Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 771



Đệ tử ngoại đảo đều sững sờ, nhìn châm bạc trên người mà vô cùng ngạc nhiên. 

“Đây là cái gì…?”. 

“Là châm bạc của thiên kiêu Lâm sao?”. 

“Thiên kiêu Lâm, số… số châm bạc này để làm gì?”. 

“Chúng tôi vẫn chưa bị thương mà…”. 

Mọi người hoảng hốt, luống cuống chân tay. 

“Đừng căng thẳng. Tôi chỉ gia tăng sức mạnh cho mọi người”, Lâm Chính nói: “Bây giờ nghe tôi, tất cả hãy xông ra ngoài, trút hết tất cả sự căm hận ngày thường của mọi người ra! Lên đi!”. 

“Hả?”. 

Các đệ tử ngoại đảo đều sửng sốt. 

Lâm Chính lại muốn bọn họ ra tay đánh với đệ tử nội đảo? 

Anh điên rồi sao? 

Đệ tử nội đảo đã tu luyện công pháp chủ yếu của đảo Vong Ưu, tất cả võ công đều là thượng phẩm, hơn nữa tài nguyên tu luyện của bọn họ cũng cực kỳ tốt, hoàn toàn không phải những đệ tử ngoại đảo như bọn họ có thể so sánh. Trong các đệ tử ngoại đảo, người có võ công tốt nhất cũng chỉ có Lương Huyền Mi. Nhưng dù là Lương Huyền Mi cũng chỉ học được một số chiêu thức màu mè, vào chiến đấu e rằng còn không đánh lại Trương Tử Tường. 

Trương Tử Tường lại đứng ngoài top 100 các đệ tử nội đảo. 

Thực lực thế này chênh lệch nhau quá lớn, đệ tử ngoại đảo hoàn toàn không thể chống lại bọn họ, nếu đánh nhau thì chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết. 

“Không được đâu, thiên kiêu Lâm, tôi sẽ bị bọn họ gi3t chết mất!”, một đệ tử ngoại đảo run lẩy bẩy kêu lên. 

“Chúng tôi không có phần thắng nào đâu… Chúng tôi sẽ chết chắc!”, lại một người run rẩy nói. 

“Làm sao đây… Bây… bây giờ phải làm sao đây?”. 

“Cứu mạng… Tôi… tôi không muốn chết ở đây…”. 

Bọn họ kêu khóc, ý chí chiến đấu cực thấp, hoàn toàn không có d*c vọng chiến đấu. 

Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm những người đó. 

“Tôi nói cho các người biết, nếu các người muốn đánh với bọn họ, các người nhất định có thể thắng. Nếu các người không có cả dũng khí vung quyền, các người sẽ là cá trên thớt, mặc người ta băm chặt! Số mệnh nằm trong tay bản thân mỗi người, Huyền Y Phái của tôi không thu nhận người nhu nhược! Nếu các người không chịu ra tay, vậy thì đợi chết là được. Đi con đường nào tự các người lựa chọn!”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Nếu bọn họ thật sự nhát gan, chết thì chết, Lâm Chính sẽ không đau lòng, cũng sẽ không ra tay cứu. 

Kẻ nhu nhược không đáng được đồng tình! 

Anh dứt lời, sắc mặt các đệ tử ngoại đảo trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bất lực. 

Nhưng lời của Lâm Chính cũng khiến một vài người đang vô cùng sợ hãi hiểu ra. 

Phải. 

Đã đến mức này rồi, sợ thì có tác dụng gì? 

Số mệnh là nằm trong tay chính mình. 

Còn không phản kháng, chẳng lẽ phó mặc cho bọn họ giết mình hay sao? 

“Thôi được, đánh một trận đi!”, có người hét lên. 

“Sư huynh…”. 

“Đã đến nước này rồi, chúng ta còn sợ cái gì? Dù tôi có chết cũng phải đứng mà chết. Đám chó này đã ức hiếp chúng ta bao nhiêu lâu nay, hôm nay tôi nhất định phải trả thù. Cho dù không gi3t chết bọn họ cũng phải cắn đứt của bọn họ một miếng thịt!”. 

“Nói không sai! Liều mạng với bọn họ thôi!”. 

“Đúng, liều mạng với bọn họ!”. 

“Giết!”. 

Bọn họ được khích lệ, đồng loạt hét lên. Lần này bọn họ không sợ sệt gì nữa, tất cả xông về phía các đệ tử nội đảo. 

Mấy người còn lại không dám tiến lên, lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, nghiến răng xông lên. 

Hai bên lao vào chiến đấu. 

Hiện trường vô cùng hỗn loạn. 

Nhưng vừa bắt đầu giao tranh, tất cả mọi người đều sững sờ… 

Đệ tử ngoại đảo xông ra trước nhất đấm mạnh về phía một đệ tử nội đảo. 

Đệ tử nội đảo đưa tay chống đỡ, cánh tay lập tức gãy xương, cả người bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, hôn mê bất tỉnh. 

“Cái gì?”. 

Ai cũng kinh ngạc. 

Đệ tử đã ra tay cũng sửng sốt. 

“Triệu Mãnh, cậu… cậu trở nên lợi hại từ lúc nào vậy?”, người bên cạnh lắp bắp hỏi. 

“Tôi… Tôi cũng không biết…”, người tên Triệu Mãnh nhìn nắm đấm của mình, hoang mang nói. 

“Triệu Mãnh, cẩn thận!”, người phía sau kinh hãi kêu lên. 

Triệu Mãnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người cầm kiếm chém tới đỉnh đầu mình. 

Triệu Mãnh kinh hãi, lập tức tránh sang một bên. 

Nhưng lúc tránh đi, anh ta kinh ngạc phát hiện tốc độ vung kiếm của người đó lại chậm vô cùng… 

Chuyện gì thế? 

Triệu Mãnh lòng đầy hoang mang, nhưng vẫn vô thức đạp chân ra. 

Không đạp không biết, vừa đạp thì giật mình. 

Cú đạp đó lại nhanh như tia chớp, đạp trúng vùng bụng người đó. 

Rầm! 

Người đó thoáng chốc bay ra xa, tông ngã ba người, lăn ra đất, ngất xỉu tại chỗ. 

Chứng kiến cảnh ấy, tất cả mọi người ở xung quanh trợn tròn mắt. 

Triệu Mãnh là ai, mọi người ở đây đều biết. 

Năm nay anh ta vừa mới chuyển từ nô dịch thành đệ tử, chỉ mới tu luyện võ công của đảo Vong Ưu một năm, tư chất bình thường, chẳng qua sức lực hơi lớn. 

Nhưng sức thô của anh ta đối với đệ tử nội đảo mà nói hoàn toàn chẳng là gì. 

Theo lý mà nói, kiểu người này mỗi một đệ tử nội đảo đều có thể ức hiếp, nhưng vì sao hôm nay… anh ta lại đánh bại liên tiếp hai người? Hơn nữa… chỉ ra có hai chiêu? 

“Sức mạnh này… Tốc độ này… Đệ tử ngoại đảo chắc chắn không thể nào làm được! Triệu Mãnh, cậu… cậu… rốt cuộc chuyện này là sao?”, một đệ tử nội đảo run rẩy hỏi. 

“Tôi… Tôi thật sự không biết…”, Triệu Mãnh ngơ ngác nhìn hai tay mình, muốn khóc mà không có nước mắt. 

“Châm bạc, là châm bạc!”. 

Lúc này, có người la lên. 

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn châm bạc trên người Triệu Mãnh. 

Trên vai anh ta có hai cây châm bạc, lúc này châm bạc còn đang rung lên nhè nhẹ. 

“Là thứ này sao… Không phải chứ?”, Triệu Mãnh không tin nổi, thốt lên. 

“Tuyệt đối không thể nào, tôi không tin!”. 

Lúc này, lại có một tiếng gào thét vang lên, sau đó một bóng người to lớn tiến đến gần Triệu Mãnh. 

Triệu Mãnh nín thở, định phản công. 

Nhưng tốc độ của bóng người đó nhanh hơn người lúc trước gấp nhiều lần. 

Hỏng bét, không kịp nữa rồi! 

“Triệu Mãnh sư huynh, cẩn thận!”. 

Tiểu Thúy ở một bên hét lên, theo bản năng lao tới, vung ra một chưởng, đánh về người kia. 

Ầm! 

Chưởng của người đó và Tiểu Thúy chạm nhau, hắn lại không thể tiến thêm được nữa, xoay tròn một vòng giữa không trung sau đó đáp xuống đất. Sau khi hắn đáp xuống đất thì liên tục lùi ra sau, suýt chút nữa không đứng vững… 

Cảnh này xuất hiện, tất cả mọi người đều lặng như tờ…