Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 819



Lời nói của Lâm Chính thực sự khiến hai người cảm thấy sốc. Họ há mồm trợn mắt, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một hồi lâu sau, Phạm Lạc mới bừng tỉnh. 

“Chủ…tịch Lâm…anh nói thật chứ?”, Phạm Lạc trở nên vô cùng kích động. 

“Đương nhiên là thật. Chỉ cần mọi người gật đầu thì tôi sẽ lập tức chuyển khoản một tỷ tệ cho mọi người”, Lâm Chính nói. 

“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Ha ha, tôi đã nói chủ tịch Lâm là người tài giỏi mà! Hào phóng! Đúng là hào phóng! Ha ha…”, Phạm Lạc vỗ tay, mừng rỡ ra mặt. 

Văn Lệ tưởng mình đang nằm mơ. Rõ ràng là cô ta vẫn chưa hoàn hồn. 

Một tỷ tệ sao…Cứ thế đồng ý luôn rồi á? Chẳng khác gì là tiêu một số tiền lẻ cả… 

“Tiểu Văn”, Lâm Chính gọi. Cô thư ký Tiểu Văn lập tức bước vào. 

“Chủ tịch có gì dặn dò ạ?”, cô thư ký cung kính hỏi. 

“Đi bảo Mã Hải chuyện khoản một tỷ tệ cho Phạm Lạc. Nhớ là ghi nội dung tập đoàn Dương Hoa chuyển khoản. Làm luôn đi nhé”. 

“Vâng chủ tịch”, cô thư ký lùi ra ngoài. 

“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi không hiểu chuyện đã hiểu lầm anh. Đó là lỗi của tôi! Nào, tôi lấy trà thay rượu kính anh một chén”, Phạm Lạc kích động đứng dậy, cầm chén trà uống cạn. 

“Một tỷ tệ…một tỷ tệ đấy? Mỗi người năm trăm triệu tệ cũng tiêu xõa rồi. Tôi phải đóng bao nhiêu bộ phim mới có thể kiếm được từng đó chứ?”, Văn Lệ hai mắt sáng như sao, cả người lâng lâng. 

“Mọi người khách sáo rồi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng: “Chuyện ở tòa ngày mai?” 

“Yên tâm đi chủ tịch Lâm, tiền vào tài khoản thì tôi rút đơn về ngay! Chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho anh nữa”, Phạm Lạc vỗ ngực. 

Lâm Chính cũng gật đầu. Một lúc sau cô thư ký bước vào: “Chủ tịch Lâm, xử lý xong rồi ạ”. 

“Phạm Lạc, anh mau kiểm tra tài khoản xem”, Văn Lệ thúc giục. Phạm Lạc lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra. Một lúc sau, anh ta lại đứng bật dậy lần nữa và hét lên. 

“Có rồi!” 

“Thật sao? Tốt quá rồi! Chúng ta phát tài rồi!” 

Văn Lệ cũng kích động nhảy cẫng lên. Cả hai người ngỡ tưởng mình đã lên thiên đàng. Họ phấn khích hò reo và múa may quay cuồng. Tiền đã tới tay, Phạm Lạc cũng không muốn ở lại lâu. Thế là anh ta kéo tay Văn Lệ rời đi. 

“Chủ tịch Lâm, lần này chúng ta hợp tác rất vui vẻ. Việc hợp tác lần này cũng giúp tôi có được nhận thức mới. Anh có được sự nghiệp như thế này không phải do may mắn mà là do có năng lực. Bái phục. Tôi ngả mũ bái phục!” 

“Anh quá khen rồi!” 

“Phải rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi vẫn còn việc nên đi trước nhé”. 

“Đi từ từ. Nhớ rút đơn nhé!” 

“Yên tâm!”, Phạm Lạc cười thần bí, sau đó kéo Văn Lệ rời khỏi tập đoàn Dương Hoa. Đợi sau khi hai người rời đi, Mã Hải vội vàng bước vào. 

“Bọn họ có rút đơn không ạ?” 

“Nếu mà chó có thể nôn ra cục xương đã gặm thì đương nhiên họ cũng có thể rút đơn!” 

“Vậy sao? Còn nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch của chúng ta mất…”, Mã Hải cảm thấy lo lắng. 

Chiếc Ferrary phát ra âm thanh ghê người phóng vọt trên con đường lớn của Giang Thành. Phạm Lạc mở mui xe, cùng lướt đi trên con đường với Văn Lệ. 

“Hú!!!”, Văn Lệ đưa hay tay lên, hào hứng hét vang trời. Phạm Lạc đạp ga hết cỡ và cũng gào lên. Hành động của họ khiến không ít người xung quanh chú ý. 

“Thần kinh!” 

“Đồ điên!” 

“Hai đứa dở người!” 

“Lái nhanh như vậy, muốn đầu thai rồi chắc!” 

Không ít người giơ ngón giữa lên. Thế nhưng hai người họ mặc kệ. Sự giàu có đột nhiên ập tới khiến bọn họ tự dưng mất phương hướng. Họ lao ra khỏi nội thành, tới một con đường ngoại ô mới chịu dừng lại. 

“Đã quá! Lạc Phạm, cả đời này em chưa thấy sung sướng như vậy bao giờ. Một tỷ tệ đấy, chúng ta phát tài rồi. Ha ha…”, Văn Lệ kích động hét lên. 

“Ngốc này, nhìn em vui kìa. Mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu thôi”, Phạm Lạc cười khẩy. 

“Vừa bắt đầu thôi sao? Anh Lạc, vậy là ý gì?”, Văn Lệ không hiểu. 

“Còn phải hỏi sao? Em không thấy chủ tịch lâm đưa một tỷ cho chúng ta trong bộ dạng thư thái như vậy à? Điều đó có nghĩa là gì, nghĩa là chủ tịch Lâm sợ rồi! Anh ta đã sợ thì chứng tỏ anh ta không có tự tin với chuyện ra tòa ngày mai. Nếu đã vậy thì sao chúng ta lại không đòi một khoản lớn hơn”. 

“Lớn hơn sao?”, Văn Lệ giật mình. 

“Lát nữa anh sẽ gọi điện cho luật sư Hùng, nâng tiền bồi thường lên. Đồng thời anh cũng sẽ tới chỗ đạo diễn Uông. Ông ta là phó đạo diễn của phim Chiến Hổ đấy. Nếu như có thể nhờ ông ta ra mặt làm nhân chứng giả thì chẳng phải số tiền càng dễ dàng đến tay chúng ta hơn sao?”, Phạm Lạc lên tiếng. 

Văn Lệ nín thở, khẽ nói: “Anh định lấy bao nhiêu nữa?” 

“Lấy thêm một tỷ tệ nữa, không nhiều mà?”, Phạm Lạc cười he he. 

“Thêm…một tỷ tệ nữa sao?”, Văn Lệ cảm giác như tim muốn rớt ra ngoài. Một lúc sau cô ta mới hoàn hồn và nói giọng lắp bắp. 

“Anh Lạc…có thành công được không?” 

“Dù họ không trả được thì cũng yên tâm, bọn họ là công ty dược cơ mà? Bán thuốc đấy, không có lời chắc. Đừng nói là một tỷ, dù là mười tỷ thì họ cũng trả được hết!” 

“Nhưng nếu như vậy…thì chẳng phải là chúng ta đã đắc tội lớn với tập đoàn Dương Hoa sao?” 

“Hừ, sợ gì chứ? Em sợ họ sẽ làm gì chúng ta à? Chúng ta là người của công chúng đấy. Nếu xảy ra chuyện gì thì dù không có chứng cứ, tất cả truyền thông cũng sẽ chĩa mũi nhọn về phía chủ tịch Lâm và Dương Hoa thôi. Bọn họ không thể không hiểu chuyện này được”, Phạm Lạc cười lạnh lùng. 

“Thế nhưng…em vẫn lo!”, Văn Lệ lắp bắp nói. 

“Nhát là đói chết đấy! Văn Lệ, nếu em không muốn làm thì cũng không sao. Em rút đi! Anh không kéo em vào làm gì. Nhưng tiền này…thì em cũng không có phần đâu nhé”, Phạm Lạc cười lạnh. 

“Anh Lạc, em không có ý đó…em làm là được chứ gì", Văn Lệ bặm môi hạ quyết tâm. 

“Được rồi, bớt nói linh tinh lại. Đi thôi, chúng ta đi gặp đạo diễn Uông!” 

Hai người nhanh chóng tới sân bay Giang Thành, ngồi lên chuyến bay đi Thượng Hỗ, đáp xuống trước nhà đạo diễn Uông một cách thuận lợi. Đồng thời, ở một góc tối, một người đàn ông mặc áo gió đang cầm điện thoại ghi lại nhất cử nhất động của hai người bọn họ. 

Đợi hai người bước vào thì người đàn ông bèn lấy điện thoại ra và bấm số. 

“Tình hình thế nào rồi?” 

“Bọn họ đi gặp Uông Sử Nham rồi”. 

"Gửi video cho tôi!’ 

“Vâng!”