Tất cả mọi người ở Kỳ Lân Môn đều được huy động, cả núi Thiên Côn đều là bóng dáng của các đệ tử Kỳ Lân Môn.
Nhưng dù bọn họ lùng tìm kiểu gì, vẫn không thể tìm thấy tung tích của Lâm Chính.
Điều này khiến Lưu Vô Hằng vừa cuống vừa giận.
“Khốn kiếp, các cậu làm ăn cái kiểu gì thế hả? Một thần y Lâm tép riu mà tìm mãi không thấy! Tông môn nuôi lũ vô dụng như các cậu làm gì chứ?”, Lưu Vô Hằng ngoạc mồm chửi bới.
“Sư huynh, chúng tôi… chúng tôi cũng đâu còn cách nào khác. Đã tìm khắp núi Thiên Côn rồi nhưng vẫn không thấy tung tích của thần y Lâm kia đâu cả”, một đệ tử nhăn nhó đáp.
“Hay là thần y Lâm đã trốn khỏi núi Thiên Côn?”, có người nghi ngờ.
“Không thể nào! Sau khi chúng ta phát hiện thần y Lâm biến mất đã lập tức thông báo cho đệ tử dưới núi phong tỏa núi Thiên Côn. Bây giờ núi Thiên Côn nội bất xuất ngoại bất nhập, trừ khi thần y Lâm biết bay, nếu không chắc chắn vẫn còn ở trên núi”.
“Vậy anh ta trốn ở đâu chứ?”.
Ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu.
Lưu Vô Hằng siết chặt nắm tay, cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Quy ở phía sau bỗng nhỏ giọng quát: “Vô Hằng, nội bộ tông môn… con đã phái người tìm kiếm chưa?”.
Ông ta vừa dứt lời, Lưu Vô Hằng lập tức há hốc miệng.
“Nội bộ tông môn? Bố, con chỉ nghĩ anh ta sẽ trốn xuống núi… nhưng không ngờ tới anh ta sẽ trốn trong tông môn…”
“Đây gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nếu thần y Lâm vẫn còn trốn trong tông môn, cho dù chúng ta lật tung cả núi Thiên Côn lên thì có ích gì chứ?”, Lưu Quy lạnh lùng quát.
“Vậy… ý của bố là thần y Lâm vẫn đang trốn trong Kỳ Lân Môn chúng ta sao?”.
“Lập tức phái người đi lục soát!”.
“Vâng…”, Lưu Vô Hằng gật đầu, sai ngay đệ tử chạy vào tông môn.
“Khoan đã!”.
“Còn chuyện gì không bố?”.
“Con lập tức đi tìm Lệ Vô Cực, đưa cậu ta đến đây cho bố, bố đến địa lao xem thế nào”.
Lưu Vô Hằng nghe thấy thế liền hiểu ngay ý của Lưu Quy, gật đầu liên tục rồi chạy đi.
Lưu Quy nhanh chân bước về phía địa lao.
Hiển nhiên, ông ta cảm thấy mục đích của thần y Lâm không đơn giản chỉ là Thiên Huyền Thảo, mà là vì Kinh Mẫn kia.
Trong mắt ông ta, Kinh Mẫn quan trọng hơn cả Thiên Huyền Thảo, có sự uy hiếp lớn hơn đối với ông ta. Nếu thần y Lâm lấy trộm Thiên Huyền Thảo, ông ta cũng không cảm thấy có gì tổn thất, nhưng nếu thần y Lâm đưa Kinh Mẫn đi thì sau này chắc chắn sẽ thành đại họa.
Thế nên Lưu Quy vô cùng coi trọng, cũng vội vàng tiến về phía địa lao.
Đến trước địa lao, cánh cửa vẫn đóng chặt, mấy đệ tử đứng trước cửa vẫn bất động.
“Phó môn chủ, xem ra địa lao không có chuyện gì cả”, đệ tử ở bên cạnh cười nói.
Lưu Quy gật đầu, lướt mắt nhìn mấy đệ tử canh gác, vốn định xoay người rời đi, nhưng lại cảm thấy bất thường.
“Khoan đã!”.
Lưu Quy nhỏ giọng kêu lên.
“Phó môn chủ, sao vậy?”, người ở bên cạnh hỏi.
“Hỏi bọn họ xem tình hình thế nào”, Lưu Quy trầm giọng đáp.
Các đệ tử cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
“Triệu sư đệ, Vương sư đệ, phó môn chủ hỏi các cậu ở đây có gì khác thường không?”, một đệ tử bước tới hỏi.
Nhưng anh ta hỏi xong, bốn người này vẫn đứng im bất động như một pho tượng, cứ như không nghe thấy câu hỏi của đệ tử kia.
Điều này khiến anh ta rất sửng sốt.
Lưu Quy cũng lập tức cảm giác được sự khác thường, nhanh chân chạy tới.
“Triệu sư đệ, Vương sư đệ, các cậu làm sao vậy? Tôi đang nói chuyện với các cậu đấy! Không nghe thấy à?”, đệ tử kia vô cùng bất mãn, hỏi lại lần nữa.
Nhưng đối phương vẫn không đáp lời.
“Mấy tên khốn kiếp này! Dám coi thường sư huynh đây à?”, đệ tử kia nổi giận, xông tới đẩy một người.
Người kia lập tức ngã ngửa ra, người vẫn thẳng tắp.
Bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên.
“Cái gì?”.
Đệ tử kia lập tức trố mắt ra.
“Có… có chuyện gì thế này?”.
“Phó môn chủ, bọn họ…”
Những người đang chạy tới cũng ngạc nhiên.
“Phó môn chủ, tôi… tôi không làm gì cả, không liên quan đến tôi…”, đệ tử kia run rẩy kêu lên.
Nhưng Lưu Quy không đếm xỉa đến anh ta, mà chạy tới, kiểm tra người của mấy đệ tử đang bất động như pho tượng kia, sau đó liền nhìn thấy châm bạc trên người bọn họ.
“Đây là…”, người bên cạnh kinh hãi nói.
“Xem ra thần y Lâm quả nhiên đã đến đây! Mau, dẫn người vào trong kiểm tra!”, Lưu Quy nhỏ giọng quát.
“Vâng, phó môn chủ!”.
Bọn họ ùa vào trong địa lao.
Nhưng một lát sau, có người chạy ra.
“Phó môn chủ! Thần y Lâm dẫn Kinh Mẫn trốn rồi!”, tiếng kêu vang lên.
Ai nấy kinh hãi.
Không ai ngờ thần y Lâm lại đến cướp ngục…
“Khốn kiếp!”.
Lưu Quy tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
“Bố!”.
Đúng lúc này, lại có tiếng gọi.
Lưu Vô Hằng dẫn theo một đám người vội vàng chạy tới.
“Đồ vô dụng!”, Lưu Quy tức giận tát cho con trai mình một cái.
Lưu Vô Hằng tỏ vẻ ấm ức, không dám ho he tiếng nào.
“Phó môn chủ đừng lo, chúng tôi đã phong tỏa núi từ lâu, cho dù bọn họ có trốn thì cũng không thể thoát khỏi núi Thiên Côn. Chúng ta chỉ cần phái thêm người, tìm kiếm từng ngóc ngách thì chắc chắn có thể tìm thấy bọn họ!”, một đệ tử ở bên cạnh nói.
“Phải đấy bố, bọn họ không thoát được đâu!”, Lưu Vô Hằng vội nói.
“Các cậu nghĩ là bọn họ sẽ nghênh ngang xuống núi sao?”, Lưu Quy lạnh lùng quát.
“Ý của bố là…”
“Nếu bọn họ xuống núi bằng con đường thông thường thì chúng ta đã tìm thấy tung tích từ lâu rồi, thế nên chắc chắn bọn họ đang ẩn náu ở đâu đó, hoặc là đã xuống núi bằng con đường khác”.
Lưu Quy cúi đầu suy nghĩ.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Đường khác? Bố, chắc không phải ý bố là khe Phi Ưng đấy chứ?”, Lưu Vô Hằng thì thào nói.
Anh ta vừa dứt lời, ai nấy đều biến sắc.
“Khe… khe Phi Ưng?”.
“Đó đâu phải là đường đi? Đó rõ ràng là đường chết mà!”.
“Gần 10 năm nay, không ai có thể đi qua đó, cùng lắm chỉ có một số loài dã thú trên núi hoạt động ở đó. Cứ cách một thời gian chúng ta lại đến dưới khe Phi Ưng nhặt những con vật bị ngã chết về ăn. Phó môn chủ, nếu bọn họ đi lối đó thì chắc chắn bây giờ đã bị ngã chết rồi”.
“Phải đấy sư phụ, chắc chắn bọn họ sẽ không đi lối này đâu…”
“Trừ khi bọn họ bị điên!”.
Mọi người đều lên tiếng.
“Các cậu đều nghĩ như vậy thì khe Phi Ưng lại thành nơi an toàn rồi”, Lưu Quy lạnh lùng nhìn bọn họ, quát: “Nghe đây! Tôi dám cược với các cậu, chắc chắn bọn họ đã đến khe Phi Ưng! Lập tức phái người đến đó, tìm kiếm tung tích của ba người họ cho tôi!”.
“Bố…”
“Mau lên!”.
Tiếng quát vang lên, sắc mặt Lưu Quy vô cùng nghiêm túc.
Ai nấy tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng chạy về phía khe Phi Ưng.