Thanh niên mặc đồ Trung Sơn cũng lập tức nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Tất cả dừng tay!”.
Cậu Vân trầm giọng quát.
Những người còn lại cũng dừng tay ngay lập tức.
Thực ra cho dù cậu Vân không bảo, thì bọn họ cũng không dám xông lên nữa.
Dù sao tất cả mọi chuyện… quả thực cũng quá quỷ dị.
Bọn họ chỉ là người bình thường, đâu từng được thấy cảnh tượng như vậy chứ?
“Rốt cuộc anh là ai?”, cậu Vân nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hỏi.
“Tôi đã nói rồi, tôi là anh của Tiểu Điệp”.
“Tôi hỏi tên của anh”.
“Tên à? Tôi tên là Lâm Chính!”.
“Lâm Chính?”.
Cậu Vân sửng sốt, cứ cảm thấy cái tên này quen quen như từng nghe thấy ở đâu đó.
Một tên đàn em ở bên cạnh kêu lên thất thanh: “Cậu Vân, lẽ nào người này chính là Lâm Chính ở Giang Thành?”.
“Lâm Chính ở Giang Thành? À, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi! Chính là tên Lâm Chính có vợ bị Chủ tịch Lâm đưa lên giường ấy hả? Ha ha ha, tôi còn tưởng là ai chứ, không ngờ lại là thằng vô dụng này. Tôi đang bảo sao nhìn đầu anh xanh thế, hóa ra là anh à?”, cậu Vân cười lớn, lập tức có phản ứng.
Lâm Chính lập tức nhíu mày.
Sắc mặt Lương Tiểu Điệp cũng không khỏi thay đổi.
Cô ta chỉ sợ có người nhận ra Lâm Chính, không ngờ anh lại còn tự báo danh… Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì cô ta biết để mặt mũi vào đâu đây…
“Tiểu Điệp, người này có đúng là anh nuôi của em không vậy? Nói vậy thì vợ anh ta cũng là chị dâu em sao? Ha ha, Chủ tịch Lâm mà em thích đang tằng tịu với chị dâu em rồi, em còn khổ sở chờ đợi anh ta làm gì chứ? Theo anh không tốt hơn sao?”, cậu Vân phì cười nói.
Thế giới này đúng là quá nhỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Tiểu Điệp đỏ bừng lên, nghiến răng ken két, mãi không thốt được chữ nào.
“Cậu Vân, Lâm Chính là ai vậy?”, thanh niên mặc đồ Trung Sơn ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“À, là một thằng bất tài ăn bám, cả ngày ham ăn lười làm, vô tích sự, vợ đi theo người khác cũng không dám ho he tiếng nào, không đáng nhắc tới”, cậu Vân cười đáp.
“Chính là người trước mặt này sao?”.
“Đúng, chính là anh ta!”.
“Người này vô dụng đến mức đó sao? Nhìn có vẻ không giống lắm!”, thanh niên đó nghi hoặc hỏi.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, anh chưa từng nghe sao? Có những người nhìn thì thật thà hiền lành, nhưng thực ra lòng dạ độc ác. Có những người nhìn mặt mũi có vẻ cao thâm, nhưng thực ra chỉ là một kẻ vô dụng. Anh ta chính là người như vậy, nhìn có vẻ ghê gớm, nhưng thực ra chỉ là một thằng hèn nhát không được tích sự gì”, cậu Vân lắc đầu cười nói.
“Nhưng dù thế nào, thì chúng ta cũng không thể giải thích được chuyện trước mắt. Cậu Vân, tôi đề nghị chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn”, thanh niên mặc đồ Trung Sơn nhỏ giọng nói.
“Sợ cái quái gì chứ? Chẳng phải còn có anh ở đây sao? Nếu đã có người ra tay, thì tôi cũng không gây rắc rối cho cô ta nữa, anh hãy nghĩ cách lôi tên giấu đầu hở đuôi kia ra cho tôi. Ít nhất phải để tôi biết là ai dám nhúng tay vào chuyện của tôi chứ. Dám đối đầu với tôi, tôi sẽ từ từ tính sổ với hắn!”, cậu Vân trầm giọng quát.
Hiển nhiên người thanh niên kia không muốn ra tay, nhưng cậu Vân đã nói như vậy rồi, anh ta cũng chẳng còn cách nào khác, suy nghĩ một lát, chỉ đành đanh mặt đi về phía Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp biến sắc, lùi lại liên tục.
“Lại… lại là người này…”, cô ta run rẩy nói.
“Lại là người này? Sao vậy? Em biết anh ta sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Đương… đương nhiên là biết rồi, lần trước chính là anh ta đánh chị bị thương…”, Lương Tiểu Điệp run rẩy đáp.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên, tuy Lương Huyền Mi chỉ là đệ tử ngoại đảo trên đảo Vong Ưu, nhưng cũng là người xuất chúng trong số các đệ tử ngoại đảo. Nếu ra ngoài thì cô ta cũng là cao thủ hàng đầu, vậy mà người thanh niên này có thể khiến Huyền Mi bị thương, chắc hẳn cũng không phải hạng tầm thường.
Anh ta nhìn mọi người xung quanh một lượt, rồi lại quay sang nhìn Lâm Chính, lên tiếng: “Những người này là do anh giở trò sao?”.
“Vậy anh muốn giống bọn họ không?”, Lâm Chính bình thản đáp, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Tuy tôi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Gia sư từng nhận ơn của nhà họ Vân, lần này tôi xuống núi là nhận lệnh bảo vệ an toàn cho nhà họ Vân. Nếu những người này do anh gây ra, thì mong anh hãy châm chước”, nói đến đây, người thanh niên lại ôm quyền nói với xung quanh: “Nếu có cao nhân nào đang ẩn mình ở chỗ tối thì xin hãy hiện thân, để so tài cao thấp với tôi, đừng giấu đầu hở đuôi nữa. Nếu tôi không đánh lại được, thì sẽ tự rời đi, tuyệt đối không gây phiền phức cho cô Lương này nữa”.
Nhưng anh ta nói xong mà xung quanh vẫn im lặng như tờ.
Anh ta nhíu mày, biết rằng nếu chỉ dựa vào cái miệng thì e là không thể khiến cao nhân kia xuất hiện.
Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể ra tay vậy.
Anh ta hít sâu một hơi, cũng không nhiều lời, bỗng nhiên xông về phía Lương Tiểu Điệp.
Tốc độ cực kỳ nhanh, Lương Tiểu Điệp thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn thì anh ta đã đứng trước mặt, một tay nhanh như chớp chộp lấy cánh tay cô ta.
“A!”.
Lương Tiểu Điệp hét lên chói tai.
Nhưng người kia vừa chạm vào Lương Tiểu Điệp, thì cả người liền mềm nhũn ra.
Phịch!
Anh ta nặng nề ngã xuống đất, không ngừng khẽ co giật.