Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 836



Phạm Lạc bị bắt bị mấy người Phương Thị Dân liên minh đưa ra chứng cứ và đưa vào nhà giam. Con người anh ta vốn đã không đàng hoàng. Dưới sự điều tra của ba luật sư lớn thì đã hoàn toàn bị hạ gục. 

Văn Lệ cũng không thể thoát tội. Những năm qua cô ta đi theo Phạm Lạc đã làm ra không ít chuyện trái với lương tâm. Có điều tình tiết của cô ta có phần nhẹ hơn, bóc lịch vài năm là được thả ra. Không giống như Phạm Lạc, có khả năng lớn phải lĩnh án chung thân. 

Chuyện của hai người họ được lan truyền khắp cả nước gây ra làn sóng dư luận cực lớn, thậm chí có thể nói là chấn động cả giới giải trí. 

Phạm Lạc đang rất nổi tiếng mà lại phạm phải tội như vậy và phải bóc lịch. Điều đó khiến nhiều người hết hồn. Các fan hâm mộ bị sốc toàn tập. 

Người như vậy mà không bị bắt thì không ai chấp nhận được. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. 

Lâm Chính không phải người hào phóng. 

Sóng gió trong lần quay phim Chiến Hổ lần này, mặc dù Phạm Lạc là chủ mưu nhưng đồng bọn cũng không ít, những thành viên khác có liên đới của đội phim cũng nhận được thư mời của luật sư, bị cáo buộc là làm giả hợp đồng và bị định tội vu khống. 

Trước toà họ nhanh chóng khai ra âm mưu tội ác của Phạm Lạc. Sau khi những người này giải thích, luật sư của tập đoàn Dương Hoa đã liệt kê ra thêm một danh sách mới. 

Danh sách này toàn gồm người của giới giải trí. Có tổng cộng tám người. Những người này đều đã từng giúp Phạm Lạc, hủy hoại và bôi nhọ danh tiếng của những người thuộc tập đoàn Dương Hoa. 

Nhận được thư của luật sư, tám người này lập tức đăng lên mạng, rằng chủ tịch Lâm muốn báo thù họ, cố tình lợi dụng sự trợ lực của đoàn luật sư hùng hậu để lăng mạ họ, để họ không còn chỗ đứng trong giới giải trí. 

Thế nhưng Lâm Chính không hề phản bác mà chỉ phát một đoạn video cho quan tòa. Trong đoạn video tám người này cùng vài cô gái trẻ đang thác loạn. Khi nhìn thấy hình ảnh này, tất cả đều chìm vào im lặng. 

Tám người kia cũng im bặt. Dư luận cũng dậy sóng, tất cả đều thầm chửi rủa những con người này. 

“Cầm thú!” 

“Súc sinh!” 

“Mấy cô đó có khác gì con gái của họ không chứ!” 

“Các người có còn là người không?” 

“Thật ghê tởm”. 

Dân chúng hừng hực tức giận. Trong tám người này thì diễn viên có, đạo diễn có. Sau khi thông tin được lộ ra, tất cả cùng cầm tay nhau vào bóc lịch, ít nhất là 3 năm trở lên. 

Còn bộ phim họ đang quay dở thì ngay lập tức bị dừng lại. Giới giải trí hứng chịu một cơn chấn động không khác gì động đất cấp 13. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Họ không ngờ Phạm Lạc lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy. 

Tống Kinh ngồi ở nhà chỉ im lặng theo dõi thời sự. Ông ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Thực ra giới giải trí bẩn thỉu tới cỡ nào, ông ta sớm đã biết rồi. Nhưng vì vấn đề lợi ích mà không ai dám vạch trần. 

Chủ tịch Lâm thì khác. Anh không quan tâm tới những chuyện đó. Chỉ cần ai gây sự với anh thì anh sẽ không để yên cho họ. 

"Sau chuyện này có lẽ bộ phim Chiến Hổ sẽ quay rất thuận lợi đây! Chỉ e là sau khi công chiếu, không được quá đón nhận. Chủ tịch Lâm ơi là chủ tịch Lâm, cậu có biết là cậu đã xé tấm màn che thân của biết bao nhiêu người rồi không. Cậu đã vô hình trung đắc tội với nhiều người lắm rồi. Cho dù bộ phim của cậu có quay thành công thì e rằng công chiếu cũng chẳng phá được kỷ lục phòng vé đâu. Như vậy cậu lại đưa tôi công cốc ba tỷ tệ tiền đầu tư rồi", Tống Kinh nhắm mắt, khẽ lầm bầm. 

Sáng ngày hôm sau, Tống Kinh lại tới tổ phim. Tô Dư và Lâm Chính cũng có mặt. Đương nhiên, Lâm Chính vẫn đang giữ nguyên hình dáng của chủ tịch Lâm. Vẻ ngoài tuấn tú cùng khí chất ngời ngời của anh có thể nói là gấp Phạm Lạc cả nghìn lần. Dù là Tô Dư cũng phải nhìn đi nhìn lại liên tục. 

“Chào chủ tịch Lâm”. 

Tống Kinh lên tiếng. Thái độ khá bình thản. Rõ ràng là ông ta vẫn không đồng tình với cách làm của Lâm Chính. Dù tập đoàn Dương Hoa đã chiến thắng nhưng ông ta không cho rằng Lâm Chính có thể cười được mãi. 

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu: “Hình như hôm nay tới phân cảnh của tôi đúng không?”, chúng ta có thể bắt đầu rồi. 

“Ok. A Anh, đưa chủ tịch Lâm đi thay đồ”. 

“Vâng đạo diễn, chủ tịch Lâm, mời đi theo tôi”, một người phụ nữ đỏ mặt, bẽn lẽn nói với Lâm Chính. 

“Ừm, Lâm Chính gật đầu, sau đó đi theo cô ta tới phòng thay đồ. Khoảng một tiếng sau, Lâm Chính bước ra sau khi đã được trang điểm. Anh mặc đồ quân đội, xắn ống tay áo, khoác thêm áo chống đạn ở bên ngoài. Tay anh cầm một khẩu súng bắn tỉa, nhìn giống như lính đặc chủng, với khí chất ngời ngời. 

Tất cả đều ngây người khi nhìn thấy anh. Có không ít cô gái thậm chí còn không rời mắt được khỏi Lâm Chính. 

“Tống Kinh, có lẽ là ông thua thật rồi. E rằng chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của chủ tịch Lâm thôi thì cũng đủ khả năng phá kỷ lục phòng vé đấy”, một nhân viên lên tiếng. 

Tống Kinh lắc đầu, khẽ nói: “Mấy người đâu hiểu gì về phim trong nước đâu. Phim trong không phải dựa vào kịch bản mà là dựa vào kinh doanh…giờ chủ tịch Lâm đã không làm được marketting, dựa vào khuôn mặt của anh ta doanh thu phòng vé cũng chẳng cao được bao nhiêu đâu, cùng lắm năm mươi triệu tệ. Chúng ta cứ cùng chờ xem”. 

Người kia không nói gì. Tống Kinh chỉ phất tay: “Được rồi mọi người. Chuẩn bị quay!”