Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 872



Nghe thấy vậy, Lâm Chính lập tức nhíu mày. 

“Chỉ mời một mình tôi đi? Có ý gì?”. 

“Anh Chu nói Chủ tịch Tô không biết uống rượu, nếu đi cũng chỉ ngồi không, rất buồn chán, nên muốn mời anh Lâm biết về rượu dùng bữa tối với anh ấy. Anh Chu đã đặc biệt chuẩn bị một chai Lafite năm 82, muốn mời anh Chu thưởng thức. Mong anh sẽ vui lòng đến dự”, người phục vụ mỉm cười nói. 

“Bây giờ làm gì còn Lafite năm 82?”. 

Lâm Chính không nhịn được lầm bầm. 

“Đây là hàng chính hãng, tuyệt đối không phải giả”. 

“Thế sao?”. 

Lâm Chính vờ như suy nghĩ, sau đó thản nhiên nói: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ qua đó”. 

“Được, thưa anh Lâm!”, người phục vụ lập tức vui vẻ không thôi. 

“Anh định đi đâu?”. 

Tô Nhu đỏ mắt đi ra. 

“Một người họ Chu mời anh đi ăn tối”, Lâm Chính trả lời. 

“Người họ Chu?”, Tô Nhu nghi hoặc, nhưng chốc lát sau lại nghĩ tới điều gì: “Là người beo béo ở phòng VIP trưa nay phải không? Em nhớ anh ta rồi, anh ta tên Chu Quý, là con trai ông chủ bất động sản ở Hạ Kinh”. 

“Quan trọng đó còn là bạn của cậu Trung”, Lâm Chính cười nói. 

“Anh có ý gì?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi. 

“Còn không hiểu hay sao? Cậu Trung đó nói Chu Quý tách anh ra. Chu Quý mời riêng anh, không gọi em, anh nghĩ đợi anh rời đi rồi, cậu Trung kia sẽ mời em cùng nhau ăn tối dưới ánh nến ngay”, Lâm Chính nhún vai cười nói. 

Tô Nhu ngạc nhiên, sau đó lạnh lùng nói: “Em không đi đâu”. 

“Em đi cũng không sao”. 

“Anh có ý gì?”, Tô Nhu trợn mắt. 

“Không có ý gì cả, anh chỉ tin em thôi”, Lâm Chính cười nói. 

Tô Nhu không nói. 

“Huống hồ, cậu Trung đã dám mời em, chắc chắn sẽ không để em có lý do từ chối. Nếu anh đoán không sai, anh ta sẽ lấy cớ dự án để em không thể không đi”, Lâm Chính nói. 

Tô Nhu lại im lặng. 

Người phục vụ ở cạnh thì khẽ biến sắc. 

“Đi thôi”. 

Lâm Chính đi ra khỏi phòng. 

“Mời… Mời anh đi bên này”, người phục vụ cười gượng, dẫn đường cho Lâm Chính. 

Mọi thứ đúng như Lâm Chính dự đoán, sau khi Lâm Chính đi không bao lâu, chuông cửa lại reo lên. 

Tô Nhu nhíu mày, lập tức chạy ra mở cửa. 

Ngoài cửa lại là thư ký của cậu Trung. 

“Chủ tịch Tô, anh Trung muốn mời cô ăn cơm, thuận tiện bàn chuyện hợp tác dự án của Tập đoàn Trung Thập và Quốc tế Duyệt Nhan lần này, mong cô đừng từ chối”, thư ký mỉm cười nói. 

Tô Nhu nghe vậy, gương mặt lập tức sa sầm. 

“Anh ta định mời tôi đi ăn ở đâu?”, Tô Nhu hạ giọng hỏi. 

“Không xa, ở ngay nhà hàng Tây trên con phố bên cạnh. Cậu Trung đã đợi cô ở đó rồi”, thư ký cười nói. 

“Nhà hàng Tây? Cậu Trung của các người không bao hết cả nhà hàng đấy chứ?”, Tô Nhu lại hỏi. 

“Chuyện đó…”, thư ký lập tức không đáp lại được. 

“Nói với anh ấy, nếu đi ăn thì ăn ở khách sạn này là được. Ngoài ra, tôi chỉ bàn chuyện làm ăn, những chuyện khác miễn bàn, hi vọng anh ấy có thể hiểu cho”, Tô Nhu nghiêm túc nói. 

“Được… được, tôi… tôi sẽ thông báo cho anh Trung ngay”. 

Thư ký cười gượng nói, sau đó vội vã rời đi. 

Khoảng nửa tiếng sau, cậu Trung quay lại tầng một khách sạn. 

Tô Nhu thay một bộ quần áo gọn gàng, cũng không trang điểm, cứ vậy dùng mặt mộc đến gặp Trung Hồng. 

“Chủ tịch Tô, cô không thích nhà hàng Tây sao?”, Trung Hồng tiến tới, mỉm cười hỏi. 

Tuy Tô Nhu cố tình không trang điểm, nhưng dù là mặt mộc vẫn đẹp đến mức khiến người ta rung động. 

“Tôi chỉ cảm thấy nếu là bàn công việc thì không cần thiết phải đến đó, chúng ta ăn chút gì đơn giản, bàn chuyện chính thôi”, Tô Nhu không tỏ cảm xúc gì mà nói. 

Trung Hồng âm thầm nhíu mày, nhưng vẫn rất ga lăng phong độ gật đầu, sau đó nói thư ký đi sắp xếp, 

Một lúc sau, hai người ngồi ở bàn sát cửa sổ trong nhà hàng tầng một. 

“Hai ly rượu vang nước Ý, một salad hoa quả, thêm hai phần bò bít tết chín 70%…”. 

Cậu Trung rất thành thạo gọi món. 

“Tôi không biết uống rượu, anh Trung, hình như anh quên rồi”, Tô Nhu nhíu mày nói. 

“Tiểu Nhu, cô quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”, Trung Hồng mỉm cười hỏi. 

Vẻ mặt Tô Nhu không dễ coi cho lắm, rõ ràng không thích Trung Hồng gọi mình như vậy, nhưng cô vẫn nghi hoặc hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”. 

“Hôm nay là sinh nhật của cô! Đồ ngốc! Uống chút rượu không sao đâu!”, cậu Trung mỉm cười nói, sau đó lấy một hộp quà được đóng gói tinh xảo đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Tiểu Nhu, sinh nhật vui vẻ, đây là một chút tâm ý của tôi! Mong cô đừng từ chối”. 

Lúc này Tô Nhu mới phản ứng lại. 

“Phải… Hôm nay là sinh nhật của mình…”. 

“Đã lâu rồi mình không tổ chức sinh nhật rồi…”. 

Tô Nhu lẩm bẩm. 

“Lúc trợ lý của tôi ký hợp đồng với cô, tình cờ nhìn thấy căn cước của cô, nên tôi đã ghi nhớ ngày này. Sở dĩ tôi hẹn ngày ký hợp đồng hợp tác dự án vào ngày hôm nay là để chúc mừng cô. Tiểu Nhu, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn làm cô vui, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ thôi”. 

Trung Hồng nói đầy thâm tình. 

Đôi mắt đó như muốn nhìn thấu Tô Nhu vậy…