"Bác sĩ Vương đấy à? Vất vả cho anh rồi, thật ngại quá, chắc là ông lão này không hiểu lắm về phương thuốc của tôi, không có chuyện gì to tát đâu", Lâm Chính ngoảnh lại cười nói.
"Vậy thì tốt, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì chứ? Bác Phàn, bác hiểu lầm rồi, thanh niên này không phải là người mới học Đông y đâu, cậu ấy chính là thần y Lâm nổi danh hiển hách đó", bác sĩ Vương mỉm cười nói.
"Cái gì? Cậu ấy... cậu ấy chính là thần y Lâm trẻ tuổi kia sao?", ông lão như bị sét đánh ngang tai.
"Đúng vậy, y thuật của người ta nói không chừng ngay cả bác cũng không bì kịp ấy chứ", bác sĩ Vương vỗ vai bác Phàn, rồi rời đi.
Sắc mặt ông lão thay đổi, trở nên phức tạp.
"Nhóc con, cậu dám đùa giỡn tôi à?".
Ông ta có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn sấn tới, không nhịn được nói.
"Tôi có làm gì đâu", Lâm Chính kêu oan.
"Hừ, nếu cậu đã là thần y Lâm nổi danh hiển hách, vậy thì được, để tôi xem rốt cuộc cách sắc thuốc của cậu có chỗ nào thần kỳ", ông lão lạnh lùng nói.
Tuy ông ta đã nhiều tuổi, cả ngày ru rú trong phòng thuốc này, nhưng ba chữ thần y Lâm vẫn như sấm đánh bên tai.
Nếu người này có thể chữa tận gốc bệnh nhồi máu não và bệnh viêm mũi, thì chắc chắn phải có chỗ hơn người.
Chỉ có điều ông ta chưa bao giờ nghe tới cách sắc thuốc này, hôm nay coi như mở mang tầm mắt đi.
Ông lão chăm chú quan sát.
Lâm Chính lấy một chiếc quạt nhỏ, khẽ phe phẩy chiếc lò đang sắc thuốc.
Anh khống chế ngọn lửa cực kỳ khéo léo.
Chỉ thấy ngọn lửa như tinh linh, nhảy múa dưới ấm thuốc, lúc tạt bên này, lúc li3m bên kia, một lát sau lại như đóa hoa, hoặc xòe ra, hoặc cụp vào, vô cùng thần kỳ.
Ông lão không khỏi trố mắt ra nhìn.
Lúc này, ông ta cảm thấy Lâm Chính không phải đang quạt lửa.
Mà là... đang nắm ngọn lửa kia trong lòng bàn tay.
Cứ như vậy khoảng nửa tiếng, Lâm Chính cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một thứ được bọc trong vải trắng, rồi lấy từ trong bọc vải ra một cái cây giống như cây cỏ, toàn thân màu xanh lam.
"Đây là...", ông lão kinh ngạc.
Ông ta chưa bao giờ thấy thứ gì thần kỳ như vậy.
"Đây là một loại thảo dược hiếm có, tên là Thiên Huyền Thảo".
Lâm Chính nói rồi bỏ nó vào nồi, tiếp tục nấu.
Sau khi bỏ Thiên Huyền Thảo vào nồi được một lát, mùi thuốc Đông y vốn gay mũi lập tức trở nên thơm ngát, mùi thơm của thuốc lan khắp phòng.
Ông lão có chút say mê.
Thêm một tiếng đồng hồ nữa, Lâm Chính nhấc ấm thuốc ra, đổ vào bát rồi đậy lại, sau đó rời đi.
Tất cả các bước đều nhanh nhẹn lưu loát...
Ông lão lập tức tỉnh táo lại.
"Chàng... thần y Lâm!", ông ta gọi.
"Có chuyện gì sao?", Lâm Chính không khỏi hỏi.
"Thủ pháp sắc thuốc của cậu... rốt cuộc là thủ pháp gì vây?", ông lão do dự một lát rồi mới ấp a ấp úng nói.
"Ông muốn học hả? Để tôi dạy ông", Lâm Chính cười nói, sau đó bê bát thuốc rời đi.
Ông lão sửng sốt đứng trong phòng thuốc, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính.
Một lát sau, ông ta thở dài, ngồi xuống ghế phe phẩy chiếc quạt.
"Những thứ tổ tiên để lại không thể mất được... không thể mất được..."
…
Sau khi bón cho Lương Huyền Mi uống hết bát thuốc, Lâm Chính lại đâm mấy châm cho cô ta.
Quả nhiên, Thiên Huyền Thảo phát huy tác dụng, sắc mặt Lương Huyền Mi lập tức trở nên hồng hào, khí sắc tốt hơn rất nhiều.
"Cảm ơn anh", Lương Huyền Mi yếu ớt nói.
"Em hãy nghỉ ngơi đi, có Thiên Huyền Thảo, vết thương của em sẽ nhanh chóng khỏi thôi. Đến lúc đó, em vẫn có thể tiếp tục học võ", Lâm Chính dịu dàng nói.
Vành mắt Lương Huyền Mi không khỏi đỏ ửng, nước mắt khẽ rơi xuống.
"Anh, cũng may có anh ở đây, nếu không có anh, em thực sự không biết nhà mình phải vượt qua cửa ải khó khăn này kiểu gì nữa", cô ta ôm chặt Lâm Chính, không muốn buông tay dù chỉ một phút.
"Đồ ngốc, anh là anh của em mà, mẹ em là mẹ nuôi của anh, chúng ta là người một nhà, anh không giúp em thì giúp ai chứ?", Lâm Chính véo mũi cô ta, mỉm cười nói.
Lương Huyền Mi nở nụ cười ngọt ngào.
Giờ phút này, cô ta bỗng dưng cảm thấy cho dù mình phải chịu ấm ức đến đâu, bị thương nhiều đến đâu cũng đáng giá.
"Chị, ăn cơm thôi".
Cửa bị đẩy ra, Lương Tiểu Điệp xách hộp cơm bước vào phòng bệnh.
Sắc mặt cô ta không được tốt lắm, khuôn mặt hơi trắng bệch, vành mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
Nhìn thấy Lâm Chính trong phòng bệnh, Lương Tiểu Điệp không khỏi sửng sốt.
Để tránh rắc rối, Lâm Chính đã tiến hành ngụy trang, không dùng khuôn mặt của thần y Lâm.
Dù sao trong bệnh viện cũng có quá nhiều người quen biết thần y Lâm, hơn nữa viện trưởng cũng đang tìm anh.
"Sao anh lại ở đây?", Lương Tiểu Điệp có vẻ bất ngờ.
"Anh đến thăm Huyền Mi", Lâm Chính đáp.
"Hừ, lúc trong nhà gặp chuyện thì anh mất hút, bây giờ thần y Lâm giải quyết xong mọi chuyện thì anh lại thò đầu ra? Loại người như anh khác gì con rùa rụt đầu không? Mẹ tôi cần một thằng con nuôi như anh làm gì?", Lương Tiểu Điệp lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tiểu Điệp, em im đi!", sắc mặt Lương Huyền Mi trầm xuống, lập tức quát.
"Ôi dào, chị, em nói sự thật mà, lần này nếu không nhờ thần y Lâm ra tay, thì nhà chúng ta đã tiêu đời rồi... Chị, lúc nào thì chị sắp xếp cho em gặp thần y Lâm? Em nằm mơ cũng muốn mặt đối mặt nói chuyện với anh ấy...", Lương Tiểu Điệp chạy tới, kéo tay Lương Huyền Mi, nói đầy van nài.
"Em đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, thần y Lâm rất bận", Lương Huyền Mi hừ một tiếng.
"Chị, có phải chị sợ em sẽ cướp thần y Lâm không?", Lương Tiểu Điệp bực mình nói.
"Em... sao có thể chứ? Không biết cả ngày trong đầu em nghĩ những gì nữa", Lương Huyền Mi dở khóc dở cười.
"Hừ, vậy chị nói thật cho em biết, thần y Lâm đang ở đâu?", Lương Tiểu Điệp lập tức truy hỏi, sau đó nghiêm túc nói: "Chị, cả đời này chị chưa lừa em bao giờ, lần này cũng không được lừa em. Chị hãy nói thật cho em biết đi, rốt cuộc thần y Lâm đang ở đâu?".
Lương Huyền Mi nghe thấy thế liền nhìn Lâm Chính một cái, im lặng một lát rồi bình thản đáp: "Được, vậy chị sẽ nói cho em biết, thực ra... thần y Lâm đang ở ngay trong phòng bệnh này".
"Trong phòng bệnh?".
Lương Tiểu Điệp nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong phòng bệnh chỉ có ba người họ thôi mà.
Cô ta có chút kinh ngạc nhìn Lâm Chính, tỏ vẻ không thể tin nổi: "Chị, chắc không phải chị..."
"Em đoán đúng rồi đấy, chẳng phải em đã nói chị không được lừa em sao? Vậy chị nói thật cho em biết, Lâm Chính chính là thần y Lâm!", Lương Huyền Mi đáp.