Thấy Lâm Chính nhìn về phía mình, sắc mặt Trịnh Tử Nhã bỗng trở nên tái mét, sợ đến mức lùi lại hai bước.
“Tử Nhã, em mau tránh ra đi!”, Lạc Vô Cực quát.
Trịnh Tử Nhã vội vàng lùi lại.
Lạc Vô Cực cũng bắt đầu hành động, tiếp tục phát động tấn công đối với Lâm Chính.
Nhưng lần này là Lâm Chính ra tay trước.
Ngón tay anh khẽ động đậy.
Vèo vèo vèo…
Mấy luồng sáng bay ra từ đầu ngón tay anh, bắn thẳng về phía Lạc Vô Cực.
Lạc Vô Cực khéo léo tránh được.
“Chỉ dựa vào mấy cây châm thêu hoa này mà cũng muốn khiến tôi bị thương? Nằm mơ đi!”, Lạc Vô Cực lạnh lùng hừ một tiếng, lòng bàn chân giậm mạnh, đất đá dưới đất bay lên, sau đó hắn tung người nhảy lên, đá về phía những hòn đá này.
Vù…
Tất cả số đá này bay về phía Lâm Chính như những viên đạn.
Bộ pháp của Lâm Chính rất nhanh, tránh được những viên đạn kia, áp sát Lạc Vô Cực, giơ hai tay ra, tiếp tục đấu tay đôi với hắn.
Tuy trước đó Lạc Vô Cực đã tiêu hao nhiều sức lực, nhưng vẫn rất sung sức.
Nhưng một lát sau, chiêu pháp động tác của Lâm Chính lại trở nên mềm mại, dù tốc độ của anh vẫn cực nhanh, nhưng đánh vào người Lạc Vô Cực chỉ như gãi ngứa, không thể gây thương tích cho hắn.
Còn thế tấn công của Lạc Vô Cực lại càng ngày càng hung mãnh, quyền cước đánh vào người Lâm Chính cũng càng ngày càng mạnh.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hai bên giao chiến, quyền cước của Lạc Vô Cực đánh vào người Lâm Chính càng ngày càng nhiều, cơ thể Lâm Chính cũng không ngừng run rẩy.
Khoảng một phút sau, chiêu pháp của Lâm Chính đã hoàn toàn bị Lạc Vô Cực đánh cho lộn xộn.
“Thần y Lâm cái gì chứ? Cũng chỉ đến thế mà thôi, đã đến lúc kết thúc rồi!”, Lạc Vô Cực lạnh lùng hừ một tiếng, tóm được sơ hở của Lâm Chính, bỗng nhiên gầm lên.
“Cái Thiên Thần Quyền!”.
Tiếng gầm vang lên, lại một quyền nữa đánh mạnh vào lồ ng ngực Lâm Chính.
Quyền này cực kỳ hung mãnh, trên quyền phong bao trùm xung kình dày đặc, giống như thiên thạch va vào nhau, không thể đỡ nổi.
Cú đánh đáng sợ như vậy, e là có thể đánh xuyên qua một chiếc xe tăng.
Tất cả mọi người đều bị quyền này thu hút, ai nấy trong lòng giật thót, vô cùng sợ hãi.
Lâm Chính cũng cảm thấy không ổn, trong lúc vội vàng liền bắt chéo hai tay, giơ lòng bàn tay ra đón đỡ quyền này.
Bốp!
Nắm đấm đánh mạnh vào lòng bàn tay Lâm Chính, sức mạnh bá đạo lập tức khiến anh phải lùi lại hơn 10m.
Bước chân anh loạng choạng, lùi lại liên tiếp, suýt nữa đứng không vững.
Lúc anh khó khăn lắm mới dừng lại được, thì hai cánh tay đã vô lực rũ xuống.
Hình như… hai cánh tay của anh đã bị quyền này làm cho gãy xương.
Trời ơi!
Xung quanh lại vang lên những tiếng xuýt xoa.
Quyền này thật là kinh khủng!
Bây giờ thì Lâm Chính đã mất hẳn sức chiến đấu rồi nhỉ?
Ngay cả hai tay cũng không giơ lên được, anh còn so chiêu với Lạc Vô Cực kiểu gì đây?
Lâm Chính đặt mông ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh, hai tay rũ xuống, thở hổn hển.
Hình như thể lực của anh đã không theo kịp nữa.
Mọi người cũng trở nên yên lặng.
Vô ích!
Hoàn toàn vô ích!
Cho dù khả năng chống đòn của thần y Lâm mạnh đến đâu thì cũng không thể đấu lại được Lạc Vô Cực.
Dù sao hai người so chiêu, thần y Lâm chưa chiếm thế thượng phong được lúc nào, mà luôn bị động chịu đòn.
“Anh thua rồi!”.
Lạc Vô Cực chắp hai tay sau lưng, cất bước đi về phía Lâm Chính, đôi mắt đầy lạnh lùng và nghiêm túc.
“Anh muốn thế nào?”, Lâm Chính bình thản nhìn hắn.
“Tôi chưa bao giờ nương tay với kẻ thù, bởi vì trong mắt tôi, nương tay với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình. Thế nên, nếu anh đã thua thì tôi sẽ phế võ công của anh, chắc anh không có ý kiến gì chứ?”, Lạc Vô Cực lạnh lùng nói.
“Phế tôi? Chúng ta chỉ so tài bình thường, anh cần gì phải cực đoan như vậy chứ?”, Lâm Chính nhíu mày đáp.
“So tài bình thường? Ha ha ha, thần y Lâm, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ sao? Đây là trận chiến thiên kiêu, là trận chiến liên quan đến tính mạng hai bên, nếu thắng thì sẽ danh chấn thiên hạ, nếu thua thì sẽ thân bại danh liệt. Anh tưởng tôi đang giao lưu những điều tâm đắc võ học với anh sao? Anh nhầm rồi, tôi đến đây là để đánh bại anh, hủy hoại anh. Đến bây giờ anh vẫn chưa ý thức được điều này sao? Anh đúng là ngây thơ quá!”.
“Vậy là anh quyết tâm muốn phế tôi? Tại sao anh không giết tôi?”.
“Giết người là phạm pháp”, Lạc Vô Cực lắc đầu đáp.
Nói được mấy câu, Lạc Vô Cực đã đứng trước mặt Lâm Chính, đang định ra tay.
“Tôi cho anh lựa chọn đấy”.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Điều khiến Lạc Vô Cực vô cùng ngạc nhiên là lúc này trên khuôn mặt Lâm Chính không hề có vẻ gì là sợ hãi…
Ngược lại, vẻ mặt anh chỉ có sự ung dung.
Lạc Vô Cực vô cùng khó hiểu.
“Lựa chọn gì?”, hắn lạnh lùng hỏi.
“Đừng phế tôi”, Lâm Chính lên tiếng: “Nếu anh làm vậy thì chắc chắn sẽ phải hối hận”.
“Anh đang xin tha sao?”, Lạc Vô Cực nheo mắt hỏi.
“Tôi chỉ đang cảnh cáo anh thôi”.
“Nhưng rất tiếc, tôi không thể chấp nhận, hơn nữa anh cũng không có tư cách cảnh cáo tôi, kẻ thua cuộc chỉ có thể ngoan ngoãn chờ bị thịt thôi! Huống hồ anh còn động đến người phụ nữ của tôi, dù thế nào tôi cũng sẽ không tha cho anh”.
Lạc Vô Cực nói xong, liền giơ một tay lên, đặt lên bả vai Lâm Chính.
Lâm Chính thở dài.
Lạc Vô Cực đang định dùng sức.
Bỗng dưng…
“Ơ!”.
Cơ thể hắn run rẩy rất mạnh, sau đó lùi lại liên tục, ôm lồ ng ngực rồi ngồi thụp xuống đất…