Hơi thở của mọi người đều run rẩy, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin được.
Không có tư cách giục?
Phô trương gớm nhỉ?
Rốt cuộc là ai mà dám khiến Thu Huyền Sinh – một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh – phải nói ra những lời như vậy chứ?
Bọn họ giật thót trong lòng, ai cũng kinh ngạc nhìn ông ta.
Hùng Mẫn Sinh lại càng kinh ngạc hơn.
Sắc mặt ông ta khó coi, biết là không thể kéo dài được nữa, lập tức lên tiếng: “Kính thưa quý tòa, tôi nghi ngờ luật sư của bị cáo cố ý kéo dài thời gian, ảnh hưởng đến phán quyết tiếp theo của vụ án. Tôi hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc vụ án này, tuyên án ngay lập tức!”.
Thẩm phán Lưu nghe thấy thế, nhìn mọi người trong phòng xử án, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vụ án này có tính chất nghiêm trọng và phức tạp, nhưng suy nghĩ đến vấn đề thời gian, có thể tạm nghỉ giữa chừng!”.
Luật sư Hùng cuống lên, vội nói: “Kính thưa quý tòa, tôi từ chối tạm nghỉ giữa chừng, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thì tôi cảm thấy rất bất công cho thân chủ của tôi”.
Thẩm phán Lưu lập tức rơi vào trầm tư.
Hùng Mẫn Sinh thấy thế, biết là có hy vọng, đang định nói tiếp.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, làm phiền đến mọi người trong phòng xử án.
“Luật sư Thu, xin hãy để điện thoại im lặng”, thẩm phán Lưu bất mãn nói.
“Tôi xin lỗi, thưa quý tòa, là điện thoại của người mà tôi gọi đến”, Thu Huyền Sinh chỉ vào hiển thị màn hình nói.
Xung quanh lập tức im phăng phắc.
“Mau nghe đi”.
“Cảm ơn quý tòa”.
Thu Huyền Sinh ấn nút nghe.
“Vâng, vâng, được, tôi sẽ nói với thẩm phán ngay”.
Thu Huyền Sinh vừa nói vừa gật đầu, vẻ mặt vô cùng trang trọng.
Một lát sau, ông ta tắt điện thoại, nói với thẩm phán Lưu: “Kính thưa quý tòa, người tôi gọi đã đến, nhưng do đã bắt đầu xét xử nên ông ấy không thể vào được”.
“Tiểu Thái, cậu ra giải quyết đi, làm theo quy trình”, thẩm phán Lưu nghiêm túc nói.
“Vâng”.
Trợ lý tên Tiểu Thái gật đầu, rồi rời phòng xử án.
Tiểu Thái nhanh chóng chạy ra cửa phòng xử án dưới sự hộ tống của hai nhân viên tòa án.
Lúc này, ngoài cửa vẫn đứng đầy người, các phóng viên chưa rời đi, nhưng không thể vào trong, chỉ có thể chen chúc bên ngoài, chờ kết quả của vụ kiện.
Một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở ven đường, nhìn không có vẻ gì là xe sang, nhưng đầu xe có một dấu đỏ, nhìn rất bắt mắt.
Tiểu Thái không khỏi liếc nhìn biển số xe, vừa nhìn thấy, anh ta liền cứng đờ người, đứng như trời trồng…
Cạch!
Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một người mặc áo sơ mi kiểu cổ xuống xe.
Người này tóc mai điểm bạc, làn da đồi mồi, nhìn đã rất lớn tuổi, nhưng đôi mắt sáng rực hữu thần, có cảm giác có thể nhìn thấu lòng người.
Ông ta ngồi trên xe lăn, được người ta khiêng xuống, nhìn có vẻ không thể đi lại.
“Cậu là người của tòa án hả? Chào cậu, tôi là Trịnh Nam Thiên”, người kia xoay bánh xe lăn, tiến tới trước mặt Tiểu Thái, nói.
“Chào… chào ông… mời ông đi theo tôi”, Tiểu Thái hoàn hồn, vội vàng đáp.
“Được”.
Trịnh Nam Thiên gật đầu, rồi được đẩy vào trong.
Các phóng viên ở cửa đều ngạc nhiên, sau đó vội vàng bấm máy chụp ông lão không ngừng.
Sau khi hoàn tất quy trình, Trịnh Nam Thiên được đưa vào phòng xử án.
Tất cả mọi người trong phòng xử án đều đồng loạt quay sang nhìn người đang ngồi trên xe lăn, ai nấy đều rất tò mò.
“Ông Trịnh!”.
Thu Huyền Sinh nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi.
“Ông đến rồi!”.
“Vất vả cho ông quá!”.
Phan Long và Phương Thị Dân cũng vội vàng chào hỏi, không dám chậm trễ chút nào.
“Ừ”, Trịnh Nam Thiên gật đầu với ba người bọn họ, rồi quay sang nhìn Lâm Chính, cười ha hả: “Cậu Lâm, xin lỗi vì đã đến muộn”.
“Không sao, chỉ cần có thể trả lại sự trong sạch cho tôi, bao lâu cũng không là muộn”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Được”, Trịnh Nam Thiên gật đầu.
Thẩm phán Lưu nhìn Trịnh Nam Thiên, chỉ cảm thấy ông ta có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
“Chào ông, ông chính là người đã mua số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ của tập đoàn Dương Hoa sao?”, thẩm phán Lưu hỏi.
“Đúng vậy, nhưng trên thực tế tôi không phải là người mua, tôi chỉ là người trung gian thôi”.
“Người trung gian? Ông mua số thuốc này cho ai?”.
“Các chiến sĩ ở tiền tuyến!”, Trịnh Nam Thiên bình tĩnh đáp.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
Chiến sĩ?
Nghĩa là sao?
“Chuyện này vốn dĩ phải giữ bí mật tuyệt đối, nhưng nếu đã ầm ĩ đến mức này, thì đương nhiên chúng tôi phải trả lại sự trong sạch cho cậu Lâm!”.
Trịnh Nam Thiên nói, rồi run rẩy lấy một văn kiện trong áo ra, đưa cho Tiểu Thái ở bên cạnh.
Tiểu Thái nhận lấy, rồi chạy lên đưa cho thẩm phán Lưu.
Thẩm phán Lưu đọc nội dung trong đó.
Nhưng vừa đọc được mấy chữ, ông ta đã đứng phắt dậy, nhìn Trịnh Nam Thiên với ánh mắt kinh hãi…
“Ông… ông là…”
“Thẩm phán Lưu, xin ông hãy đọc nội dung của văn kiện này, để chứng minh sự trong sạch của cậu Lâm. Cậu ấy là sự bảo đảm của các chiến sĩ ở tiền tuyến, tôi muốn bảo vệ các chiến sĩ bách bệnh bất xâm, bách thương trị được, thì phải bảo vệ sự bình an của cậu Lâm, không ai có thể quấy nhiễu!”, sắc mặt Trịnh Nam Thiên lạnh lùng, trầm giọng nói.
Những lời nói của ông ta khiến đám Hùng Mẫn Sinh, Phạm Lạc đều ngớ người ra.