Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 965: Không phải sợ, có anh đây



Trên xe buýt.

“Nếu không có chuyện gì thì anh đừng bỏ mũ ra, biết chưa?”, Lương Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Lâm Chính ở hàng ghế sau, hậm hực nói.

“Tại sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Anh chỉ là hàng giả, hơn nữa… hơn nữa cũng không giống thần y Lâm lắm. Nếu bị người ta vạch trần anh là kẻ giả mạo thì chẳng phải tôi sẽ bị anh làm cho mất hết thể diện sao? Tôi phải học ở đây tận mấy năm nữa!”, Lương Tiểu Điệp cau có nhìn anh.

“Dù sao cũng chỉ là hù dọa người ta, thật hay giả đâu có quan trọng!”.

“Nhìn cái bản mặt này của anh thì có thể hù dọa được ai chứ? Tôi thấy khiến người ta chết cười thì có!”.

Lương Tiểu Điệp khinh bỉ nói.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì nữa.

Xe buýt dừng ở cổng trường đại học Sư Phạm Yên Kinh.

Hai người xuống xe, rồi đi về phía cổng trường.

Đây không phải lần đầu tiên Lâm Chính đi cùng Lương Tiểu Điệp đến trường, nhưng lần nào đến cũng sẽ xảy ra đủ thứ chuyện.

Không thể không nói, con đường học hành của Lương Tiểu Điệp đúng là không yên bình chút nào.

Nhưng truy rõ ngọn nguồn, tất cả đều bắt đầu từ cậu Vân kia mà ra.

Thế nên lần này Lâm Chính đến không phải muốn gây phiền phức cho Mãn Băng Hoàn kia, mà là muốn giải quyết cậu Vân.

Nếu giải quyết được ngọn nguồn, thì sau này Lương Tiểu Điệp đi học cũng sẽ bình an vô sự.

Lâm Chính đang tính toán xem làm sao để liên hệ được với cậu Vân.

Nhưng đúng lúc này, có mấy cô gái thời thượng, trang điểm xinh đẹp đi tới.

“Chà, đây chẳng phải là hoa khôi Lương của chúng ta sao? Ha ha ha!”.

“Trông vẫn trẻ trung như vậy!”.

“Chậc chậc chậc… nhưng sao tôi nhìn lại thấy buồn nôn thế nhỉ? Giả vờ ngây thơ đấy à?”.

Những tiếng cười chói tai vang lên.

“Sao nào? Con khốn này, lần trước dạy cho cô một bài học vẫn chưa đủ sâu sắc sao? Còn dám vác mặt đến đây nữa à? Cô coi lời nói của chị Băng Hoàn chúng tôi như gió thoảng bên tai đấy hả?”.

Một cô gái nhuộm tóc vàng, tay kẹp điếu thuốc, vừa chỉ tay vào Lương Tiểu Điệp vừa lớn tiếng quát.

Sắc mặt Lương Tiểu Điệp trắng bệch, vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ đến Lâm Chính đang đứng ở bên cạnh, cô ta không muốn để anh cười nhạo, liền cố ra vẻ bình tĩnh, cắn răng nói: “Tôi… tôi chỉ đến trường để học thôi, tôi đã nói rồi, chuyện giữa Mãn Băng Hoàn và cậu Vân… tôi sẽ không can dự vào, mong các cô sau này đừng gây phiền phức cho tôi nữa…”

“Ha ha ha, gây phiền phức cho cô? Cô xứng sao? Cũng không nhìn xem mình là loại người gì! Cô tưởng chị Băng Hoàn rảnh lắm à mà đối phó với cô? Cô đừng tự đa tình nữa đi!”.

Mấy cô gái cười ầm lên.

“Này mấy bạn học, mong các cô đừng bắt nạt em gái tôi nữa, mọi người có hiểu lầm gì thì nói thẳng ra là được, đừng lạm dụng bạo lực, bắt nạt bạn học khác như vậy, được không?”, Lâm Chính ở bên cạnh lên tiếng.

“Chà? Con khốn này còn tìm người đến giúp cơ à?”, cô gái đang kẹp điếu thuốc ở tay quan sát Lâm Chính một lượt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh là ai?”.

“Tôi chỉ là anh trai của Tiểu Điệp”.

“Anh trai kiểu nào vậy?”, cô gái kẹp điếu thuốc hỏi.

“Ha ha ha…”

Những người bên cạnh đều phì cười.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng.

“Cô gái, tôi muốn gặp Mãn Băng Hoàn mà cô vừa nói, nếu như có thể, tôi cũng muốn gặp cả cậu Vân. Tôi nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm, hy vọng sau này các cô có thể bắt tay làm hòa”, Lâm Chính không hề tức giận, mỉm cười nói.

“Gì cơ? Anh muốn gặp chị Băng Hoàn? Còn muốn gặp cậu Vân? Ha ha ha, được được được! Không vấn đề gì, bọn họ còn đang muốn gặp các anh đây”, cô gái kia trừng mắt, cười nói.

“Nếu muốn gặp chị Băng Hoàn và cậu Vân thì đi theo chúng tôi”, một cô gái khác lấy một chiếc chìa khóa ra, xoay tròn trên ngón tay, rồi bước sang bên cạnh, mở cửa một chiếc xe Land Rover đang đỗ ở ven đường.

Lương Tiểu Điệp sửng sốt.

“Lên xe đi, tôi dẫn anh đi gặp chị Băng Hoàn và cậu Vân, các anh muốn nói gì có thể nói thẳng với bọn họ”, cô gái kẹp điếu thuốc cười nói.

“Ừm… bọn họ không ở trường sao?”.

Lương Tiểu Điệp tỏ vẻ kiêng dè hỏi.

“Đương nhiên là không rồi, sao nào? Cô sợ rồi à? Sợ chúng tôi ăn thịt cô sao?”, cô gái kẹp điếu thuốc choàng tay qua vai Lương Tiểu Điệp, nheo mắt cười hỏi.

“Tôi… tôi… sợ cái gì chứ…”

“Nếu cô sợ thì cút đi, cậu Vân cũng chưa chắc có thời gian rảnh gặp các cô. Nhưng tôi phải nói cho cô biết, nếu cô không lập tức chuyển trường như lời chị Băng Hoàn nói, mà tiếp tục ở lại đây học, rồi không đích thân đến nói rõ ràng với chị Băng Hoàn, thì e rằng ngày mai… cô sẽ lên trang nhất của tờ báo Yên Kinh đấy!”.

Cô gái kẹp điếu thuốc mỉm cười nói, đôi mắt đánh phấn mắt và đeo lens tỏa ra một tia sáng khác thường.

Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, cảm giác ớn lạnh liền chạy dọc từ đỉnh đầu đến gót chân.

Lên báo?

Điều này có nghĩa là gì, đương nhiên Lương Tiểu Điệp biết rất rõ…

“Tiểu Điệp, cứ đi xem sao”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Đồ ngốc này, có quỷ mới biết bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu. Nhỡ bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta thì phải làm sao?”, Lương Tiểu Điệp cuống lên, vội vàng nhỏ giọng nói.

“Sợ cái gì chứ? Chẳng phải anh là thần y Lâm sao? Chắc bọn họ cũng không dám làm gì thần y Lâm đâu”, Lâm Chính cười nói.

“Anh…”

Lương Tiểu Điệp không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nếu từ chối thì chỉ sợ sẽ chọc giận Mãn Băng Hoàn, đến lúc đó e là cô ta sẽ trả thù dã man hơn.

Lương Tiểu Điệp có chút run rẩy, do dự một lúc lâu mới cắn răng bước về phía chiếc Land Rover kia.

Lâm Chính cũng lên xe cùng.

“Đi thôi!”.

“Hi hi, lần này có kịch hay xem rồi!”.

Ánh mắt mấy cô gái tỏ vẻ châm chọc, hoan hô một tiếng, lên xe rồi khởi động chiếc Land Rover, lái như bay về phía ngoại ô…