Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 917



Lúc này, một người trợ lý chạy vào: “Hội trưởng, xảy ra chuyện rồi”.

“Chuyện gì vậy”, ông ta nhìn người kia bằng vẻ nghi ngờ.

“Vừa mới nhận được tin, nói là thiên kiêu Lệ Vô Cực đã tới bệnh viện, đưa một bức thư khiêu chiến cho Lương Huyền Mi, hẹn Lâm Chính 10h sáng mai tại đỉnh Dương Sơn”.

“Cái gì?”, hội trưởng Ngô nghe như sét đánh ngang tai…

Lâm Chính có thể giấu được Lương Thu Yến chứ sao có thể giấu được nhà họ Lương. Buổi chiều hôm đó, Lương Vệ Quốc bèn dẫn một nhóm người hùng hổ tới bệnh viện. Lương Thu Yến đi lấy nước, chỉ có một mình Lương Huyền Mi trong phòng.

“Huyền Mi!”, tiếng gọi vang lên. Cả đám người Lương Vệ Quốc sắn tay áo lao vào.

“Ông, sao ông lại tới đây rồi?”, Lương Huyền Mi cảm thấy bất ngờ.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn ông không thể tới à? Huyền Mi, nói cho ông biết, Lâm Chính…thần y Lâm có phải đã tới hiệp hội võ thuật rồi không?", Lương Vệ Quốc nói khẽ.

Lương Huyền Mi khẽ gật đầu.

“Ông biết ngay mà. Đang yên đang lành sao Lệ Vô Cực lại nhằm vào nhà họ Lương chứ?”

“Lần này thì xong rồi!”

“Nhưng không biết thái độ của hiệp hội võ thuật sẽ thế nào! Nếu như Lệ Vô Cực do hiệp hội cử tới thì lần này chúng ta sẽ gặp họa lớn đấy!”

Những người đứng đầu nhà họ Lương đều cảm thấy lo lắng. Sắc mặt của Lương Vệ Quốc trông cô cùng khó coi.

“Vậy thần y Lâm có nghênh chiến không?” Lương Vệ Quốc vội vàng hỏi.

“Không ạ”, Lương Huyền Mi lắc đầu.

“Cái gì?”, đám đông sững sờ.

“Như…vậy sao được? Đây vốn là họa do thần y Lâm gây ra. Nếu như không tại cậu ấy thì sao Lệ Vô Cực lại đòi báo thù nhà họ Lương chứ. Nếu cậu ấy không nghênh chiến thì nhà chúng ta khác gì con dê thế tội. Không được! Không thể được”, mấy ông cụ nhà họ Lương vỗ bàn, tức giận nói.

“Cháu không thể sai khiến thần y Lâm. Nếu anh ấy không muốn ứng chiến thì mọi người đi tìm anh ấy chứ hỏi cháu có tác dụng gì?”, Lương Huyền Mi nghiến răng.

“Cháu…Lương Huyền Mi! Nếu không phải vì cháu thì nhà họ Lương sao dính vào kiếp nạn này chứ? Vậy mà cháu nói thế được à?”, một ông cụ khác tức giận quát lên.

“Thứ nhất, là mọi người không cho cháu dạy võ học của đảo Vong Ưu cho người của hiệp hội võ thuật. Thứ hai, cháu thành ra như vậy là cũng vì muốn dĩ hòa vi quý với hiệp hội rồi. Thế nên cháu mới bị Trịnh Tử Nhã gây thương tích. Mọi điều cháu làm đều là vì nhà họ Lương. Cháu không có gì phải áy náy, sao tự dưng lại đổ tội lên đầu cháu?”, Lương Huyền Mi tức giận nói.

“Cháu…làm phản rồi”, ông cụ kia tức lắm, chỉ tay vào mặt Lương Huyền Mi rồi còn định đánh cô ta.

“Đủ rồi”, Lương Vệ Quốc lên tiếng. Ông cụ kia im lặng nhưng vẫn vô cùng tức giận.

“Chuyện này không phải lỗi của Huyền Mi. Chuyện tới nước này thì ai đúng ai sai cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Nếu thần y Lâm không chịu ra tay thì cũng phải nghĩ cách để đối phó với Lệ Vô Cực đi”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.

“Ông ba, Lệ Vô Cực là thiên kiêu đấy, chúng ta…đối phó kiểu gì đây?”, một người run rẩy nói.

“Nếu chỉ có một mình Lệ Vô Cực thì sao chúng ta lại không đối phó được chứ? Nhà họ Lương chưa yếu tới mức đó. Điều động toàn bộ sức mạnh của gia tộc vẫn có thể cầm cự được. Giờ điều tôi lo lắng là Lệ Vô Cực khiêu chiến với thần y Lâm có phải là ý của hiệp hội hay không. Vì vậy tôi cần phải làm rõ thái độ của hiệp hội là thế nào. Nếu như hiệp hội không trợ giúp cho Lệ Vô Cực, một mình hắn thôi thì cũng không làm khó nhà họ Lương được. Còn nếu hiệp hội mà nhúng tay vào thì…”

Lương Vệ Quốc không nói nữa. Sắc mặt đám đông trở nên vô cùng khó coi. Ý của ông ta đã quá rõ.

Lúc này, có giọng nói từ ngoài vọng vào: “Nếu như hiệp hội nhúng tay vào thì Lương Huyền Mi phải mời được thần y Lâm ra mặt chiến một trận!”

Tất cả đồng loạt quay qua nhìn. Một bóng hình bước vào. Đó là một già một trẻ, trẻ tên là Lương Thảm – cháu của Lương Khánh Tùng quản lý chi thứ hai. Còn người già chính là Lương Khánh Tùng.

“Ông hai!”

“Ông hai tới rồi!”, đám đông kêu lên.

“Anh hai sao anh tới rồi? Không phải anh ở chỗ anh cả sao?”, Lương Vệ Quốc cảm thấy bất ngờ.

“Anh cả và anh đã nhận được tin rồi. Chuyện này khá nghiêm trọng, đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của gia tộc! Vì vậy anh đành phải đi một chuyến”, Lương Khánh Tùng điềm đạm nói.

Lương Vệ Quốc giật mình, trầm giọng: “Anh hai, ý của anh là gì?”

“Vệ Quốc, chuyện này em đừng can dự vào nữa!”

Lương Khánh Tùng bước tới trước, đanh mắt nói với Lương Huyền Mi: “Huyền Mi! Nói cho ông hai nghe, cháu và thần y Lâm có quan hệ thế nào?”

Lương Huyền Mi giật mình, thận trọng hỏi: “Ông hai, ông…hỏi vậy làm gì ạ?”

“Bởi vì gia tộc hi vọng cháu có thể mời được thần y Lâm nghênh chiến với Lệ Vô Cực!”

“Ông hai, không thể nào ạ. Cháu nói rồi, thần y Lâm đã từ chối thư khiêu chiến của Lệ Vô Cực rồi. Anh ấy sẽ không nghênh chiến đâu”, Lương Huyền Mi lắc đầu.

“Cậu ấy không muốn thì cháu nghĩ cách để cậu ấy phải nghênh chiến. Huyền Mi, không phải ông đang thương lượng với cháu đâu mà là ra lệnh. Nếu như làn này cháu không mời được thần y Lâm thì cả nhà cháu đều rời khỏi nhà họ Lương đi”, Lương Khánh Tùng đanh mặt quát lớn.

Lương Huyền Mi nghe thấy vậy thì mặt cắt không ra máu.

Lương Huyền Mi không tin nổi nhìn Lương Khánh Tùng, vẻ mặt ngạc nhiên, há miệng không nói nên lời.

Đầu óc cô ta trở nên hoang mang.

“Anh hai!”, Lương Vệ Quốc vội hét lên với Lương Khánh Tùng: “Sao anh có thể như vậy? Bây giờ gia tộc chúng ta nên đoàn kết một lòng, chống lại kẻ địch bên ngoài mới phải, sao… sao anh có thể…”.

“Vệ Quốc! Sao em lại hồ đồ như vậy? Bây giờ là lúc đối kháng với kẻ địch bên ngoài sao? Đó là thiên kiêu! Lẽ nào em chưa nghe tới thủ đoạn của Lệ Vô Cực? Cậu ta là người chúng ta có thể đối phó hay sao? Dù có đối phó được cậu ta, nhưng còn Hiệp hội Võ thuật thì sao? Lệ Vô Cực là thiên kiêu duy nhất của Hiệp vội Võ thuật, Hiệp hội Võ thuật chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ cậu ta, cũng chắc chắn sẽ đứng về phía cậu ta! Anh nói cho em biết, anh làm như vậy đã được sự đồng ý của anh cả, mọi chuyện anh làm đều là vì nhà họ Lương!”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.