Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 921



Lương Huyền Mi không hề giải thích, chỉ cúi đầu nói lý nhí: “Anh, anh tới trước đi, có gì chúng ta gặp mặt rồi nói”.

Lâm Chính không dám chần chừ, chỉ lập tức đáp lại: “Được, em ở đó đợi anh, anh tới ngay”.

Nói xong, anh cùng Vệ Yến vội vàng đi tới Tây Giang. Tây Giang là con sông suy nhất của Yên Kinh và cũng là một con sông nhân tạo. Hai bên bờ sông là một trong những cảnh đẹp tuyệt vời của Yên Kinh. Trời vào đêm, có không ít người tới đây đi dạo.

Vệ Yến lao xe như bay, tầm hai mươi phút sau, hai người đã tới Tây Giang. Lúc này, Lương Huyền Mi đang ngồi một mình trên xe lăn, thưởng thức cảnh đẹp bên bờ sông. Gió thổi nhè nhẹ, tóc cô gái bay bay, trông cô gái vô cùng thanh tịnh.

Một vài nhiếp ảnh đi ngang qua không cầm được lòng nên đã chụp cho cô vài kiểu. Lâm Chính lẳng lặng quan sát cảnh tượng. Đợi sau khi người này chụp xong thì anh mới bước lên.

“Huyền Mi! Sao em lại tới đây?”

“Anh..”, Huyền Mi khẽ nghiêng đầu và gọi anh. Đập vào mắt Lâm Chính là khuôn mặt trắng bệch tiều tụy.

Môi cô gái tái nhợt, đôi mắt ảm đạm. Từ sâu trong đôi mắt chỉ còn lại vẻ đơn độc.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Không có gì”, Lương Huyền Mi mỉm cười, nhìn cảnh sông: “Anh, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, chứ không có gì”.

“Có chuyện gì, không thể về rồi nói sao? Mặc dù đã cho em dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao nhưng em bị thương không hề nhẹ, đừng để bị gió lạnh. Em về nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính nói.

“Thôi anh…vết thương có thể từ từ tĩnh dưỡng, còn gió ở đây, không phải ngày nào cũng bình yên như thế này. Trước đây, khi em sống ở Yên Kinh, thích nhất là tới đây chạy bộ. Mặc dù đây là một trong những khu vực phồn hoa nhưng hướng mặt ra cảnh sông cũng có thể khiến lòng mình lắng lại”, Lương Huyền Mi nói.

“Vậy sao?”, Lâm Chính không nói gì, chỉ cảm thấy Lâm Chính còn đang giấu anh điều gì đó.

“Anh, khi nào anh về?”,.úc này Lương Huyền Mi đột nhiên lên tiếng.

“Về? Về đâu?”

“Đương nhiên là Giang Thành rồi", Lương Huyền Mi nhìn anh.

“Đang yên đang lành, em muốn anh về làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.

Đôi mắt Lương Huyền Mi khẽ dao động. Cô ta mỉm cười: “Anh…em muốn gặp chị dâu…giờ anh về đưa chị dâu tới đây được không?”

“Chuyện này…”, Lâm Chính không biết phải trả lời thế nào.

“Sao thế ạ? Không tiện ạ?”

“Không phải…chị em hơi bận, có khi không tới được”, Lâm Chính cười khổ.

“Anh có thể vì em một lần không?”

“Sao cơ?”

“Em muốn gặp chị dâu. Dù chị ấy không muốn tới thì anh cũng nghĩ cách đưa chị ấy đến được không?”, Lương Huyền Mi nghiêm túc nói.

“Điều này…”

“Anh…em xin anh đấy. Chỉ cần anh đồng ý với em thì chuyện gì em làm cũng được hết…”

“Để anh gọi điện hỏi chị ấy xem…”

“Anh gọi điện làm gì chứ, anh về Giang Thành mời chị ấy tới là được. Chuyện này chắc chắn là cần bày tỏ thành ý mà. Phải rồi. Cho anh cái này”, Lương Huyền Mi cố gắng tháo sợi dây ở cổ ra đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính ngạc nhiên.

“Anh nói với chị ấy, đây là quà em tặng. Vậy đã đủ thể hiện tấm lòng của em chưa? Em nghĩ chắc chắn chị dâu sẽ tới. Anh! Anh mau đi đi…”, Lương Huyền Mi khẩn cầu. Lâm Chính cầm sợi dây, khẽ chau mày. Anh cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Anh! Lẽ nào đến yêu cầu nhỏ bé vậy mà anh cũng không chịu đồng ý sao?”

THấy Lâm Chính chần chừ không chịu đồng ý, Lương Huyền Mi rưng rưng nước mắt trông ấm ức vô cùng. Lâm Chính sợ nhất chiêu này.

Thấy Lương Huyền Minh lã chã nước mắt, anh đành phải mềm lòng: “Thôi được, anh hứa với em, giờ anh về Giang Thành đưa chị dâu tới. Được chưa? Em đừng làm ra vẻ như sinh ly tử biệt đến nơi nữa. Có chuyện gì đâu”.

“Vậy…tối nay anh về Giang Thành, ngày mai đưa chị tới được không?”, Lương Huyền Mi lau nước mắt, vội vàng nói.

“Tốii nay đi sao? Sao vội vậy?”, Lâm Chính bất ngờ.

“Em chỉ muốn gặp chị sớm chút thôi mà”.

“Điều này…”

“Thế này, hôm nay anh về, nói với chị sau đó đợi chị nửa ngày xử lý công việc, tối mai cả gia đình mình ăn cơm, có được không?"

“Tối mai à…thôi được”, Lâm Chính thở dài: “Để anh đưa em về, đợi em về rồi thì anh đi mua vé máy bay”.

“Anh đi trước đi, em muốn ở đây hóng gió một chút. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, em muốn một mình”, Lương Huyền Mi khẽ nói. Lâm Chính chau mày.

Lương Huyền Mi mỉm cười: “Anh, em thật sự không sao mà. Anh về đi!”

“Vậy em…về sớm nhé…”

“Anh yên tâm, lát nữa em sẽ về. Em đã gọi điện cho Bình Triều rồi, lát nữa thằng bé sẽ lái xe tới đón em…”

“Thôi được, vậy anh đi trước nhé”, Lâm Chính bất lực đành quay người rời đi. Lương Huyền Mi lẳng lặng nhìn theo bóng lưng anh, nước mắt cứ thế lăn dài.

“Chủ tịch Lâm”, Vệ Yến khẽ lên tiếng.

“Đặt giúp tôi một tấm vé về Giang Thành”, Lâm Chính lấy ra một bao thuốc, châm một điếu và khẽ nói.

“Về Giang Thành ạ? Chủ tịch Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao chủ tịch lại vội về Giang Thành vậy?”, Vệ Yến ngạc nhiên.

“Cô đừng hỏi nữa, mau đi đặt đi”.

“Vâng chủ tịch Lâm, có điều…đặt tầm mấy giờ ạ?”

“Đặt 12h đi!”

“Không thành vấn đề chủ tịch, lát nữa tôi sẽ đưa anh tới sân bay”.

“Không cần đâu, tôi tự lái xe tới sân bay. Cô giúp tôi theo dõi Lương Huyền Mi. Khi nào cô ấy về thì gọi điện cho tôi”, Lâm Chính nói.

“Vâng”, Vệ Yến gật đầu. Lâm Chính lái xe rời đi. Vệ Yến bước tới một quán trà sữa ngồi xuống, gọi một ly trà và nhìn ra Lương Huyền Mi đang ở ngoài bờ sông.

Lương Huyền Mi ngồi bất động ở đó trông vô cùng kỳ lạ. Đã hơn một tiếng trôi qua. Vệ Yến cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ta chau mày.

Lúc này, Lâm Chính gọi điện tới.

“Tôi tới sân bay rồi, Lương Huyền Mi về chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Chưa ạ! Chủ tịch Lâm, cô ấy ngồi ở đó hơn một tiếng rồi”, Vệ Yến nói.

“Cái gì?”

Lâm Chính ngạc nhiên: “Lương Bình Triều không tới đón cô ấy sao?”

“Tôi không thấy ai tới đón cô Lương cả”, Vệ Yến nói. Lâm Chính chau chặt mày, vội dừng bước dù đang qua hải quan.

“Cô tới giục cô ấy đi”, Lâm Chính nói.

“Vâng!”, Vệ Yến gật đầu, lập tức ra khỏi quán trà sữa và đi về phía Lương Huyền Mi.