Văn Lệ lặng lẽ nhìn về phía Phạm Lạc, ánh mắt có chút nôn nóng.
Phạm Lạc nhíu mày, dường như cũng hiểu ý Văn Lệ, sắc mặt trở nên khó coi, nhỏ giọng nói: "Chắc là không phải đâu! Em đừng nghĩ nhiều quá! Chủ tịch Lâm là nhân vật tầm cỡ như thế nào chứ? Đó là người có tài sản hàng trăm hàng nghìn tỷ tệ, còn người bị đuổi thì sao? Lái cái xe tồi tàn 100 nghìn tệ, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao. Loại người đó sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?".
"Ừm… hình như cũng có lý, nhưng… nghe nói Chủ tịch Lâm rất khiêm tốn kín tiếng, bình thường rất ít khi lộ mặt trước đám đông, em lo là…", Văn Lệ muốn nói lại thôi.
"Em lo lắng cái quái gì chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Yên tâm, chắc chắn không phải là anh ta!", Phạm Lạc hừ một tiếng, vẫn không chịu tin.
"Nhưng anh Lạc này… chúng ta hãy nghĩ đến tình huống xấu nhất đi, nếu người đó đúng là Chủ tịch Lâm, thì phải làm sao đây?", Văn Lệ vẫn không yên tâm, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi.
Sắc mặt Phạm Lạc sa sầm, sau đó hừ một tiếng đầy khinh bỉ: "Trước tiên không nói đến thật giả, cho dù là thật thì sao chứ? Tuy anh không phải diễn viên chính trong bộ phim này, nhưng nếu không có anh thì sẽ không có sức kêu gọi cho phòng vé, chúng ta đại diện cho lưu lượng mà. Nếu Chủ tịch Lâm muốn khoản đầu tư của mình có lãi, thì không nên vì chuyện nhỏ này mà tính toán với chúng ta. Dù sao lúc đó anh ta cũng đội mũ, chúng ta không nhận ra là chuyện bình thường. Anh ta ầm ĩ cái gì chứ? Huống hồ, anh ta có gì để gây sự với chúng ta nào? Chúng ta là ngôi sao lớn, chẳng phải đạo diễn Tống cũng phải đối xử khách sáo với chúng ta sao? Nếu không vì nể mặt trước kia từng hợp tác quay mấy bộ phim với Tống Kinh, thì đoàn làm phim "Chiến Hổ" tưởng là sẽ mời được anh sao?".
Văn Lệ nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên, cũng coi như yên tâm.
"Tại sao không ai nói gì?", Tống Kinh không thấy ai trả lời thì càng tức giận, trừng mắt lên nhìn mọi người đầy dữ tợn: "Tôi không tin Chủ tịch Lâm vô duyên vô cớ vu oan cho chúng ta. Chắc chắn là có người đắc tội với cậu ấy. Tôi khuyên cô cậu tốt nhất hãy đứng ra nhận tội, sau đó đi theo tôi đến xin lỗi Chủ tịch Lâm, nếu không thì cút khỏi đoàn làm phim!".
Nhưng ông ta nói vậy rồi vẫn không ai lên tiếng.
Tống Kinh tức phát điên lên.
Mãi đến lúc này, đội trưởng đội bảo vệ mới nói.
"Đạo diễn Tống, tôi nhớ ra rồi, hôm nay quả thực có người muốn vào đoàn làm phim, nhưng bị ngăn lại".
"Là ai", Tống Kinh quay phắt lại, trừng mắt hỏi đội trưởng đội bảo vệ.
"Tôi không biết người đó, cậu ta đội mũ lưỡi trai, tự xưng cũng là người của đoàn làm phim chúng ta, nhưng bị cô Văn Lệ ngăn lại. Cô Văn Lệ nói người đó đến để lừa đảo chúng ta, nên bảo tôi đuổi đi", đội trưởng đội bảo vệ nặn ra một nụ cười, đáp.
"Văn Lệ!", sắc mặt Tống Kinh âm trầm, ngoảnh phắt lại trừng mắt nhìn cô ta.
Văn Lệ giật nảy mình, vội vàng giải thích: "Đạo diễn Tống, ông đừng hiểu lầm, người đó không phải là Chủ tịch Lâm, mà là tài xế gây ra tai nạn đâm vào anh Lạc. Anh ta đến chỗ chúng ta chỉ để vòi tiền thôi. Nếu là Chủ tịch Lâm thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?".
"Tài xế gây ra tai nạn? Chuyện này là sao?".
"Đạo diễn Tống, lúc ông vào không nhìn thấy đầu xe của anh Lạc bị đâm sao? Đó là chuyện tốt mà kẻ bị đuổi đi hôm nay gây ra đấy, loại người này sao có thể là Chủ tịch Lâm chứ?", Văn Lệ nặn ra một nụ cười, đáp.
Tống Kinh thì liếc mắt nhìn Văn Lệ, hỏi: "Cô quen tài xế gây tai nạn đó sao?".
"Không quen, tôi thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh ta, anh ta đội mũ…"
"Vậy cô từng thấy Chủ tịch Lâm chưa?".
"Đương nhiên là rồi, thấy trên tivi…", Văn Lệ nói đến đây đã cảm thấy khác thường.
Quả nhiên, Tống Kinh đập bàn, tức giận chỉ tay vào Văn Lệ, nói: "Ngay cả mặt của tài xế gây tai nạn cô còn không nhìn rõ, thì tại sao lại chắc chắn đó không phải là Chủ tịch Lâm?".
"Ơ…", Văn Lệ á khẩu.
"Chắc chắn là đúng rồi, chắc chắn là đúng rồi", Tống Kinh cuống đến nỗi đi đi lại, sau đó chỉ vào Văn Lệ nói: "Cô lập tức đi theo tôi! Cả cậu nữa, Phạm Lạc, lập tức theo tôi đến tập đoàn Dương Hoa nói rõ ràng với Chủ tịch Lâm, giải quyết hiểu lầm này, nếu không sợ là bộ phim này khỏi cần quay nữa".
"Hả?", Văn Lệ ngạc nhiên.
Phạm Lạc ở đằng sau ngứa mắt lắm rồi, lập tức bước tới đứng bên cạnh Văn Lệ, nói: "Đạo diễn Tống, ông đừng cuống cuồng lên như vậy, chuyện này còn chưa rõ ràng mà! Ông cũng không biết rốt cuộc người kia có phải là Chủ tịch Lâm hay không. Có khi đây chỉ là hiểu lầm, nếu là hiểu lầm, cứ thế vội vàng đến tập đoàn Dương Hoa xin lỗi Chủ tịch Lâm, anh ta thấy đường đột, mà chúng ta cũng mất thể diện, thì chẳng phải là hỏng chuyện sao?".
"Phạm Lạc, vậy cậu nói xem phải làm sao đây?", Tống Kinh nhíu mày.
"Tôi không biết, nhưng tôi tuyệt đối không tán thành đạo diễn Tống làm như vậy. Ông không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán. Nếu ông muốn ép chúng tôi đi xin lỗi Chủ tịch Lâm gì đó kia, thì tôi chọn rút khỏi đoàn làm phim", Phạm Lạc lạnh lùng hừ một tiếng.
Trong chuyện này, anh ta tuyệt đối không nhún nhường, cũng không cam lòng chịu thiệt.
Tống Kinh nghe thấy thế thì hơi biến sắc.
Phạm Lạc này lấy việc rút lui để đe dọa mình sao?
Ông ta thầm nghiến răng, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Nhưng Phạm Lạc quả thực là người gánh lưu lượng cho bộ phim này, tuy Chủ tịch Lâm không chịu chọn diễn viên lưu lượng vào vai chính, nhưng trong mấy vai phụ khá quan trọng, ông ta vẫn mời mấy gương mặt mới nổi. Phạm Lạc và Văn Lệ này hiện giờ chính là ngôi sao có nhiều chủ đề bàn luận nhất, số lượng fan đông nhất.
Có bọn họ ở đây, việc tuyên truyền tạo thanh thế sẽ rất nhẹ nhàng.
Đến lúc đó, hai người bọn họ rửa mặt gãi ngứa, làm mấy việc linh tinh, sau đó mua hotsearch là có thể tạo ra cả đống chủ đề, giúp ích rất nhiều cho việc tuyên truyền của bộ phim.
Nói về tính tình, Văn Lệ còn đỡ, Phạm Lạc thì khác hoàn toàn.
Rõ ràng anh ta muốn đối đầu với Chủ tịch Lâm mà, trước tiên không nói tài xế gây tai nạn hôm nay có phải Chủ tịch Lâm hay không, cho dù phải thì e là anh ta cũng chưa chắc sẽ sợ.
Cùng lắm là anh ta rút khỏi đoàn làm phim.
Tống Kinh nổi giận đùng đùng, nhưng không làm gì được Phạm Lạc, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi xoay người bỏ đi.
"Đạo diễn Tống".
"Đạo diễn Tống, ông đi đâu vậy?".
Có người vội vàng định đuổi theo, nhưng vô ích.
Một cuộc đón tiếp đơn giản cứ thế tan rã trong không vui.
Không ai có thể ngờ được kết cục lại là thế này.
Mọi người trong lán dần giải tán.
Việc quay phim cũng phải dừng giữa chừng.
"Anh Lạc, bây giờ phải làm sao đây? Bộ phim này… chúng ta có quay nữa không?", Văn Lệ dè dặt hỏi.
"Quay chứ, đương nhiên là quay rồi! Còn Chủ tịch Lâm kia thì em yên tâm, anh ta không dám làm gì chúng ta đâu, trừ khi anh ta không cần bộ phim này nữa", Phạm Lạc nhếch môi bật cười.
Văn Lệ thấy thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ lo âu trên mặt cũng dần biến mất.
Năm phút sau, Tống Kinh lên xe, cùng đám người chú Đinh, phó đạo diễn Uông cùng đến tập đoàn Dương Hoa.
Hơn 20 phút sau, phía bảo vệ cũng gửi đến thông tin mới nhất, đã chứng thực người bị đuổi đi chính là Chủ tịch Lâm.
Chứng cứ rất đơn giản.
Chiếc xe tồi tàn mà Chủ tịch Lâm lái đến… chính là xe của tập đoàn Dương Hoa.