Lưu Vô Hằng cười khẩy: "Xem ra tôi không nhìn nhầm, võ công của cậu ta quả thực đã bị phế. Sao nào? Gặp phải cao thủ ở thế tục à? Bây giờ thì mày đã trở thành một thằng vô dụng thật rồi!".
"Ha ha ha...", tất cả cười ầm lên.
Lệ Vô Cực không nói gì, ánh mắt đầy giận dữ và oán hận.
"Hừ, đừng ra vẻ thâm trầm với tao nữa. Lệ Vô Cực, ngoan ngoãn khai ra đi, mau nói xem thần y Lâm đã đi đâu. Nếu không nói thì mày biết hậu quả đấy", Lưu Vô Hằng lạnh lùng nói.
"Thần y Lâm làm sao cơ? Chẳng phải anh ta ở đối diện tôi sao?", Lệ Vô Cực tỏ vẻ khó hiểu.
"Thằng chó này, dám giở trò với tao à? Đánh!".
Lưu Vô Hằng quát.
Cả đám người lại xông tới thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
"Vô Hằng sư huynh, rốt cuộc các anh muốn làm gì? Thần y Lâm ở ngay đối diện mà, sao lại đánh tôi?", Lệ Vô Cực co rúm người trên giường, vừa la hét vừa nói.
"Còn dám giả vờ với tao à? Thần y Lâm biến mất rồi! Chắc chắn mày đã giấu anh ta đi!", Lưu Vô Hằng tức giận nói.
"Thần y Lâm đã biến mất? Anh ta... anh ta đi đâu vậy?".
"Được lắm, Lệ Vô Cực, thông minh ra rồi hả? Biết diễn kịch rồi hả? Được, mày không nói thì đừng trách tao không khách sáo, đánh chết cậu ta cho tôi!".
"Vâng!".
Bọn họ đấm đá túi bụi, từng cú đấm nện huỳnh hụych vào người Lệ Vô Cực.
Lệ Vô Cực vốn đang bị thương, bây giờ lại mất võ công, sao có thể là đối thủ của những người luyện võ này chứ? Chẳng mấy chốc, hắn đã bị đánh cho hộc ra máu tươi, gần như ngất xỉu.
Trông rất thê thảm.
"Sư huynh, nếu còn đánh tiếp thì sợ là hắn sẽ bị đánh chết mất! Theo tôi thấy, hay là... dừng tay đi", một đệ tử không đành lòng nhìn nữa, vội vàng khuyên.
Lưu Vô Hằng đanh mắt lại, lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra thằng khốn này không biết thật... Thôi vậy, tạm tha cho cậu ta đi, dù sao cậu ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, chúng ta đi!".
Lệ Vô Cực nằm bò trên giường, ho không dứt được, ý thức cũng có chút mơ hồ.
Nhưng hắn vẫn cố hết sức lấy một viên đan dược trong túi quần mà Lâm Chính đưa cho trước khi đi.
Lâm Chính đã đoán trước được trận đánh dã man này, nên đưa viên đan dược này cho Lệ Vô Cực để hắn giữ mạng.
Lệ Vô Cực vốn tưởng anh chỉ nói đùa, không ngờ lại phải dùng tới nó thật...
Lúc này, ở cấm địa Kỳ Lân Môn.
Lâm Chính cẩn thận đi vòng qua hai tên canh gác, rồi lẻn vào trong.
Cấm địa không được canh gác nghiêm ngặt lắm, dù sao Kỳ Lân Môn vốn là môn phái lánh đời, không có nhiều người ngoài quan tâm, đồ trong cấm địa cũng không ai nhòm ngó tới.
Lâm Chính đến đây chủ yếu là vì Thiên Huyền Thảo.
Nhưng vừa vào trong, anh đã sửng sốt.
Cấm địa này chỉ to bằng một sân bóng rổ, nhưng bên trong có đủ các loài kỳ hoa dị thảo, trông cực kỳ đẹp.
Có loài cây lá màu xanh thẫm, bên trên còn có những đốm nhỏ lấp lánh như chòm sao.
Cũng có loài hoa mà cọng lá nhìn như mạch máu.
Còn có một số cây cối tỏa ra ánh sáng.
Tất cả mọi thứ trong cấm địa đều không giống như thuộc về thế giới này.
Lâm Chính ngây người ra nhìn, còn tưởng mình gặp ảo giác.
Bỗng anh bước tới mấy bước, nhìn một cái cây, toàn thân có chút run rẩy.
"Đây... đây là Hồng Tuyết Sâm nghìn năm? Không ngờ những gì trong sách ghi là thật? Trên đời này... thực sự có Hồng Tuyết Sâm nghìn năm?".
"Cái này... lẽ nào chính là quả Thanh Long?".
"Có cả hoa Chu Tước nữa? Chẳng phải nó đã tuyệt tích rồi sao? Mình đang nằm mơ sao? Đúng, chắc chắn là mình đang nằm mơ".
Lâm Chính đặt mông ngồi xuống đất, trong đầu ong ong, ngay cả hơi thở cũng có chút run rẩy.
Những loài cây trong này... đều là dược liệu cấp Thần!
So với những dược liệu này, một cây Thiên Huyền Thảo nhỏ bé có vẻ quá rẻ rúng.
Lâm Chính đờ đẫn nhìn.
Một lát sau, anh hít sâu một hơi, ánh mắt dao động, cuối cùng vẫn cởi áo khoác ngoài ra, bước tới trước quả Thanh Long, hoa Chu Tước, hái nó thật cẩn thận, rồi lấy áo khoác bọc vào...
"Đã đến đây rồi mà chỉ lấy một cây Thiên Huyền Thảo thì liệu có khinh thường Kỳ Lân Môn quá không nhỉ?".
"Dù sao Kỳ Lân Môn đã đối xử với mình như vậy, cũng không cần phải khách sao với bọn họ làm gì!".
Chẳng mấy chốc, cây cối trong cấm địa đã bị vặt trụi, bị Lâm Chính càn quét sạch sẽ...