Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Chính, về phía miếng lệnh bài trong tay anh. Tất cả đều nín thở.
Họ cho rằng đây chính là tấm Thiên Kiêu Lệnh thứ hai của Lâm Chính. Có được hai miếng lệnh bài là điều không thể tưởng tượng nổi ở trong nước. Và lúc này anh cũng được gọi là song lệnh thiên kiêu.
Thế nhưng nếu họ biết thực ra Lâm Chính đã có ba tấm lệnh bài thì có lẽ họ sẽ bị dọa sợ chết khiếp mất.
Ba miếng Thiên Kiêu Lệnh. Đúng là yêu nghiệt. Rõ ràng là vượt sức tưởng tượng của đám đông mà. Thần y Lâm rốt cuộc khủng khiếp tới mức nào chứ?
Lệ Vô Cực bị đánh phế. Cuộc chiến thiên kiêu đã hạ màn. Thế nhưng đám đông vẫn chưa chịu rời đi, ai cũng do dự và đầy kích động.
Trịnh Tử Nhã đứng bên cạnh Lệ Vô Cực, khóc thút thít. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị thảm bại như thế. Giờ nghĩ tới việc không còn chỗ dựa, Trịnh Tử Nhã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cô ta khóc lóc kêu than cuộc sống của mình sao mà bi thương đến thế.
“Thư ký Trịnh, cô còn không mau đưa Lệ Vô Cực tới bệnh viện”, lúc này sắc mặt hội trưởng Ngô trông vô cùng khó coi, ông ta vội vàng kêu lên.
“Đưa gì mà đưa. Anh ấy trở thành kẻ tàn phế rồi, đưa tới bệnh viện có tác dụng gì chứ? Để anh ta chết đi”, Trịnh Tử Nhã gào khóc.
“Thư ký Trịnh, sao cô lại tuyệt tình như vậy chứ? Người ta vì cô mới thành ra như vậy thì đưa người ta đến bệnh viện là đúng chứ còn gì?”, có người cảm thấy khó chịu bèn lên tiếng.
“Liên quan gì tới anh. Anh ở đó lầm bầm cái gì? Hay là anh tới chăm sóc tên phế vật này đi”, Trịnh Tử Nhã hét lên.
“Người phụ nữ này thật quá độc ác”, có người hét lên.
“Khốn nạn!”, Trịnh Tử Nhã tức giận, lao về phía người kìa và tát cho người đó hai bạt tai.
Bốp bốp!
Người đó lập tức ngã lăn ra đất, ôm mặt hét lên: “Sao cô còn dám đánh người?”
“Đánh là đánh kẻ không biết điều như các người. Bà đây đang khó ở, mà còn chọc giận bà à? Có tin bà đây đánh chết luôn không?”, Trịnh Tử Nhã gào lên.
Người đó không dám lên tiếng nữa. Dù Trịnh Tử Nhã không dựa được vào Lệ Vô Cực nhưng võ thuật của cô ta cũng không hề kém. Có thể trở thành thư ký của hiệp hội võ thuật thì đương nhiên là cô ta phải giỏi rồi…
Thế nhưng Lệ Vô Cực đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Hai mắt hắn trống rỗng, trái tim như chết đi.
“Các người ai muốn chăm sóc tên tàn phế đó thì đi mà chăm sóc. Dù sao thì bà đây mặc kệ”, Trịnh Tử Nhã lau nước mắt, quay người rời đi.
“Tử Nhã! Em…đi đâu vậy?”, Lệ Vô Cực vội vàng hỏi.
“Đương nhiên là về nhà! Lẽ nào anh tưởng tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện chắc. Anh là kẻ vô dụng, chết sớm đi, đừng liên lụy tới tôi nữa”, Trịnh Tử Nhã hằm hằm lên tiếng và quay người định rời đi.
Lệ Vô Cực hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
“Đúng là một người phụ nữ bạc tình”, hắn lầm bầm, miệng mỉm cười. Nhưng là nụ cười đau thấu tâm can. Lúc này hắn mới biết tất cả những gì mình làm toàn là điều ngốc nghếch. Vì một người phụ nữ mà hủy hoại cả cuộc đời. Điều này còn đau khổ hơn việc bị Lâm Chính đánh bại nữa. Thôi bỏ đi, có lẽ tất cả là số mệnh rồi. Lệ Vô Cực không nghĩ thêm nữa, chỉ thản nhiên chấp nhận.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Trịnh Tử Nhã, ai cho cô đi vậy?”
Dứt lời, Trịnh Tử Nhã khựng bước. Mặt cô ta tái mét, run rẩy nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh…định làm gì?”
“Món nợ của chúng ta còn chưa tính xong mà", Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chúng…chúng ta có nợ gì chứ? Có phải…là tôi đấu với anh đâu. Lệ Vô Cực đã bị anh đánh phế rồi, anh còn muốn thế nào?”, Trịnh Tử Nhã run rẩy nói.
“Lệ Vô Cực do cô mời tới đúng không? Hơn nữa cô và Lệ Vô Cực còn chèn ép Lương Huyền Mi khiến cô ấy phải nhảy sông, giờ hôn mê bất tỉnh, có thể sẽ trở thành người thực vật bất cứ lúc nào. Món nợ này, nên tính thế nào đây?”, Lâm Chính nhìn Trịnh Tử Nhã.
“Chuyện…chuyện này…”, Trịnh Tử Nhã mặt cắt không ra máu. Cô ta run rẩy, không biết phải làm thế nào.
Thế nhưng hội trưởng Ngô nào dám lên tiếng. Giờ ông ta còn khó lo cho chính mình nữa là.
“Thế nào? Còn phải tôi mời nữa à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Trịnh Tử Nhã cảm thấy da đầu tê dại. Cô ta tuyệt vọng tới cùng cực, bước về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm…tôi sai rồi…xin hãy tha cho tôi, xin anh…”, Trịnh Tử Nhã khóc lóc.
“Vậy khi đó sao cô không tha cho em gái tôi”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Trịnh Tử Nhã á khẩu. Lâm Chính lấy ra một cây kim, khẽ đâm lên người cô ta. Trịnh Tử Nhã hết hồn vội vàng lùi lại, bụm lấy chỗ vừa bị đâm: “Thần y Lâm, anh…anh đã làm gì vậy? Anh hạ độc tôi sao? Tôi không muốn chết, không muốn chết…”
“Yên tâm, tôi không có ý định giết cô. Nhát châm đó chỉ phế bỏ võ công của cô thôi! Trong vòng ba ngày, toàn bộ kinh mạch và huyết quản của cô sẽ dần bị phá hủy, tình trạng sẽ giống như Lệ Vô Cực. Thế nhưng cô không bị nghiêm trọng như anh ta, cô vẫn đi lại được”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Trịnh Tử Nhã nghe thấy vậy thì mềm nhũn người. Nhưng cô ta hiểu có thể giữ được mạng sống đã là may mắn lắm rồi.
“Cảm ơn thần y Lâm đã không giết tôi”, Trịnh Tử Nhã khóc dở mếu dở.
“Cô biến đi!”, Lâm Chính thản nhiên nói. Trịnh Tử Nhã lập tức chuồn đi mất.
“Đưa Lệ Vô Cực tới bệnh viện đi”, hội trưởng Ngô thở dài, nói với những người bên cạnh.
“Vâng hội trưởng”, người của hiệp hội bèn khiêng Lệ Vô Cực rời đi.
Hội trưởng Ngô trầm mặc bước tới trước mặt Lâm Chính. Ông ta khẽ cúi người: “Thần y Lâm, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu…”
“Giờ còn cần xin lỗi nữa sao?”, Lâm Chính hỏi.
Hội trưởng Ngô há hốc miệng, khẽ nói: “Chỉ cần thần y Lâm tha thứ, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng đều đáp ứng”.
“Vậy ông từ chức hội trưởng đi”, Lâm Chính đáp lại.
“Hả?”, hội trưởng tái mặt. Từ chức sao? Không thể nào? Ông ta đã cống hiến 20 năm mới lên được vị trí này, huống hồ lại tạo được nhiều mối quan hệ như thế. Nếu cứ thế mà từ chức thì sự nỗ lực 20 năm qua chẳng phải là công cốc sao? Tất cả khác gì tan đi như bong bóng xà phòng? Nhưng nếu không làm vậy thì ông ta sẽ không bước ra khỏi nhà họ Lương được mất.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thế này những mối quan hệ của ông ta chẳng là gì cả. Hội trưởng Ngô thở dài, khẽ nói: “Được, thần y Lâm. Tôi sẽ làm theo ý của cậu, sẽ chủ động từ chức. Từ ngày hôm nay…Tôi…Ngô Khai Sầu sẽ không còn là hội trưởng hiệp hội võ thuật nữa”.