Hợp đồng của đoàn làm phim là do Khang Gia Hào và Kỷ Văn đích thân soạn, về cơ bản bản hợp đồng này không để lộ bất kỳ sơ hở nào nhưng thật ra lại có một ưu thế với Lâm Chính.
Đó là khoản thứ hai điều thứ năm trong bản hợp động, bên A có quyền giải tán đoàn làm phim bất cứ lúc nào và bất kể ở đâu mà không cần bên B đồng ý.
Lúc đầu mọi người đều phớt lờ điều khoản này.
Vì không ai dám tin Lâm Chính sẽ làm thế.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường.
Về cơ bản nếu làm thế đồng nghĩa với việc từ bỏ cả dự án, hơn nữa tiền lúc đầu đầu tư vào đoàn làm phim cũng sẽ đi tong.
Thế nên lúc ký hợp đồng, rất nhiều người đều nghĩ điều khoản này không nên được ghi vào trong hợp đồng lãng phí giấy.
Quá vô lý.
Nhưng không ai ngờ được.
Chủ tịch Lâm…
Lại làm như thế thật!
Bây giờ đoàn làm phim bị giải tán, hợp đồng mà mọi người ký với đoàn làm phim cũng vô tác dụng, tất nhiên Phạm Lạc và Văn Lệ cũng không ngoại lệ.
Sở dĩ Phạm Lạc không sợ Chủ tịch Lâm là vì ỷ vào có bản hợp đồng.
Anh ta nghĩ dù bị Chủ tịch Lâm đuổi thì bản thân ít nhiều gì cũng có thể lấy được một số tiền vi phạm hợp đồng kha khá, như thế mình cũng không tổn thất gì, ngược lại còn kiếm được không ít tiền.
Nhưng bây giờ… anh ta lại chẳng có gì…
“Khốn nạn!”, Phạm Lạc ngồi phịch lên chiếc Ferrari của mình, tức giận đấm vào trên vô lăng.
Văn Lệ ở bên cạnh giật mình, vội an ủi: “Anh Lạc, đừng tức giận nữa, nếu Chủ tịch Lâm đã muốn đuổi chúng ta đi thì chúng ta không quay nữa là được, anh là nghệ sĩ có lượng fan đông đảo hiện nay, anh còn lo không nhận được kịch bản sao?”
“Anh không lo… mẹ kiếp, theo lý thì một nghệ sĩ có danh tiếng như anh nên là nhân vật chính của bộ phim này, anh có thể nhận vai nam hai cho họ đã là nể mặt Chủ tịch Lâm đó lắm rồi, hắn thì hay lắm lại dám chỉnh đốn anh bằng cách này. Em có nghĩ sau ngày mai đầu đề tin tức của các trang truyền thông trong cả nước sẽ xuất hiện tin tức lớn không?”
“Tin gì?”
“Nghệ sĩ đang hot Phạm Lạc bị đoàn làm phim “Chiến Hổ” đuổi”.
“Ồ…”
“Một khi tin này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có người đến hỏi nguyên nhân sự việc, nếu bên Dương Hoa châm dầu vào lửa, hắt nước bẩn vào anh thì anh nên làm thế nào? Hơn nữa nhỡ họ nói chuyện này ra ngoài, vậy thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của anh sao? Tương lai của anh e là bị cái tên họ Lâm kia làm cho tan nát”, Phạm Lạc sầm mặt nói.
Văn Lệ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ.
Một lúc sau, cô ta như nghĩ đến điều gì nói: “Anh Lạc, nếu đã thế hay là chúng ta ra tay trước”.
“Ý em là sao?”, Phạm Lạc nghiêng đầu nhíu mày.
“Dùng chuyện anh đụng xe đấy, chẳng phải người mặc đồng phục trước đó là bạn anh sao? Nếu tai nạn này là do anh ta giám định thì chi bằng bảo anh ta nói rõ nguyên nhân cố sự của tai nạn này với truyền thông, sau đó anh nói với bên truyền thông là bởi vì xe bị Chủ tịch Lâm tông phải, Chủ tịch Lâm quay ngược lại yêu cầu anh bồi thường. Anh tức giận nên không đồng ý, Chủ tịch Lâm bèn làm thế để trả thù. Như thế anh không chỉ tạo ra đề tài thảo luận, có thể lên hot search mà còn có thể đắp nặn hình tượng chính trực, hút một lượng lớn fan”.
Cô ta vừa dứt lời, Phạm Lạc sửng sốt, lập tức trở nên kích động, cả người sắp ngồi không yên.
“Hay, hay lắm! Cục cưng, cách này của em hay lắm”, Phạm Lạc ôm chầm lấy Văn Lệ, hôn lên mặt cô ta.
Văn Lệ đỏ mặt, quở trách đánh vào ngực hắn.
“Đáng ghét!”
“Ha ha, cục cưng, ý kiến này của em không chê vào đâu được, anh liên hệ với người bạn đó của anh nói chuyện này với cậu ta ngay. Hừ, nếu tên họ Lâm đó đã không muốn anh sống tốt thì anh cũng muốn hủy hoại danh tiếng của hắn, để cho mọi người đều thấy bộ mặt của Tập đoàn Dương Hoa”.
Phạm Lạc tức giận nói, sau đó lái chiếc Ferrari lái khỏi đoàn làm phim.
Mặc dù xảy ra chuyện này, việc quay phim phải kéo dài nhưng cũng không kéo dài được mấy ngày, Tống Kinh chỉ cần bổ sung đầy đủ những nhân viên công tác từ chức theo ý của Lâm Chính thì có thể tiếp tục quay phim.
Vốn dĩ Lâm Chính không muốn chỉnh đốn mấy người này nhưng chuyến này qua đây quả thật anh đã phát hiện ra quá nhiều vấn đề.
Cả đoàn làm phim có cực kỳ nhiều tai hại và lỗ hổng.
Mặc dù những tai hại này là căn bệnh thường niên của ngành điện ảnh giới giải trí, nhưng anh không muốn người khác đưa căn bệnh này vào trong đoàn làm phim của mình.
Trong văn phòng.
“Đã xử lý xong rồi chứ?”
Lâm Chính nhìn Mã Hải đi vào hỏi.
“Đã xong hết rồi”.
“Vậy thì tốt”.
“Chủ tịch Lâm, Phạm Lạc này… cậu định giải quyết thế nào?”, Mã Hải thận trọng hỏi.
“Đuổi hắn ra khỏi đoàn làm phim là được, tôi cũng không có hứng thú nhiều với vai diễn này, chỉ cần hắn không ảnh hưởng gì đến việc quay phim là được”, Lâm Chính nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm”.
Mã Hải gật đầu.
Sự giải tán và lập ra đoàn kịch mới của “Chiến Hổ” chỉ xảy ra và kết thúc không đến mười phút, thế nhưng tin tức này lại truyền đi khắp cả các trang mạng, cả nước trong vòng một phút.
Một lúc sau, rất nhiều fans hâm mộ đã thảo luận sôi nổi, nhiều người hóng hớt đã rất ngạc nhiên.
Ai cũng nhìn ra được đoàn làm phim “Chiến Hổ” lại lập ra đoàn làm phim mới chỉ là vì Phạm Lạc và Văn Lệ bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim, không phải Dương Hoa không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng, Tập đoàn Dương Hoa là công ty thế nào chứ? Đó là công ty hàng đầu trong ngành y dược trong nước, nếu anh không đền thì không phải vấn đề tài chính mà là vấn đề của người khác.
Thế là vô số người bắt đầu đoán xem rốt cuộc Phạm Lạc đã làm gì mà Dương Hoa phải giải tán rồi lập lại đoàn làm phim mới.
Giới giải trí bắt đầu bùng nổ.
Ngày nào các trang mạng xã hội cũng có đủ loại tin tức thật giả được truyền ra ngoài.
Mà trong đó có một tin tức thật, đó là người trong đoàn kịch “Chiến Hổ” tự nói ra chuyện Phạm Lạc xua đuổi Chủ tịch Lâm.
Tin tức này có độ đáng tin khá cao, thậm chí bài viết đó còn đăng mấy bức hình trong trường quay.
Ngay lập tức có người bắt đầu nói Phạm Lạc mắc bệnh ngôi sao, không biết trời cao đất dày, ngay cả kim chủ cũng không xem ra gì, quá ngông nghênh ngạo mạn.
Nhưng Phạm Lạc không lo sợ, đợi dư luận bàn tán đến mức không thể “dọn dẹp” được mới đăng một đoạn ghi hình lên mạng…
Đoạn video này chính là những hình ảnh được camera trên người một người đàn ông mặc đồng phục quay lại được sau khi Lâm Chính xảy ra chuyện với Phạm Lạc…
Cùng lúc đó một lá thư của luật sư được gửi đến Tập đoàn Dương Hoa.