Lương Thu Yến bước ra khỏi phòng bếp, nghi hoặc hỏi.
"À mẹ, không… không có gì", Lương Huyền Mi nặn ra một nụ cười rồi định đuổi theo.
Nhưng Lâm Chính ở bên cạnh đã đè vai cô ta lại.
"Huyền My, em đừng đi, kẻo người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh lại gây phiền phức cho em, cứ giao Tiểu Điệp cho anh là được".
"Việc này… được rồi, nhưng anh mau đuổi theo Tiểu Điệp đi. Em sợ lúc này nó sắp lên xe đến trường rồi. Nếu gặp phải cậu Vân thì hỏng bét", Lương Huyền Mi tỏ vẻ lo lắng nói.
"Không sao, có anh đây".
Lâm Chính cười đáp, rồi đi về phía cổng nhà họ Lương.
"Anh, để em lái xe đưa anh đi nhé. Em không xuống xe chắc là không sao, chắc là người của Hiệp hội Võ thuật không theo dõi chặt đến mức đó đâu", Lương Huyền Mi vội vàng đuổi theo nói.
"Không cần đâu, anh có xe rồi".
"Anh có xe? Anh lấy đâu ra xe? Anh bắt taxi sao?", Lương Huyền Mi vô cùng khó hiểu.
Nhưng vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy một chiếc Maybach đang đỗ ở đó. Một cô gái xinh đẹp mặc Âu phục kiểu nữ đang đứng bên cạnh. Cô gái nhìn thấy Lâm Chính đi ra, lập tức cúi người với anh: "Chủ tịch Lâm".
"Ừ, có nhìn thấy em gái tôi không?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vừa nãy cô ấy lên xe buýt số 2 của Đại học Sư phạm Yên Kinh, bây giờ chắc là sắp đến đường Giải Phóng rồi".
“Vậy thì cô đưa tôi đến bến tiếp theo của đường Giải Phóng đi, có đuổi kịp được không?”.
"Không vấn đề gì Chủ tịch Lâm", cô gái cũng chính là Vệ Yến gật đầu đáp, sau đó mở cửa xe.
"Huyền Mi, em vào nhà đi".
Lâm Chính vẫy tay rồi lên xe.
Vệ Yến đạp chân ga rồi hòa vào dòng xe trên đường.
Huyền Mi chứng kiến cảnh tượng này thì sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Có Lâm Chính ra tay thì cô ta vô cùng yên tâm.
Nhưng điều khiến cô ta thầm lo lắng là… nếu Hiệp hội Võ thuật biết được thì liệu có gây phiền phức cho Lâm Chính không?
Mong là sẽ không.
Lương Huyền Mi thầm cầu nguyện.
Kỹ thuật lái xe của Vệ Yến rất tốt, tuy lần trước gặp chuyện, nhưng sau khi miệng vết thương lành lại thì không gây ảnh hưởng gì đến cô ta nữa. Dù sao cũng có nhiều thần y của học viện Huyền Y Phái chữa trị cho cô ta như vậy, đừng nói là di chứng, ngay cả một vết sẹo cũng không để lại, điều này khiến Vệ Yến vô cùng kinh ngạc.
Xe nhanh chóng dừng ở giao lộ Trường Mạch.
Lâm Chính xuống xe, đứng chờ ở bến.
Bỗng dưng anh nghĩ ra gì đó, gọi Vệ Yến đang ở trong xe: "Cô có tiền xu không?".
"Có thưa Chủ tịch Lâm".
Vệ Yến vội vàng xuống xe, lấy hai đồng tiền xu từ trong ví tiền ra, rồi đưa cho Lâm Chính.
"Cô về trước đi", Lâm Chính cười đáp.
"Vâng, nếu có chuyện gì thì anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào", Vệ Yến hơi cúi người với Lâm Chính, sau đó lái xe rời đi.
Những người đang chờ xe ở bên cạnh đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt khác thường.
"Người này là ông chủ sao? Anh ta bị sao thế nhỉ? Có Maybach không ngồi, lại chạy đến đây chen chúc xe buýt với chúng ta".
"Hừ, cậu chẳng hiểu gì cả, đây là người có tiền đến đây để trải nghiệm cuộc sống".
"Chậc chậc chậc, đúng là sướng quá hóa rồ!".
Mấy thanh niên xì xào bàn tán.
Lâm Chính chẳng buồn quan tâm.
Bíp bíp.
Xe buýt tiến vào bến.
Lương Tiểu Điệp ngồi cạnh cửa sổ lén lau nước mắt lập tức nhìn thấy Lâm Chính đang đứng ở bến xe. Cô ta sửng sốt, sau đó sắc mặt sa sầm.
Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, anh nhét đồng xu rồi lên xe, đi tới vị trí phía sau Lương Tiểu Điệp, rồi ngồi xuống.
"Anh đi theo tôi làm gì? Cút ngay về cho tôi!", Lương Tiểu Điệp tức giận quay phắt người lại, trừng mắt mắng Lâm Chính.
Mọi người trên xe đều quay sang nhìn cô ta.
Lâm Chính thì mỉm cười đáp: "Em làm sao vậy? Anh ngồi xe buýt thì ảnh hưởng đến em sao?".
"Anh…", sắc mặt Lương Tiểu Điệp đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cảnh cáo anh, cấm nói chuyện với tôi, tôi không quen biết anh! Cũng cấm anh vơ quàng vơ xiên, rõ chưa? Tôi sợ mất mặt!".
"Tiểu thư à, bây giờ là em đang nói chuyện với anh đấy, lại còn trách anh nữa", Lâm Chính nhún vai đáp.
Lương Tiểu Điệp tức điên lên, nhưng ngặt nỗi trên xe có nhiều người nên cũng không ho he gì nữa.
Nhưng mấy anh chàng choai choai ở bên cạnh thì không nhịn được nói.
"Tôi đang thắc mắc tại sao ông chủ này lại đi xe buýt, chắc là để tán gái chứ gì?".
"Người giàu biết chơi thật đấy".
Những lời bàn tán lọt vào tai Lương Tiểu Điệp, khiến cô ta suýt nữa thì tức điên lên.
Nhưng cô ta cũng rất tò mò.
Ông chủ?
Người giàu?
Họ đang nói ai vậy?
Tên vô dụng này?
Anh ta mà là người giàu á?
Lương Tiểu Điệp thầm hừ mũi khinh thường.
Xe buýt nhanh chóng đến bến xe bên ngoài trường Đại học Sư phạm Yên Kinh.
Lương Tiểu Điệp có chút căng thẳng, xách túi xuống xe, nhưng không đi về phía cổng trường, mà đi về hướng ngược lại.
"Cổng trường ở kia mà", Lâm Chính kêu lên.
"Anh thì biết cái gì? Lần nào cậu Vân cũng chặn tôi ở cổng, lần này tôi đi đường vòng, chắc chắn sẽ không gặp phải anh ta… Còn nữa, tôi đã cảnh cáo anh rồi! Cấm nói chuyện với tôi!", Lương Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Lâm Chính, rồi chạy về phía con đường nhỏ.
Lâm Chính lắc đầu cười, đi theo đằng xa.
Cái gọi là con đường nhỏ cũng chỉ là đi đường vòng vào bằng cổng sau.
Chỉ có điều con đường này rất yên tĩnh, xuyên qua một khu dân cư.
Hai người dần cách xa đường chính.
Đi được một lúc.
Lâm Chính bỗng cảm thấy có điều bất thường, vội vàng nhìn lướt xung quanh.
Quả nhiên, Lương Tiểu Điệp ở đằng trước bỗng đi chậm lại.
Đằng trước có mấy người đang chặn đường cô ta.
"Tiểu Điệp, anh biết ngay em sẽ đi đường này mà, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ?", một giọng nói êm ái vang lên.