Anna giật mình, vô thức nhận ra những vết thương trên mặt mình. Cô gái hé miệng nhưng không biết phải giải thích thế nào.
“Chào anh Lâm”, Jesse thò đầu ra, chào Lâm Chính.
“Xin chào, anh là…”
“Anh quên tôi rồi sao? Tôi là phó hội trưởng Hiệp hội – Jesse. Trước đây có tới Hoa Quốc thăm anh”, Jesse mỉm cười.
“Ồ, là anh à…”, Lâm Chính ngạc nhiên. Thực tế thì anh vẫn chưa nhớ ra người này là ai.
“Anna rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh chỉ cần lấy điện thoại ra xem tin tức mới nhất là biết”, Jesse thở dài.
Lâm Chính lập tức lấy điện thoại ra vào đọc tin. Trong nháy mắt, tay anh siết chặt. "Phó hội trưởng Anna của Hiệp hội, bị nghi lấy cắp tài liệu mật và bán cho Hoa Quốc".
"Phó hội trưởng Anna khiến dư luận tức giận, bị đánh trên đường". "Ramon vạch trần Anna, đuổi ra khỏi Hiệp hội". Tất cả đều coi Anna là tội đồ, nhiều nơi thậm chí còn tiến hành diễu hành biểu tình.
Từng dòng tin đập vào mắt tới mức khó chịu. Tất cả những tin tức này đều được đăng lên cách đây vài phút mà đã nhanh chóng trở thành chủ đề nóng trên mạng rồi. Ngoài ra, còn có không ít các tin tức, diễn đàn cũng đang thảo luận sôi nổi. Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi, người trên toàn thế giới sẽ đều biết tới tin tức này.
Lâm Chính còn tìm được một đoạn video do một người có mặt ở hiện trường khi đó quay được. Anh mở ra, cảnh tượng trong video vô cùng hỗn loạn, tất cả đều đang chĩa về phía Anna.Anh nhìn thấy được Anna lúc đó bất lực và sợ hãi tới mức nào. Có những người phụ nữ cố tình định lột quần áo của cô. May mà có người ngăn lại. Họ cũng ném đồ vào người Anna nữa.
Anna chực chờ như muốn khóc. Cô ta co cụm người lại mong bảo vệ được bản thân. Cảnh tượng đó thật khiến người khác cảm thấy đau lòng. Sau đó là cảnh Jesse chạy xe tới cứu cô ta. Tới đây, Lâm Chính tắt video, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Sắc mặt Anna trông vô cùng phức tạp. Cô ta nói: “Thầy mau rời khỏi đây đi. Để bọn chúng không lấy được bản thảo của bác sĩ Howard. Chắc chắn bọn họ sẽ còn báo thù. Lúc này tất cả mạng xã hội đều đứng về phía họ, chúng ta còn không đi thì sẽ gặp rắc rối mất”.
“Cứ thế đi sao? Cô không cần sự trong sạch cho mình nữa à? Mạng xã hội đang chửi rủa cô, người dân trong nước cũng đang ghét cô. Nếu như cô cứ thế bỏ đi thì khác gì là nhận tội. Sau này cô định làm thế nào? Cả gia đình cô nữa. Cô từng nghĩ tới những điều đó bao giờ chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Điều này…”, Anna á khẩu.
Nhưng đúng lúc này, có vài chiếc xe cảnh sát đã lao lên, nhanh chóng bao vây xe của Jesse. Một cảnh sát bước xuống xe, đi về phía Jesse.
“Cô Anana, mời cô đi với chúng tôi một chuyến”, người cảnh sát gõ cửa xe.
“Tôi làm sao? Tại sao tôi lại phải đi với các anh?”, Anna cuống cả lên.
“Cô liên quan tới vụ trộm tài liệu của Hiệp hội, mời cô hợp tác với chúng tôi để điều tra”.
“Không. Tôi không đi. Tôi vô tội. Không có chuyện đó đâu”, Anna vội vàng giải thích.
Thế nhưng đối phương căn bản không nghe.
“Anna đi đi, không sao đâu. Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”, Jesse nói.
“Thế nhưng…”
“Anna đi với họ đi. Tôi sẽ giúp cô giải quyết”, không đợi Anna nói hết câu thì Lâm chính đã cắt ngang lời của cô ta.
Anna nhìn Lâm Chính sau đó gật đầu: “Học trò tin thầy”.
Lâm Chính quay qua nói với cảnh sát: “Xin hỏi điều tra bao lâu?"
“Nhanh thôi. Chúng tôi chỉ hỏi vài câu cơ bản. Dù sao thì chúng tôi vẫn chưa có đủ bằng chính chứng minh cô Anna là thủ phạm. Mà chúng tôi coi trọng chứng cứ nên cũng chỉ hỏi tầm vài tiếng đồng hồ là xong”.
“Nếu như điều tra không có vấn đề gì thì có thể đưa cô ấy tới số 111 đường Peter không. Tôi là bác sĩ, muốn xử lý vết thương cho cô ấy".
“Không thành vấn đề”.
Anna xuống xe, đi theo cảnh sát. Jesse thở dài, nhìn Lâm Chính: “Anh Lâm, nếu anh không ngại thì tôi đưa anh về”.
“Cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu.
Về tới y quán, Jesse còn chưa ngồi xuống thì đã có điện thoại. Anh ta nhìn màn hình, sắc mặt đột nhiên mất tự nhiên. Do dự tầm vài giây, Jesse bèn ấn nút.
“Jesse, anh đưa Anna đi đúng không?”, đầu dây bên kia là giọng của Ramon.
“Ramon, Anna không đáng phải chịu những điều đó. Anh nên dừng lại đi”, Jesse nói giọng khàn khàn.
“Anh có biết cô ta đã làm những gì không. Cô ta phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Khiến chúng ta thiệt hại vô số thứ. Toàn bộ tâm huyết của chúng ta đã bị cô ta phá hủy rồi”.
“Thế nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi. Anh hủy hoại cô ấy như thế có tác dụng gì chứ?”
“Jesse, đây không phải là điều mà tôi muốn nghe. Giờ tôi chỉ muốn nghe xem anh giải thích chuyện này như thế nào!”
“Chẳng có gì phải giải thích cả. Tôi không cho rằng mình làm sai điều gì”.
“Vì vậy, anh định sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này đúng không?”, Ramon lạnh lùng nói.
Jesse nhắm mắt, không nói gì. Đúng lúc này, đầu bên kia có một giọng nói gấp gáp vang lên.
“Hội trưởng Ramon! Mời anh ra ngoài xem, xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Ramon hỏi.
“Công chúa Margarita …hôn mê rồi!"
“Ôi thương đế”, Ramon kêu lên.
Jesse giật mình, nhìn điện thoại lần nữa thì lúc này Ramon đã tắt máy…
“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi Jesse.
“Tôi cũng không rõ, có lẽ tôi phải về Hiệp hội xem thế nào”, Jesse cầm áo khoác, bắt tay Lâm Chính rồi vội vàng rời đi…