“Thần y Lâm không hài lòng sao?”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt nhìn Lâm Chính.
“Xem ra chúng ta không nói chuyện được với nhau nữa rồi”, Lâm Chính lắc đầu, dường như không muốn nhiều lời nữa.
“Thần y Lâm, tôi đã bày tỏ đủ thành ý rồi”, Lương Hổ Khiếu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lâm Chính không quan tâm đến Lương Hổ Khiếu nữa, mà nhìn về phía Lương Vệ Quốc: “Lương Vệ Quốc, ông hãy nói cho tôi biết, có phải đám người Lương Khánh Tùng ép Huyền Mi, khiến em ấy nhảy cầu không?”.
“Việc này…”, Lương Vệ Quốc tỏ vẻ khó xử.
Ông ta cũng là người nhà họ Lương, nếu đứng về phía Lâm Chính thì chính là phản bội gia tộc.
“Nếu ông không nói thì thôi vậy, tôi sẽ dùng cách riêng của tôi để giải quyết chuyện này”.
Lâm Chính ném điếu thuốc xuống đất, rồi đi về phía Lương Khánh Tùng.
“Thần y Lâm, anh đừng có làm bừa!”.
“Thần y Lâm, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng!”.
Lương Hồng Anh và Lương Vệ Quốc vội vàng đứng dậy, gấp gáp kêu lên.
Người nhà họ Lương cũng trở nên căng thẳng.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ tất thảy.
“Thương lượng thì không cần đâu, tôi đã nói rồi, tôi không đến đây để khua môi múa mép”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp, bước chân bỗng tăng tốc.
Hai người nhà họ Lương ý thức được tình hình bất ổn, vội vàng chặn Lâm Chính lại.
Nhưng ngay sau đó, Từ Thiên và Cung Hỉ Vân ở bên này liền xông tới, đẩy hai người kia ra.
“Các ông làm gì thế hả?”.
“Đây là nhà họ Lương, chưa đến lượt các ông vênh váo ở đây đâu!”.
“Chán sống rồi à?”.
“Ông tưởng người nhà họ Lương chúng tôi là đồ ăn hại sao?”.
Những tiếng phẫn nộ không ngừng vang lên, tất cả người nhà họ Lương đều xúm lại, khí thế hùng hổ nhìn chằm chằm đám người Lâm Chính.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên lập tức cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, nhưng không dám lùi bước.
Hôm nay Lâm Chính đến với ý định đại náo nhà họ Lương.
“Thần y Lâm!”.
Lương Hổ Khiếu đặt chén trà trong tay xuống, cũng đứng lên, nụ cười dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi biết cậu cần một lời giải thích, thực ra tôi có thể cho cậu, nhưng nếu cậu lỗ m ãng như vậy thì không được. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì chẳng phải nhà họ Lương chúng tôi sẽ trở thành trò cười của người Yên Kinh sao? Đến lúc đó ai cũng tưởng nhà họ Lương chúng tôi là quả hồng mềm, chẳng phải ngày nào cũng bị người ta ức hiếp sao?”.
“Chẳng có gì để nói cả, hoặc là giao người đã động đến học trò của tôi và Huyền Mi ra đây, hoặc là giao Lương Khánh Tùng cho tôi. Nếu ông muốn lựa chọn thứ ba thì cứ việc ra tay”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Cậu…”
“Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”.
Đám người nhà họ Lương vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn lập tức đánh cho thần y Lâm này nằm bẹp một chỗ.
“Anh cả, nếu thần y Lâm đã hùng hổ dọa người như vậy thì chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Cậu ta muốn đánh, chúng ta không sợ!”, Lương Khánh Tùng đứng lên, lạnh lùng quát.
Ông ta cũng tức lắm rồi.
Thần y Lâm chỉ là bậc con cháu mà vênh váo đến mức này, ông ta tốt xấu gì cũng là người có máu mặt ở Yên Kinh, sao có thể để người khác láo xược trước mặt mình như vậy chứ?
Nhưng… Lương Hổ Khiếu lại lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi bình thản đáp: “Khánh Tùng, hay là chú đi cùng thần y Lâm một chuyến đi”.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Lương ở xung quanh đều há hốc miệng.
“Anh cả, anh có ý gì vậy?”, Lương Khánh Tùng nhíu mày, trầm giọng nói.
“Khánh Tùng, chú chịu uất ức chút đi!”.
Lương Hổ Khiếu nhỏ giọng nói: “Nếu thực sự động thủ với thần y Lâm, cho dù chúng ta thắng, nhưng ngày mai thì sao? Chúng ta còn sức lực để đối phó với Lệ Vô Cực không?”.
“Nhưng nếu anh giao em cho cậu ta, thì Lệ Vô Cực sẽ không gây rắc rối cho chúng ta sao? Bây giờ thần y Lâm không chịu giao đấu với Lệ Vô Cực, anh giao em ra thì cậu ta có thể đấu với Lệ Vô Cực sao?”, Lương Khánh Tùng thầm siết chặt nắm tay, trầm giọng gắt lên.
“Thần y Lâm có thể đấu với Lệ Vô Cực hay không thì phải xem chú rồi”, Lương Hổ Khiếu nhìn Lương Khánh Tùng đầy thâm ý, đáp.
Lương Khánh Tùng nghe thấy thế thì lập tức sửng sốt, mơ hồ hiểu ra gì đó…
Lương Khánh Tùng suy nghĩ một lát rồi mới quay người lại, quát những người nhà họ Lương vẫn đang bao vây Lâm Chính: “Tất cả tránh ra!”.
Bọn họ khựng lại, nhìn Lương Khánh Tùng với ánh mắt không thể tin được, do dự một lát rồi vẫn lùi lại.
“Thần y Lâm, mong cậu đừng trách, nhà họ Lương chúng tôi vẫn muốn giao hảo với cậu, đừng vì chuyện này mà làm tổn thương hòa khí giữa hai bên”, Lương Khánh Tùng bình thản nói.
“Ông định giải quyết chuyện này thế nào?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Phía nhà Phong Nghiêm, chúng tôi sẽ chăm sóc bọn họ tử tế, đồng thời toàn quyền phụ trách việc tìm hộ lý cho Huyền Mi, đảm bảo nó sẽ nhanh chóng khỏe lại”, Lương Khánh Tùng trầm giọng nói.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng giơ một tay bóp cổ Lương Khánh Tùng, sau đó dùng sức, nhấc bổng ông ta lên.
Người nhà họ Lương ở xung quanh đều giật bắn mình.
Một số người không nhịn được định xông tới ra tay, nhưng bị Lương Hổ Khiếu liếc mắt ngăn cản lại.
Hai chân Lương Khánh Tùng lơ lửng giữa không trung, cổ họng gần như biến dạng, đã không thể hít thở nổi, khuôn mặt trở nên tái mét.
“Hộ lý? Ông nghĩ hộ lý của học viện Huyền Y Phái chúng tôi còn không tốt bằng Lương Khánh Tùng ông sắp xếp sao? Hôm nay tôi đến không phải để đòi ông những thứ này!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Vậy… thần y Lâm, cậu muốn thế nào?”, Lương Khánh Tùng ôm chặt bàn tay đang bóp cổ mình, khó nhọc kêu lên.
“Huyền Mi vì ông mà nhảy cầu, tuy em ấy không chết, nhưng hiện giờ đã trở thành người thực vật. Tôi muốn một mạng đổi một mạng, chắc ông không phản đối chứ?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều ngớ ra.