Lương Huyền Mi vừa xảy ra chuyện, anh trai của cô ta đã đến đây, anh có mục đích gì người ở đây đều hiểu rõ.
Đương nhiên Trịnh Tử Nhã cũng biết.
Nhưng cô ta hơi tò mò.
Cô ta biết hai người anh trai của Lương Huyền Mi. Lương Bình Triều thì khỏi phải nói, một kẻ vô dụng thuần túy, du thủ du thực, suốt ngày chỉ biết chơi bời ăn uống, võ công cũng bỏ phế, một đứa con nhà giàu ăn chơi trác táng chính hiệu. Lúc trước cả nhà Lương Phong Nghiêm thất thế, cậu ta còn biết bớt phóng túng một chút, bây giờ được thế thì lại ngày một tệ hơn. Loại người này vốn không cần phải để tâm.
Còn con trai cả Lương Quản Trạch của Lương Phong Nghiêm cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng Trịnh Tử Nhã từng gặp Lương Quản Trạch, không giống với người ở trước mặt.
Lương Huyền Mi đâu ra thêm một người anh trai thế này?
Chẳng lẽ là anh họ?
Nhưng hình như trong nhà họ Lương không có người này…
Lâm Chính nhìn quanh bọn họ một vòng, dừng ánh mắt trên người Trịnh Tử Nhã, bình tĩnh nói: “Thư ký Trịnh, vừa rồi em gái tôi đến đây bị người ta đánh bị thương. Tôi hỏi cô, là những ai đã đánh em gái tôi bị thương?”.
“Vậy là anh đến đây để khởi binh vấn tội?’, Trịnh Tử Nhã cười hỏi.
“Phải”, Lâm Chính không hề khách sáo gật đầu.
“Ha ha ha…”.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng cười thật to.
“Thằng nhóc này nói gì vậy? Chạy đến Hiệp hội Võ thuật chúng ta khởi binh vấn tội?”.
“Tôi không nghe lầm đấy chứ?”.
“Nhóc con, cậu còn nhỏ hơn cháu trai tôi, dám chạy đến đây khởi binh vấn tội, cậu đủ tư cách sao? Có biết đây là đâu không?”.
“Tôi sắp bị thằng ngốc không biết trời cao đất dày này chọc cười chết mất”.
“Nên nói cậu ta tuổi trẻ ngông cuồng hay là nói cậu ta không biết điều đây?”.
Người ở đây đều cười cợt, một vài người còn châm biếm.
“Ranh con!”.
Lúc này, một giọng quát vang lên.
Lâm Chính nhìn về phía phát ra tiếng.
Một bà lão gầy còm đứng ra, cười nói: “Đứa em gái không biết điều của cậu là do tôi đánh đấy. Thế nào? Cậu định làm gì bà già này?”.
“Ồ… Bàn tay nào của bà đã đánh?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Hai tay, còn cả một bàn chân. Sao hả? Cậu định đánh tàn phế hai tay hai chân của tôi sao?”, bà lão cười hà hà hỏi.
“Nếu bà đã nói vậy thì tôi sẽ đánh tàn phế hai tay hai chân của bà!”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, cơ thể chuyển động, tiến nhanh đến chỗ bà lão giống như cơn gió.
Tuy nhiên, tốc độ của bà ta không bằng tốc độ của Lâm Chính, vừa nhấc tay lên đã bị Lâm Chính tóm lấy, sau đó bỗng nhiên dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“Á!”.
Tiếng hét thê thảm vang vọng mây xanh.
Người xung quanh đều kinh hãi, vội nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện cổ tay của bà lão đã bị xé đứt.
Thế vẫn chưa hết, cổ tay của Lâm Chính tóm lấy bàn tay còn lại của bà ta nhanh như tia chớp, y hệt con rắn độc, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của nó, hơn nữa còn giơ chân đạp vào đầu gối bà ta.
Từ đầu đến cuối chỉ có mấy giây, bà lão đã bị đánh tàn phế.
Cảnh tượng này quả thật đã làm tất cả mọi người ở đây chấn động.
“Thường sư phụ!”.
“Bà già độc ác!”.
Người xung quanh hét gọi, nhưng bà lão không còn nghe rõ được nữa.
Lâm Chính thu tay lại, bình tĩnh nhìn bọn họ, nói với giọng trầm khàn: “Còn ai… động tới em gái tôi nữa?”.
Lần này không ai dám lên tiếng.
Bọn họ người thì đỏ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Chính, người thì tái mặt sợ hãi nhìn anh.
Con người này cũng thật là ác độc!
Hơn nữa, tốc độ này… thực lực này… thật sự là một người trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi có thể làm được sao?
“Rốt cuộc anh là ai?”.
Vẻ mặt Trịnh Tử Nhã lạnh băng, thu bớt sự giễu cợt trước kia, lạnh lùng quát hỏi.
“Cậu ta là thần y Lâm!”.
Không biết là ai gào lên.
Người đó vừa lên tiếng, bọn họ đều chấn động.
“Thần y Lâm?”.
“Tôi nhớ ra rồi, cậu ta đúng là thần y Lâm! Chẳng trách cậu ta lại quen mặt như vậy, lần trước tôi đã thấy mặt cậu ta trên báo”.
“Trời ạ, thần y Lâm lại là anh trai của Lương Huyền Mi?”.
“Rốt cuộc… chuyện này là sao?”.
Bọn họ không khỏi kinh hãi.
Trịnh Tử Nhã kinh ngạc hơn ai hết.
Cô ta không ngờ thần y Lâm lại có quan hệ với Lương Huyền Mi của nhà họ Lương.
Nếu sớm biết là thế, cô ta đã không đối xử với Lương Huyền Mi như vậy.
Trịnh Tử Nhã hít sâu mấy hơi, tim đập vô cùng mạnh.
Thần y Lâm và Dương Hoa không dễ chọc vào.
Chưa nói tới thế lực trong nước của thần y Lâm, ngay cả ở nước ngoài cũng có hoàng gia nước Y ủng hộ anh, cô ta không thể chọc giận một nhân vật như vậy.
“Thần y Lâm, ngưỡng mộ đã lâu!”.
Một người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay nói với Lâm Chính.
“Ông làm em gái tôi bị thương sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Người đó sững sờ, sau đó vội vàng xua tay: “Không không, tôi không động đến cô Lương, không hề động đến một đầu ngón tay…”.
“Thế ông biết ai đã làm cô ấy bị thương không?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Chuyện đó… tôi… tôi không biết…”, người đó thay đổi sắc mặt, nói thật nhỏ.
“Nếu ông không nói, vậy thì là ông làm rồi!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.