Lương Huyền Mi lập tức xông tới, đỡ lấy Lâm Chính đang dựa lưng vào vách đá, vừa gấp vừa sợ, nói: “Lâm Chính, anh sao rồi?”.
“Yên tâm, tôi không sao, không chết được đâu!”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười.
“Không sao thì tốt… Lâm Chính, anh không đánh lại được Trường Phong sư huynh đâu. Hay là chúng ta cúi đầu, rồi anh giao Thiên Kiêu Lệnh ra đi, nếu không anh cứ đánh với Trường Phong sư huynh thế này, với tính khí của anh ta, thì anh ta sẽ giết anh mất”, Lương Huyền Mi kích động nói.
Cô ta đã tuyệt vọng hoàn toàn rồi.
Ba chọi một! Hoàn toàn không có phần thắng!
“Còn chưa đánh xong mà cô đã vội vàng đầu hàng rồi sao? Dù sao cũng phải đánh xong rồi hãy tính”, Lâm Chính cười nói.
“Anh… sao anh lại cứng đầu thế nhỉ?”, Lương Huyền Mi thở hổn hển, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Huyền Mi, cô tránh ra đi!”.
Lâm Chính không giải thích, đẩy Lương Huyền Mi ra rồi nhìn về phía Huyết Trường Phong.
“Ai bảo các cậu ra tay?”, Huyết Trường Phong lạnh lùng nhìn Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
“Sư huynh, chúng tôi…”
“Cút!”.
Huyết Trường Phong trầm giọng quát, rồi lại xông về phía Lâm Chính.
Luồng khí mạnh mẽ lại giáng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vung tay lên.
Vèo vèo vèo…
Những chiếc châm bạc sáng loáng bay về phía Huyết Trường Phong như sao băng.
Huyết Trường Phong giơ trường kiếm lên, kiếm khí từ thân kiếm tóe ra.
Keng keng keng…
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Tất cả số châm bạc kia đều bị chém gãy.
“Hồi Phong Tảo Diệp!”, Huyết Trường Phong bỗng xoay người, bảo kiếm mở ra rồi hợp lại, chẳng khác nào lưỡi liềm chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lấy châm làm ngón tay, đón đỡ trực diện.
Keng!
Âm thanh nặng nề vang lên, Lâm Chính lùi lại sau mấy bước. Nhưng anh còn chưa đứng vững, thì Huyết Trường Phong đã biến mất, nhìn lại mới thấy hắn đang đứng đằng sau, đồng thời vung một nhát kiếm chém vào cổ Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng xoay người, đâm một châm tới.
Keng!
Châm bạc sắc nhọn kề ngay trên mũi kiếm, vừa khéo chặn được nó.
Huyết Trường Phong thầm hừ một tiếng, múa may trường kiếm.
Nhất thời kiếm ảnh đan xen trùng trùng, dường như bảo kiếm kia đã hóa thành một cái miệng khổng lồ, bao trọn lấy Lâm Chính.
Lâm Chính cũng không cam lòng yếu thế, điên cuồng múa may châm bạc.
Hai bên một châm một kiếm, tiếng va chạm như pháo nổ, vang lên lanh lảnh không dứt.
Hai người tôi qua anh đến, bóng dáng chuyển động như vũ bão. Mọi người xung quanh cũng sắp không nhìn rõ bóng dáng của bọn họ nữa.
Chứng kiến cảnh này, cuối cùng Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến cũng biết sự chênh lệch giữa mình và thiên kiêu lớn đến mức nào.
Mà thực lực do Lâm thiên kiêu thể hiện cũng khiến bọn họ được mở mang tầm mắt.
Thảo nào anh ta dám nói những lời như vậy.
Hai người bất phân thắng bại, nhìn có vẻ thực lực cũng tương đương nhau.
Hiển nhiên, sự giằng co của Lâm Chính khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Là đệ nhất thiên tài của đảo Vong Ưu, hắn có niềm kiêu ngạo của riêng mình. Bây giờ tất cả mọi người trên đảo đang nhìn, hắn nên đánh bại Lâm Chính với khí thế nghiền nát mới phải.
Nhưng bây giờ lại là thế giằng co như vậy.
Đây là sự sỉ nhục to lớn đối với hắn!
Nghĩ đến đây, Huyết Trường Phong dốc toàn lực, không muốn nương tay chút nào nữa.
Keng! Keng! Keng!
Những tia lửa tóe ra giữa hai người.
Chỉ thấy xung quanh Lâm Chính toàn là kiếm ảnh, còn xung quanh Huyết Trường Phong là từng luồng ánh sáng lấp lánh mảnh dài.
Nhưng, dù thế tấn công của Huyết Trường Phong mạnh mẽ đến mức nào, cũng không thể phá được lớp phòng ngự của Lâm Chính.
Lớp phòng ngự của Lâm Chính chẳng khác nào một chiếc thùng sắt.
Huyết Trường Phong càng đánh càng điên cuồng, càng đánh càng mãnh liệt, tâm thái cũng càng hung tàn, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu.
“Ngạo Kiếm Cuồng Trảm!”.
Huyết Trường Phong gầm lên một tiếng, trường kiếm như vạn thú lao đến, chém mạnh về phía trước.
Lâm Chính hơi nghiêng người, linh hoạt tránh được, bảo kiếm đáng sợ chém vào vách đá sau lưng Lâm Chính ngọt như cắt đậu phụ, để lại mấy cái lỗ sâu hoắm. Kiếm khí trên thanh bảo kiếm còn chém nát xung quanh cái lỗ kia.
Huyết Trường Phong lại chém mạnh một nhát nữa.
Soạt!
Kiếm quang lóe lên.
Cả vách đá bị hắn chém làm đôi!
Nhưng đồng thời, một bàn chân bỗng thò từ bên cạnh tới, đá mạnh vào hông Huyết Trường Phong.
Bốp!
Huyết Trường Phong cũng bay đi.
Nhưng hắn còn chưa chạm đất, Lâm Chính đã nhanh chân chạy tới, đâm một châm vào lồ ng ngực hắn.
“Hỏng rồi!”.
“Sư huynh, cẩn thận!”.
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến gấp gáp kêu lên, xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vung tay đánh về phía hai người họ.
Cú va chạm mạnh khiến hai người không kịp trở tay, bị đánh bay đi.
Huyết Trường Phong chống kiếm đứng dậy, đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng nghiêng người tránh, nhưng dù sao vẫn quá gấp gáp, lưỡi kiếm sắc bén sượt qua vai anh, máu rỉ ra.
Lâm Chính lùi lại mấy bước, nhìn bả vai, rồi nhíu mày.
“Sư huynh không sao chứ?”.
Hai người bò dậy hỏi.
Huyết Trường Phong cắn chặt răng, khuôn mặt tràn ngập tức giận, vốn định quát hai người kia, nhưng nghĩ đến thực lực Lâm Chính vừa thể hiện, hắn biết nếu mình cứ tiếp tục đấu với Lâm Chính thì không chừng sẽ thua cuộc. Hắn liền dẹp bỏ suy nghĩ đó, trầm giọng nói: “Hai người hai bên, tôi ở giữa”.
“Vâng, sư huynh!”.
Hai người kia đáp, sau đó lao về phía Lâm Chính.
Huyết Trường Phong cũng không cậy mạnh nữa, rút kiếm nhảy ra, kiếm ảnh như lốc xoáy bổ về phía Lâm Chính.
“Phải vậy chứ, đáng lẽ nên như vậy từ lâu mới phải”, ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, khàn giọng nói: “Bây giờ, cũng đến lúc tôi nghiêm túc rồi!”.
“Nghiêm túc?”, Huyết Trường Phong ngạc nhiên.
Lẽ nào Lâm thiên kiêu này… nãy giờ vẫn không nghiêm túc?