

Nói xong, Huyết Trường Phong bước tới rút kiếm ra chĩa về phía Lâm Chính. Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến nhìn nhau rồi cũng lập tức nhào về phía anh. 

“Lâm thiên kiêu, cẩn thận nhé!”, Thịnh Siêu hét lên rồi đột nhiên bổ tới. Thanh kiếm trong tay anh ta được rút ra, nhằm thẳng vào cổ họng Lâm Chính 

Nhát kiếm mang ý đồ muốn kết liễu anh. Đòn tấn công nhanh như điện xẹt, khó mà bắt kịp. Đám đông kinh hãi. Lương Huyền Mi chau mày, nhìn chăm chăm vào mũi kiếm. 

Thực ra cô ta không quá lo lắng, vì mặc dù nhát kiếm của Thịnh Siêu khá nhanh nhưng không dễ gì có thể khiến Lâm Chính bị thương. 

Quả nhiên, mũi kiếm gần chạm vào người Lâm Chính thì anh lập tức ra tay. Hai ngón tay anh lập tức kẹp chặt lên lưỡi kiếm. Lúc này, mũi kiếm chỉ còn cách anh tầm 1cm thì lập tức dừng lại. Nó không thể tiến sâu thêm một phân nào nữa. 

Đám đông kêu lên. 

Hay lắm! Lương Huyền Mi mừng lắm. Cô ta hô vang. 

Nhưng vào đúng khoảnh khắc này lại có thêm một đường kiếm nữa từ bên hông xiên tới nhằm vào tim của Lâm Chính. 

Đòn tấn công quá bất ngờ. Có thể nói là xuất quỷ nhập thần. 

“Cái gì?”, Lương Huyền Mi thất kinh. Đám đông cũng trố tròn mắt, nhìn lưỡi kiếm linh hoạt như một vong hồn. 

Là Mai Phượng Yến. Tất cả lập tức bừng tỉnh. Mai Phượng Yến ra tay rồi. 

Thế nhưng…Mai Phượng Yến tại sao lại xuất hiện ở vị trí đó và tại sao lại tiếp cận Lâm Chính một cách lặng lẽ như vậy? 

Cô ta tiến gần tới Lâm Chính từ khi nào? 

Không có ai biết. Lương Huyền Mi càng cảm thấy bất ngờ hơn. Có lẽ đây chính là ý đồ của Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến. 

Thịnh Siêu chỉ nhử đòn, còn tuyệt chiêu thật sự nằm ở Mai Phượng Yến. Đám đông thót tim, nhìn lưỡi kiếm như một con rắn độc đâm về phía ngực Lâm Chính. 

Lúc này Lâm Chính không hề né tránh. Mà dù có muốn đỡ đòn thì cũng không kịp nữa rồi. 

Dù tay còn lại có đủ sức mạnh đối kháng với Mai Phượng Yến thì lúc này cũng không đủ thời gian mà đi kẹp chặt lưỡi kiếm đó. Đây chính là đòn sát phạt. Đúng là xếp thứ hai, thứ ba có khác. Ra tay là đã khiến người khác không dám tưởng tượng rồi. 

“Á!” 

Huyết U U nhắm chặt mắt. Mấy vị trưởng lão cũng thót tim. Đảo chủ thì cười khẩy, vẻ đắc ý hiện lên trong ánh mắt. 

Huyết Trường Phong vẫn đứng bất động. Nếu lúc này hắn cũng tấn công Lâm Chính thì có lẽ anh sẽ chết chắc. Giờ mới có hai người thôi mà anh cũng sẽ chết chắc rồi. 

Anh đã bị đánh bại. Cái gọi là Lâm thiên kiêu cũng chỉ đến vậy mà thôi…Rất nhiều người đều có cùng suy nghĩ. 

Tuy nhiên trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này… 

Cạch… 

Một âm thanh giòn tan vang lên. Lưỡi kiếm lập tức bị anh bẻ gãy. 

“Cái gì?”, đám trưởng lão hóa đá. Sau đó Lâm Chính quay người lại, cầm mảnh kiếm gãy bổ xuống thanh kiếm của Mai Phượng Yến. 

Keng! Lại một âm thành giòn tan vang lên. 

Thanh kiếm sắc bén lập tức bị chém làm hai. Lưỡi kiếm mà Mai Phượng Yến tấn công lập tức bị gãy thành hai đoạn. 

“Hả?” 

Mai Phượng Yến như người mất hồn. Thịnh Siêu cũng trố mắt. Đám đông thất sắc. Trong một khoảnh khắc thôi mà Lâm Chính đã bẻ gãy hai thanh kiếm, phá vỡ đòn phong sát của hai thiên tài đảo Vong Ưu. 

Hơn nữa, từ đầu tới cuối…anh chỉ dùng có hai đầu ngón tay. Gã này có còn là người nữa hay không?