Trịnh Tử Nhã ngơ ngác nhìn phòng họp tan hoang, đầu óc trống rỗng.
Cô ta đã bao giờ nghĩ tới thực lực của thần y Lâm… lại đáng sợ đến mức này…
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Người được cô ta mời đến tham gia hội nghị, ai không phải nhà võ thuật nổi danh một phương, ai không phải cao thủ hàng đầu?
Thế mà bây giờ, bọn họ lại bị một người trẻ tuổi giải quyết nhanh gọn như vậy.
Trịnh Tử Nhã hít một hơi khí lạnh, cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Được rồi, thư ký Trịnh, đến lượt cô rồi!”.
Lâm Chính phủi bụi trên Âu phục, đi về phía Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã sợ đến mức lùi lại liên tục, gương mặt trắng bệch.
“Thần y Lâm, dừng… dừng tay… tôi… tôi… tôi là người của Hiệp hội Võ thuật! Nếu anh dám làm tôi bị thương… anh sẽ là kẻ địch của Hiệp hội Võ thuật. Hiệp hội Võ thuật chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào trừng trị anh!”, Trịnh Tử Nhã run rẩy hét lên.
“Cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm chuyện này sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn chằm chằm Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã run lẩy bẩy, thấy Lâm Chính đã đến trước mặt mình thì vung tay đánh tới.
Nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của Lâm Chính? Tay vừa đánh tới đã bị Lâm Chính giữ chặt, bàn tay dừng nơi ngực Lâm Chính nửa tấc, không tiến thêm được nữa…
Sức mạnh và tốc độ của Lâm Chính… đúng là đáng sợ!
Bàn tay anh hơi dùng sức.
“Á…”, Trịnh Tử Nhã phát ra tiếng gào thảm thiết.
“Cô phế bỏ võ công của em gái tôi, vậy tôi phế bỏ võ công của cô cũng không sao đúng không?”.
“Không… Đừng… Đừng… Tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi thần y Lâm! Cầu xin anh tha cho tôi!”, Trịnh Tử Nhã khóc lóc.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, một tay đã đặt lên vai cô ta.
Trịnh Tử Nhã biết y thuật của Lâm Chính, chắc chắn anh biết kỳ kinh bát mạch trong cơ thể con người, muốn phế võ công của cô ta đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vừa nghĩ tới võ học mình vất vả tu luyện hai mươi mấy năm nay lại hóa thành bọt biển, tinh thần cô ta hoàn toàn suy sụp.
Từ nhỏ cô ta đã rất mạnh mẽ, tất cả đều dựa vào võ học của mình.
Đầu cô ta như sắp nổ tung.
“Cứu mạng! Ai cứu tôi với! Cứu tôi với!”, Trịnh Tử Nhã không thể chịu đựng nổi nữa, bắt đầu gào lên xé họng.
Nhiều người của Hiệp hội Võ thuật đều nghe thấy, tất cả đều chạy lên phòng họp tầng hai.
Lúc đó, một giọng nói hùng hồn vang vọng truyền đến.
“Thần y Lâm, hãy dừng tay! Tha cho thư ký Trịnh một lần đi!”.
Giọng nói đó vừa vang lên, cửa sổ của phòng họp bị phá ra, một bóng người bay vào nhanh như tia chớp.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên mặc áo thời Đường đã đứng ở sau lưng mình.
Tốc độ này… Thân pháp này!
Người đến không đơn giản!
“Hội trưởng Ngô! Thật may quá! Mau cứu tôi! Hội trưởng Ngô! Xin hãy cứu tôi!”, thư ký Trịnh như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, kích động đến mức cả người run rẩy, vội hét lên.
Hóa ra người đàn ông mặc áo thời Đường này chính là Ngô Khai Sầu, hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật.
“Hội trưởng Ngô!”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn ông ta.
“Thần y Lâm, tôi đã biết chuyện. Chuyện này là thư ký Trịnh có hơi quá đáng, tôi sẽ trừng phạt cô ta. Nhưng dù thế nào, xin cậu hãy tha cho thư ký Trịnh một lần, không thể phế võ công của cô ta!”, Hội trưởng Ngô vội nói.
“Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền. Thư ký Trịnh phế võ công của em gái tôi, tôi phế cô ta chỉ là trừ nợ mà thôi! Có gì không đúng sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thần y Lâm, cậu nói đúng, thật ra chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Tôi vừa mới về Yên Kinh, vừa mới biết được chuyện này. Tôi không quản lý tốt thư ký Trịnh, để cô ta hành động tùy tiện, tôi xin lỗi cậu. Còn chuyện của cô Lương Huyền Mi, tôi sẽ xin lỗi riêng cô ấy. Ngoài ra, tôi sẵn lòng lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao mà Hiệp hội Võ thuật chúng tôi cất giữ tặng cho cô Lương, trợ giúp cô ấy khôi phục”.
“Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao? Ông lại có cả món đồ như thế?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Thần y Lâm là thần y, chắc chắn cũng biết vật này. Tôi nghĩ không ai rõ về nó hơn cậu!”, Hội trưởng Ngô mỉm cười nói.
“Đương nhiên tôi biết”, Lâm Chính gật đầu.
Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này từng xuất hiện trên ti vi.
Thật ra rất nhiều thứ trên tivi đều bắt nguồn từ cuộc sống thật, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cũng vậy.
Công thức chế tạo nó đến nay không được mấy ai hay biết, hơn nữa, dược liệu chế tạo Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cũng vô cùng đặc biệt. Chính vì vậy mà sản lượng thuốc này ít đến đáng thương, dù là Lâm Chính cũng chưa chắc có thể có được.
Vốn dĩ anh đang định dùng Sâm Vương để chữa trị cho Lương Huyền Mi, nhưng anh không thể bảo đảm Lương Huyền Mi sẽ được chữa lành hoàn toàn.
Tuy nhiên, nếu có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thì mọi thứ đều có khả năng.
“Vật này quý giá như vậy, nếu ông thật sự bằng lòng giao cho tôi, đương nhiên tôi sẽ tha cho thư ký Trịnh. Thế này đi, một tay giao người, một tay giao vật, thế nào?”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Không thành vấn đề!”.
Hội trưởng Ngô gật đầu, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ đi lấy.
Khoảng mười phút sau, một người của Hiệp hội Võ thuật nâng chiếc hộp dài màu đen đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính không nhận, chỉ quát khẽ: “Mở ra!”.
Người đó do dự một lúc, vẫn mở hộp ra.
Lâm Chính nhìn lướt qua, đồng thời khẽ hít ngửi.
“Thần y Lâm cứ yên tâm, cậu là thần y, sao tôi dám dùng thuốc giả để lừa cậu chứ?”, Hội trưởng Ngô mỉm cười nói.
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”, Lâm Chính nói.
“Vậy thần y Lâm có kết quả chưa?”.
“Là hàng thật”.
Lâm Chính nhận lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, cất nó vào túi.
“Này, anh… anh còn không mau buông tôi ra?”, thư ký Trịnh giãy giụa hét lên.
“Không vội!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên tát cho thư ký Trịnh hai bạt tai.
Bốp bốp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Gò má của thư ký Trịnh lập tức sưng lên.
“Anh… Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi?”, thư ký Trịnh run rẩy chỉ vào Lâm Chính.
“Cô có ý kiến gì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn cô ta.
Thư ký Trịnh run rẩy cả người, mất đi tiếng nói.
“Cô đánh em gái tôi hai bạt tai trước mặt mọi người, bây giờ tôi cũng đánh cô hai bạt tai trước mặt mọi người, không phải chúng ta huề rồi sao?”, Lâm Chính nói, sau đó tay dùng sức đẩy thư ký Trịnh đi.
Thư ký Trịnh lảo đảo mấy bước, ngã xuống đất, người bên cạnh vội vàng tiến đến dìu thư ký Trịnh.
“Đánh! Đánh chết anh ta cho tôi!”, thư ký Trịnh ôm mặt gào lên thảm thiết.
Bọn họ định xông lên.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.
Hội trưởng Ngô quát lớn.
Người xung quanh dừng bước, nhìn sang ông ta.
“Hội trưởng Ngô, người này làm Hiệp hội Võ thuật chúng ta mất hết mặt mũi, quyết không thể bỏ qua cho anh ta!”, thư ký Trịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, vẻ sợ hãi trên mặt cô ta đã biến mất hết.
Có Hội trưởng Ngô chống lưng có khác.
“Thư ký Trịnh, cô đúng là khiến người ta thất vọng! Mặt mũi? Mặt mũi dựa vào những thứ này để có được sao? Đức hạnh của cô đâu? Phẩm hạnh của cô đâu? Mất hết rồi à?”, Hội trưởng Ngô nhìn thư ký Trịnh đầy thất vọng.
“Hội trưởng…”, thư ký Trịnh há miệng.
Hội trưởng Ngô bình tĩnh nói: “Nghe đây, từ hôm nay trở đi, cô Trịnh Tử Nhã không còn đảm nhiệm thư ký của Hiệp hội Võ thuật nữa”.