Gió lạnh thổi phất qua tấm màn xanh nhạt bay phất phơ, mùi hương hoa như có như không tan đi theo gió, dần tiêu tán trong không khí, chỉ còn một khoảng hương lạnh lẽo.
Lúc trời sáng hẳn, Úc Linh mới mơ màng tỉnh lại, lúc khôi phục lại thần trí, chỉ cảm thấy trên người mệt mỏi khó nói, khiến cô bất giác chỉ muốn ăn vạ trên giường, mãi cho tới hết mệt mỏi mới thôi. Mệt mỏi thế, từ trước tới nay cô chưa bao giờ thấy, theo thói quen cứ cọ tới cọ lui trên giường, đến mắt cũng chưa thèm mở, rụt đầu lại, định tiếp tục ngủ tiếp, mãi cho tới khi đồng hồ báo thức reo lên cô mới tỉnh lại.
Phía sau giường hơi lún xuống, cứ như có người ngồi trên giường vậy, sau đó có một bàn tay to ấm đặt nhẹ lên đầu cô, dùng một lực cực kỳ dịu dàng quá mức đầy quyến luyến xoa xoa, kéo nhẹ chăn ra khỏi đầu cô, như đang thăm hỏi tình hình của cô vậy.
Cô thích cuộc trong người ngủ, chỉ thò nửa đầu ra bên ngoài, dù trời có nóng tới mức nào thì vẫn y thế, cùng lắm thì mở điều hòa ra. Kiểu này không tính là tư thế ngủ bình thường, lúc nào cũng bị bà ngoại mắng không biết ai chiều mà sinh tật xấu thế, nhưng mãi không đổi được.
Chậm rãi mở to mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy đèn treo cổ trên đầu giường, có hoă văn xa lạ, bất giác không rõ mình đang ở đâu nữa.
Cô mê man chớp chớp mắt, đột nhiên xoay đầu, đúng lúc chạm vào ánh nhìn đăm đắm của người thanh niên đang chìm trong ánh nắng ban mai.
Người thanh niên tuấn tú mặt ngọc mắt đen mờ mịt nhìn cô cười, đôi mắt đẹp cong cong hình cánh cung, đẹp tới mức khiến người ta nhìn không rời mắt nổi. Cả nửa người anh dựa trên giường, một tay chống đỡ đầu, cúi nhìn cô mỉm cười nói, 'Chào buổi sáng, Úc Linh, nên dậy rồi"
Úc Linh chậm nửa nhịp, mời cất giọng khàn khàn ừ một câu. Anh thò người qua, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, sau đó cô chưa kịp phản ứng, cả người đỏ mặt lui đi, nói, "Anh đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, em đi rửa mặt đi, lát xuống lầu ăn sáng, sau khi ăn sáng xong chúng mình đi bệnh viện thăm bà nhé"
Úc Linh lại ừ một câu, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng anh, cả người chôn chặt trong chăn, tóc rối cả, thoạt nhìn có vẻ rất ngốc ngếch, khác hẳn thói quen thấy cô có bộ dạng cao ngạo lãnh đạm, mơ hồ có thể thấy khi cô còn nhỏ, bộ dạng bụ bẫm vẫn ngốc nghếch như thế, giống như cả thế giới này đều là kiểu cô không thể lý giải nổi, sẽ hỏi liên tục không ngừng, gần như khiến người ta thấy mệt đáp lại.
Như nghĩ tới chuyện gì tốt đẹp vậy, người thanh niên mỉm cười, tay vuốt vuốt tóc cô, không kìm được lại thừa lúc cô chưa kịp tỉnh táo hôn nhanh một cái, rồi mới nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Úc Linh nhìn chằm chằm ra hướng cửa, trong đầu hỗn loạn nụ cười của người thanh niên tuấn tú xinh đẹp thế nào, một nửa người là do mệt quá không muốn dậy..
Đột nhiên cô bỗng ngồi dậy, do động tác quá mạnh khiến chỗ nào đó đau, cảm giác đau đớn ào tới, hít hà một hơi, cố nén cơn đau kéo chăn ra, cúi đầu nhìn lên ngực mình thấy những dấu vết mờ ám, sau đó thì ngây ra.
Chuyện tối hôm qua...
Cô cau mày, có sức nghĩ lại, phát hiện ra ký ức mình hơi hỗn loạn, nhớ rõ hình như lúc cô cảm thấy ánh sáng quá mức mê muội, còn người thanh niên kia quá xinh đẹp, đành đổ thừa lúc ấy không khí quá tốt, vì thế mới không kìm nổi lòng mình mà ôm anh, chuyện tiếp theo thì như nước chảy thành sông.
Anh chính xác làm theo đúng lời nói, không ép cô, nhưng lại dụ hoặc cô. Còn cô thì cũng không biết cố cưỡng lại dụ hoặc.
Nghĩ đến đây, cô lại chui cả người vào chăn, rốt cuộc hiểu rõ vì sao cả người lại mệt mỏi đến thế. Tuy tối qua họ chỉ làm hai lần, nhưng quá trình thì thật sự một lời khó nói hết, cảm giác như có hai tay trong mơ đang sờ loạn, quả thật khổ không thể tả, thậm chí lần đâu tiên đau không kìm được còn vừa cào vừa cắn anh, hoàn toàn mất hết bình tĩnh...
Sau đó thì sao nhỉ? Quá trình lần đầu tiên thật sự không thể tốt đẹp hơn được, vì thế anh cũng rất biết điều, còn nghĩ muốn lần thứ hai nữa, cô quyết đoán cự tuyệt, kết quả lại như bị đôi mắt sinh đẹp dụ hoặc, lại lăn lộn với nhau, nhưng thực ra không đau như lần đầu, chỉ là thời gian so với lần đầu thật quá dài, nghĩ lại mà kinh.
Kết quả thì biến thành như thế.
Sau khi ngây ngốc một lát, cô nhìn mình trong gương chằm chằm, ánh mắt dần đi xuống, không ngoài dự đoán nhìn thấy dấu vết trên người, bất giác cau mày. Rõ ràng người thanh niên đó thoạt nhìn rất dịu dàng mà, nhưng bị kích động lên thì có vẻ như...
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, Úc Linh mới chậm rãi xoa xoa tay, đánh răng chậm rì, xoa được một lúc lại đột nhiên nhớ tới tối qua hình như cổ tay trái của cô bị anh cắn một miếng, lúc ấy cảm thấy cực kỳ đau, có vẻ chảy máu vậy. Nghĩ đến đây, cô ngậm bàn chải đánh răng, nhanh nhẹn giơ tay lên trước mặt nhìn kỹ cẩn thận, lại phát hiện ra trên đó trơn bóng, đâu có gì đâu, chứ đừng có nói là có một vết cắn nhé.
Cô buồn bực nhìn nhìn, chẳng lẽ cô nhớ lầm sao. Đợi lúc cô không để ý mặc quần áo, mới cảm thấy cổ tay trái hơi đau nhức, theo bản năng cô dùng ngón tay xoa xoa, mãi cho tới khi không còn cảm giác đau nhức nữa, lại tiếp tục mặc quần áo, bị quần áo che, vì thế cô không để ý thấy chỗ cổ tay có một tia sáng nhà nhạt chợt lóe lên rồi biến mất.
Loay hoay chừng nửa giờ cô mới chậm rãi từ trên lầu xuống, cố sức để mình thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh tự nhiên, chỉ là mỗi lần đi lại ma sát khiến giữa hai chân thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố nhẫn nại.
Trong bếp truyền tới tiếng lách tách, tiếp đó liền thấy xuất hiện một thanh niên mặc bộ quần áo trắng nhàn nhã, bưng một âu sữa đậu nành đi ra.
Trên chiếc bàn dài ở trong bếp ăn đã có bữa sáng đặt lên, có một cái nồi sứ thanh hoa có hai tay cầm, cạnh đó còn có chiếc rổ đan tinh xảo đựng trứng gà và bánh rán, ít bánh quẩy, một đĩa củ cải giòn vàng nhạt, ít rau xanh, và hai ly sữa đậu nành.
Nồi sứ Thanh Hoa đang mở, hơi nóng bốc lên cao, bên trong thơm ngào ngạt mùi cháo có trứng thịt nạc, bên trên có ít hành xanh, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Với hai người dùng bữa sáng mà nói, thế này là vô cùng phong phú.
"Mỹ nữ, buổi sáng tốt lành" Con Anh vũ Kim Cương tím lam đậu trên giá đập đập cánh, chào hỏi với cô, đôi mắt điểu đảo tròn nhìn rà quét trên người cô. Úc Linh cũng chào nó một câu.
"Mỹ nữ, tối qua cô... A a a, điều chưa nói gì nhé"
Úc Linh còn chừa thấy rõ, thì con Anh Vũ Kim Cương kia đã kêu lên rồi bay ra khỏi cửa sổ.
"Em đừng để ý tới nó" Hề Từ hơi sốt ruột nói. Úc Linh nhìn mặt anh đỏ, cảm thấy hiện giờ anh đang xấu hổ. Tối qua thì hòa phóng lớn mất như thế, thậm chí còn quyến rũ cả cô, vốn chẳng cho cô có thời phản ứng, giờ lại xấu hổ có phải đã quá muộn rồi không?
Nghĩ đến đây cô ngập ngừng, trong lòng bất giác thấy lạ, vì sao cô cảm thấy anh nguy hiểm chứ? Cứ như cảm giác mình đang quên mất chuyện gì đó vậy...
Đại khái là chuyện tối qua làm thì đã làm rồi, hai người tuy vẫn còn thấy xa lạ với nahu, nhưng cũng từng có tiếp xúc chân tay thân mật, lúc này nhìn nhau có một cảm giác gần gũi thân mật nhàn nhạt, không thấy khách sáo là lạ như tối qua nữa.
Hề Từ múc cho cô một chén cháo thịt trứng muối, nói, "Anh nghe bà nói, em thích trứng gà hành bánh rán với cháo thịt nạc trứng muối, anh vừa làm xong, em nếm thử xem"
Úc Linh tỉnh táo lại, đè nén nghi hoặc trong lòng, không tỏ ý kiến gì với sở thích của mình được bà ngoại tiết lộ cho anh, nói vậy bà ngoại không những tiết lộ cho anh chút sở thích của cô, thậm chí còn cả tật xấu của cô cũng nói không ít. Chỉ là lúc đó bà ngoại coi anh như con cháu mà đối đãi, mặt ngoài thì quả trách cô chứ thực ra trong lòng len lén khoe cháu gái ra, cũng không ngờ có một ngày người con cháu này sẽ trở thành cháu rể của bà, hiện giờ không biết chừng còn đang hối hận đó.
Nghĩ đến phản ứng của bà ngoại, trong lòng cô có phần vui sướng, uống từng ngụm cháo thịt nạc trứng muối, mùi hương ngoài dự đoán rất ngon, ngon tới mức khiến người ta không kìm được còn muốn húp sạch một hơi thứ này.
Cô phát hiện ra anh có tay nghề nấu ăn rất giỏi, đột nhiên cảm thấy cọc xúc động mà quyết định hôn sự này cũng không tồi.
Do bữa sáng ăn uống khá hợp khẩu vị, cô ăn nhiều hơn so với ngày thường, sau khi ăn xong, bụng hơi căng, lặng lẽ xoa xoa cái bụng nhỏ, may cô không phải loại người to bụng, vì thế dù có ăn no căng thì không ai phát hiện ra cô lâm vào tình trạng quẫn bách.
"Em ngồi một lúc đi, anh dọn dẹp xong chỗ này sẽ cùng em tới bệnh viện" Hề Từ nhìn cô, rất tự nhiên thu dõn bát đũa.
Úc Linh ừ một câu, chậm rãi ngồi xuống sô pha, sau đó thăm dò nhìn vào bếp, thấy người thanh niên tuấn tú đang chăm chỉ dọn dẹp việc nhà, động tác thuần thục, nói vậy ngày thường chắc vẫn làm chuyện này rồi, không thấy có cảm giác bất thường ở chỗ nào, ngay lập tức thấy mình may mắn quá thể.
Anh lại gây ấn tượng mới với cô, hơn nữa còn là loại ấn tượng tốt nữa.
Ngồi hơi khó chịu, cô lại đứng lên, đi ra sân trước, đứng ở hành lang nhìn ngó đám hoa cỏ trong sân.
Hôm qua vì lần đầu mới tới, là nhà của người khác, phải lễ phép nên không xem nhiều, hôm nay nhĩn kỹ lại mới phát hiện ra nơi này có nhiều loại hoa cỏ mà bên ngoài mong cũng không có, thậm chí có loại cô cũng không biết nói gì, còn có cả mấy loại hoa lan biến dị, gần giống như bồn Tố Quan Hà mà ông nội ở nhà cũ coi như bảo bối, song nó lại có nhiều màu hơn, rõ ràng không phải loại Tố Quan Hà, xem ra nó còn đẹp đẽ quý giá hơn chút.
Trong lòng Úc Linh hơi kinh ngạc, không ngờ ở một cái sân nhỏ thế này, thế mà lại có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, nhiều loại hoa cỏ nở rộ đan xen, có thể tưởng tượng ra chủ nhân trong viện này là một người sinh hoạt rất thuần khiết, mới có thể chăm sóc tới đám hoa cỏ này tốt đến thế.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động cách đó không xa truyền tới, Úc Linh thăm dò nhìn qua, thì thấy con Anh Vũ Kim Cương đang ngậm một bình nước tưới một gốc cây hoa quỳnh, sau khi tưới nước xong, nó có vẻ mệt, bay tới hành lang đậu trên giá nghỉ ngơi một lúc.
Khi thấy Úc Linh, nó vô cùng vui sướng cất tiếng chào hỏi, "Mỹ nữ, tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
".... Khá tốt"
"Ôi, nhìn khí sắc của cô có vẻ không tốt lắm, Hề Triển Vương quả thật chẳng biết chăm sóc tý nào" Con Anh Vũ Kim Cương cất tiếng phê bình.
Cái con Anh Vũ không phải thật sự thành tinh rồi đó chứ? Úc Linh quay đầu, không thèm đẻ ý tới lời con Anh Vũ nữa, ra vẻ rất bình tĩnh.
"Mỹ nữ, cô thích loại hoa gì?" Con Anh Vũ Kim Cương vẫn rất hăng hái hỏi.
Úc Linh nghĩ ngợi, đáp lại , "Tôi thích loài hoa tím bên ngoài kia"
"Lan Tử La và cúc Ba Tư đều không tồi, còn có hoa hồng, cẩm chướng, lưu ly, tử vi, ..." Con Anh Vũ Kim Cương làm một tràn nói về các loại hoa có màu tím, sau đó kiêu ngạo ưỡn ngực, "Đương nhiên lông chim của điểu cũng có liên quan tới màu tím nè, làm màu tím lam cực kỳ xinh đẹp nữa đó, mỹ nữ có thể nhìn qua..."
Úc Linh lại lần nữa có cảm giác con Anh Vũ này thật sự đã thành tinh rồi.
Cuối cùng con Anh Vũ Kim Cương cũng không thể mượng chuyện hoa cỏ để mỹ nữ vui vẻ nữa, bởi vì chủ nhân của nó xuất hiện đúng lúc, sau đó lãnh khốc vô tình đuổi nó đi, hơn nữa còn âm thầm cảnh cáo nó, không cho phép chăm nom tới vợ của anh, điều này không phải chuyện một con điểu thành tinh có thể làm.
Ngay khi Úc Linh về phòng thay quần áo, con Anh Vũ Kim Cương kêu lên a a, "Hề Triển Vương, ngài thật quá đáng, nếu không phải cô ấy là vợ của ngài thì điểu mới không thèm đi lấy lòng cô ấy đâu. Hề Triển Vương, nói cho ngài biết một chuyện không được tốt lắm nè, nếu không phải yêu lực của ngài quá mạnh, con người không chịu nổi, để cô ấy quên đi chuyện tối qua đi, bị ký ức giả dối tự động bổ sung mới không phát hiện ra cái gì, đợi sau khi cô ấy mà biết bộ mặt thật của ngài, cô ấy chắc chắn sẽ hối hận, đá ngài xuống giường, sau đó các người chắc chắn phải ly hôn rồi"
Hề Từ vốn định ném con điểu ồn ào này ra ngoài, nghe thấy nó nói thế, cười tủm tỉm hỏi, "Vì sao? Gương mặt thật của ta không nhận ra là người sao?"
"Không phải, với kinh nghiệm nhiều năm điểu ở trong địa bàn con người sinh sống mà xem, giống cái con người là một sinh vật cực kỳ phức tạp, các cô ấy hình như không thích giống đực trông xinh đẹp hơn giống cái đó, thấy mất an toàn, sau khi ngài phóng thích yêu lực ra, bộ dạng có thể nói là đẹp hết cỡ, giống cái nào cũng không thích, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không thích ngài đâu"
Sắc mặt Hề Từ hơi cứng đờ, sau đó nghĩ tới điều gì, lập tức lại tin tưởng hơn nhiều. Tối qua đều dùng là sắc đẹp quyến rũ cô ấy, chứng mình cô ấy nhất định không ngại mình trông đẹp hơn cô ấy mới đúng chứ.
Nếu cô ấy thật để ý thì cùng lắm sau này không cần dùng gương mặt thật đối mặt cô ấy nữa, dù gì thì nghi thức kết hợp ban đầu cũng đã hoàn thành rồi.
Nghĩ đến đây, Hề Từ hơi cười rộ lên, nụ cười mang theo hương vị thỏa mãn, có vẻ yếu ớt hơn so với khuôn mặt tuấn tú tinh khiết kia.
Con Anh Vũ Kim Cương vừa thấy bộ dạng của anh, ngay lập tức như bị chấn động, kinh hoàng bay đi không dám lải nhải nữa.
Lúc nó đối mặt với Hề Từ ở trạng thái con người còn dễ nói chuyện ồn ào hơn, nhưng khi đối mặt với bộ dáng yêu lực đã được phóng thích của Hề Triển Vương thì ồn ào trước mặt anh sẽ thảm lắm.
Vì thế Hề Từ chẳng có tý gánh nặng nào mà từ giữ bỏ con Anh Vũ Kim Cương lại, nhớ tới anh tự mà bữa sáng cho bà ngoại nên cùng Úc Linh ra cửa.
Úc Linh mang theo bữa sáng cho bà ngoại đứng một bên, nhìn anh dắt xe máy từ trong nhà xe ra thì hỏi, "Hôm nay anh không đi làm sao?"
Anh quay đầu lại cười cười với cô, "Không cần, anh đã xin nghỉ mấy ngày rồi, coi như là thời gian nghỉ kết hôn đi"
Úc Linh ừ một tiếng, cũng không hỏi lại. Tuy người đã là vợ chồng thực ra vẫn như người xa lạ, hiểu biết lẫn nhau cũng không có, thậm chí còn không thích can thiệp vào chuyện của đối phương nữa.
Sau khi đi vào bệnh viện, Hề Từ dựng xe, cả hai cùng sóng vai đi trên đường bộ vào viện, giữa đường gặp bác sỹ và hộ sỹ nhìn họ, vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc hoài nghi quan hệ của họ. Bởi vì sáng sớm nay cả hai cùng đồng thời tới, khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Trước khi đi vào phòng bệnh bà ngoại, Úc Linh hơi hồi hộp.
Tuy tối qua Hề Từ và cô ép đám quái vật hút sinh mệnh bà ngoài đi, lại đặt bồn lục la trước giường, trong lòng vẫn bất an như cũ, vẫn lo lắng hôm nay tới đây, lại nhìn thấy bà ngoại già nua hơn ngày hôm qua. Từ lúc cô quan sát tới giờ, quái vật gì đó cũng sẽ không lập tức đoạt đi sinh mệnh mọi người ngay, mà cứ hút từng ngày từng ngày một cho tới khi người đó già dần đi, sinh mệnh bị sói mòn cạn kiệt.
Sau khi Hề Từ gõ cửa, cả hai cùng nhau tiến vào. Bà ngoại đã tỉnh, dựa trên giường, dì hộ lý đang giúp bà lau mặt.
Úc Linh nhìn kỹ thì thấy khí sắc bà ngoại giống như hôm qua, ngay lập tức trong lòng thả lỏng, hiểu rõ tối qua sau khi họ rời đi, lũ quái vật đó không xuất hiện nữa. Trong lòng cũng cân nhắc, sau này có cần kéo Hề Từ về canh giữ bên bà ngoại để đề phòng chẳng may hay không?
Nhìn thấy họ, bà ngoại rất cao hứng, nếp nhăn trên mặt giãn ra mấy phần, cười ha ha nói, 'Sao các cháu tới sớm thế? Không nghỉ ngơi nhiều đi hả?"
Hề Từ cười bảo, 'Trong lòng chúng cháu nhớ bà, nghĩ muốn tới ở bên bà ạ. Bà ơi, chúng cháu mang bữa sáng tới cho bà đây"
Dì hộ lý không rõ hôm nay họ lúc nào sẽ tới, vì thế đã đi nhà bếp bệnh viện mua bữa sáng rồi. Với chuyện những thanh niên này lấy tốc độ kết hôn điên cuồng như hôm qua, còn tiến vào hình thức ở chung nữa, dì hộ lý cảm thấy mình cũng không cách nào hiểu được ý nghĩ của bọn trẻ, nghĩ tới họ ở chung tối qua, kiểu gì cũng sẽ tới muộn chút, ai ngờ lại tới sớm như thế.
Nghe thấy Hề Từ nói có mang theo bữa sáng, bà ngoại càng cao hứng hơn, qua một tối, hiện giờ đã tiếp nhận Hề Từ là cháu rể rồi, vốn thích anh, hiện giờ càng nhìn càng thấy hài lòng. Cháu rể thì cũng coi như một nửa cháu ngoại, cháu ngoại hiếu thuận với mình, bà lão dĩ nhiên cao hứng rồi.
Hề Từ mang bàn nhỏ lên giường. Úc Linh múc cho bà một chén cháo ngao đặc, một đĩa dưa chuột giòn, còn có một phần bánh rán hành trứng gà, bà ngoại ăn một miếng cứ khen bánh rán hành trứng gà liên tục, gật đầu bảo, "Bánh rán hành trứng gà này mùi rất đặc biệt, do A Từ làm hả/"
Hề Từ hơi thẹn cười rộ lên, "Bà thích là được ạ"
Bà ngoại khen tay nghề Hề Từ giỏi, nhìn cháu gái ngồi cạnh không nói câu nào, trong lòng càng thấy vừa lòng với Hề Từ. Đức hạnh của cháu gái bà còn không biết sao, mười ngón tay chẳng dính tý nước nào, hơn nữa chỉ hay bắt bẻ, chỉ cần không ai nấu cơm cho nó thì nguyện bị đói cũng không muốn ăn bừa, đây là do Giang gia dạy nó hư.
Lần này rốt cuộc không cần lo cho nó sau này không ai chăm sóc nữa.
Sau khi ăn sáng xong, bà ngoại bắt đầu quan tâm tới sinh hoạt tân hôn của cả hai, hỏi tối qua về có gặp phải chuyện gì không, tối qua ngủ ngon không, sau này vợ chồng phải nhường nhịn nhau cả đời mới tốt... Lải nhải, đều là những lời người già vẫn hay nói.
Hề Từ không mất bình tĩnh cứ mỉm cười gật đầu lắng nghe.
"Ôi, tôi vừa bước vào thì đã nghe thấy kết hôn gì gì đó rồi, ai kết hôn ạ?"
Một giọng lanh lệ vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, rồi thấy thím Lục dẫn theo một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào.
"Thím Lục" Hề Từ và Úc Linh cùng chào bà.
Thím Lục rõ ràng không có cảm giác Hề Từ gọi bà là "thím Lục" có gì khác ngày thường, nói với bà ngoại, "Bà Bảy này, Quan San và bạn trai của nó cũng tới thăm bà nè, đây là Tống hi, là người thành phố Y"
Úc Quan San và bạn trai của cô đều hướng về bà ngoại gọi bà một tiếng "Bà Bảy", đưa giỏ hoa quả cho dì hộ lý bên cạnh.
Úc Quan San và Úc Quan Hương là hai chị em ruột, thật ra cả hai đều có điểm tương đồng, sáng người không quá cao, nhưng lại rất cân đối tinh tế, đi đôi giày cao gót lại khiến người ta thấy cao thêm, giống y thím Lục, là một cô gái nhanh nhẹn sôi nổi. Còn Tống Hi là một cậu nam có thân hình khá gầy nam tính, ngũ quan khá, đeo một đôi kính đen, khiến cho người ta có cảm giác rất thanh nhã hòa khí.
Hôm nay thím Lục dẫn con rể chuẩn tới cho người lớn xem. Sau khi giới thiệu con rể chuẩn xong, lại cất tiếng nói đón với nhóm Hề Từ, thím Lục cười khanh khách hỏi, 'Vừa rồi mới vào cửa có nghe thấy bà lão nói kết hôn gì đó, ai kết hôn vậy?"
Bà ngoại bảo họ ngồi xuống, sau khi Úc Linh rót cho họ ly trà, mới thong thả nói, "chẳng phải là A Linh và Hề Từ sao, hai đứa này chiều qua đã tới cục Dân Chính đăng ký kết hôn rồi"
Nghe nói thế, thím Lục cùng Úc Quan San trợn tròn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không tin nổi. Một lát sau, thím Lục nói hơi khàn khàn, "Bọn chúng...Chẳng phải mới biết nhau đó sao?" Bà nhớ rõ hôm trước bố trí họ xem mắt, rõ ràng nghe thấy Úc Linh nói tháng trước lúc về thôn mới biết Hề Từ, tính toán cụ thể thì hai đứa mới quen biết nhau có một tháng thôi.
Bà ngoại rất bình tĩnh bảo, 'Đúng vậy, nhưng bọn trẻ nó thích, chúng ta cũng hết cách rồi, cứ để mặc chúng đi"
Nghe nói thế, thím Lục và Úc Quan San đều không kìm được cùng nhìn về phía Úc Linh và Hề Từ, phát hiện ra Úc Linh vẫn bộ dạng lãnh đạm nhàn nhạt như cũ, thật sự chẳng nhìn thấy khác ở chỗ nào. Nhưng còn Hề Từ thì biểu hiện của anh không tồi, trong lòng nhóm bác gái lớn tuổi rất có cảm tình, hơn nữa lúc ánh mắt anh nhìn về phía Úc Linh thì vô cùng sui sướng thích thú, thực ra không ai hoài nghi cả.
Thím Lục cố sức tiêu hóa cho bằng được chuyện này, rồi vỗ đùi nói, 'Ai da, ta đây chính là bà mai của chúng, không ngờ bọn trẻ này vừa lòng nhau thế, ta cũng thấy an tâm rồi" Sau đó đề tài lại đổi, nói tiếp, "Nhưng tuy đã đăng ký, hôn lễ không thể thiếu được, phải làm thật náo nhiệt mới được. Bà Bảy này, bà cảm thấy hôn lễ tiến hành bao giờ thì tốt đây? Hay là cùng làm với Quan San đi, hai chị em cùng nhau xuất giá, cũng coi như náo nhiệt, đến lúc đó ta mời mọi người trong thôn tới uống rượu mừng"
Bà ngoại nghe xong càng cao hứng, cứ như quên mất mình bình thường đang ốm đau vậy, chụm đầu vào cùng bàn bạc chuyện tiếp theo.
Úc Quan San và Tống hi ngồi cạnh cười lắng nghe, thỉnh thoảng nói chuyện với hai người Úc Linh.
"Sao đột nhiên em lại kết hôn thế?" Úc Quan San hỏi nhỏ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, em họ này vốn là một đứa bé rất xinh đẹp, không biết có bao con trai đều tranh giành tình cảm vì nó, ai ngờ trong nháy mắt đã kết hôn rồi, đối tượng kết hôn lại vẫn là thắng nhóc nghèo có chút gia sản ở huyện thành...
Nghĩ đến đây, Úc Quan San bất giác hơi lo lắng. Tuy cô không biết tình hình ba ba Úc Linh bên đó, nhưng biết từ chỗ mẹ cô thì thấy Giang gia không đơn giản chút nào. Úc Linh là con gái cả của giang gia, nghe nói hôn sự của các cô gái đều dùng để liên hôn, gả thì cũng phải gả cho những người giàu có, hôn sự này có vẻ hơi qua loa quá thì phải.
Mặt Úc Linh vẫn không đổi, nói, "Em cảm thấy anh ấy rất tốt, anh ấy lại thích em, đối với em khá tốt, nên ở bên nhau thôi"
Úc Quan San cảm thấy lời này có vẻ không thích hợp, nói phụ họa, 'em nói không sai, chúng ta là con gái mà, chỉ muốn chọn đối tượng tốt mình thích là được, chọn trúng rồi thì xuống tay thật nhanh, Úc Linh, em ra tay cực kỳ phi thường, có phong cách của nhà họ úc chúng ta đó"
Úc Linh nhìn chị họ cười cười. Đợi khi thím Lục họ rời đi, sau khi Úc Linh và Hề Từ tiễn họ xong, hai người cùng tiện đi dạo trong vườn hoa nhỏ ở viện, Hề Từ hỏi, "Úc Linh à, em thích dạng hôn lễ thế nào?"
Úc Linh ngừng lại, quay đầu nhìn anh, phát hiện ra anh hỏi vấn đề này cực kỳ nghiêm túc, thì nói, "Thế nào cũng được ạ"
Hề Từ không rõ ý thế nào cũng được không biết có phải là có hàm ý khác không, nghĩ ngợi, nói tiếp, "Đợi khi nào bà khỏe, chúng ta cũng tổ chức hôn lễ, mời một số bạn bè thân thiết tới tham gia, em cảm thấy sao/"
Úc Linh ừ một tiếng, thần sắc nhàn nhạt. Hề Từ đột nhiên giữ chặt tay cô, ngay khi cô quay đầu nhìn qua thì nói cực kỳ nghiêm túc, 'Úc Linh, anh muốn đem tới cho em một hôn lễ đẹp nhất, để cho toàn thế giới biết đến chúng ta đã kết hôn"
Lúc này Úc Linh không còn lãnh đạm như trước nữa, mà nhìn anh kỳ lạ, cứ cảm thấy như lời anh nói có ẩn ý, hơn nữa cái câu "để toàn thế giới biết" gì gì đó, cô cảm thấy như không cần biết ai, chỉ biết chuyện hai người họ kết hôn, người khác có biết không thì liên quan gì chứ?
"Anh... cao hứng thì được rồi" Úc Linh nói vậy. Hề Từ cười rất cao hứng, kéo tay cô tiếp tục đi dạo ở vườn hoa.
Vườn hoa này không nhỏ không lớn, nhưng đi mất mười phút thì đã đi hết, song họ không thấy phiền mà lại bắt đầu đi dạo lại một vòng từ đầu, cứ lòng vòng luẩn quẩn mà chẳng thấy chán. Úc Linh không có chuyện gì rất phối hợp với hành động của anh, hai người nắm tay nhau mồ hôi toát ra, ai cũng không có ý buông tay.
Họ đều cố gắng thích ứng đối phương, hơn nữa lại thích ứng tiếp xúc thân mật với đối phương.
Tuy tính cách Hề Từ ôn nhu, song đối mặt với người mình thích thì đàn ông nào cũng có tính chiếm hữu bá đạo, tuy bên ngoài không rõ lắm, nhưng hận không thể cùng ở với cô thân mật mãi mới được. Với Úc Linh mà nói, họ kết hôn, chuyện vợ chồng cũng làm rồi, chỉ dắt tay thôi mà, có sao đâu.
Hai người ở bệnh viện hết nửa ngày, buổi chiều Hề Từ rời bệnh viện để Úc Linh ở lại trông bà ngoại.
Bà ngoại tinh thần hưng phấn, nói với cô, 'Nếu cháu đã tự mình chọn kết hôn với Hề Từ, thì cố gắng mà chăm cho hôn nhân của mình đi, không đến đoạn cuối thì đừng có dễ từ bỏ nó. Năm đó Mẫn Mẫn vì quá kiêu ngạo, mới có thể bị những người đó bức, ngây ngốc tự từ bỏ hôn nhân, cuối cùng đều khiến cho mọi người thống khổ. Tuy bà không thích giang Vũ Thành, lại biết nó đối xử Mẫn Mẫn thật tình, yêu Mẫn mẫn trên hết, đáng tiếc..."
Nói tới đây, hốc mắt bà ngoại đỏ lên. Úc Linh kéo tay bà ngoại nói nghiêm túc, 'Bà ơi bà yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng chăm cho hôn nhân của cháu"
BÀ ngoại cười vỗ vỗ tay cô, thần sắc vui mừng.
Sau khi bà ngoại ngủ say, Úc Linh ngồi một lát rồi đi tìm bác sỹ điều trị cho bà, định hỏi dò chút về tình hình sức khỏe của bà.
Từ sau khi phát hiện ra những người không bình thường đều bị quái vật tới hút sinh khí, Úc Linh cũng nghĩ tới chuyện mang bà ngoại rời khỏi bệnh viện, không tới bệnh viện nữa. NHưng hiện giờ tình hình bà ngoại cũng không tốt, nếu cô cố tình mang bà đi, người khác sẽ vô cùng phản cảm, cho rằng cô cố ý không muốn cho bà ngoại điều trị, càng quan trọng là, dù không có những quái vật đó, sức khỏe bà ngoại cũng thật không tốt, cả một đống bệnh người già, phải ở bệnh viện điều trị.
Cô chỉ đành cố sức chăm sóc bên cạnh bà, đề phòng những quái vật không thuộc nhân gian tới tiếp cận bà ngoại, chỉ cần sức khỏe bà ngoại được điều trị, khôi phục lại khỏe mạnh, thì nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, rời xa những con quái vật kia thì tốt rồi.
Rời tới con đường đi bộ trong viện, vừa lúc chuyển thông sang một tòa lầu, Úc Linh đột nhiên cảm giác một trận hơi thở lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, cô run lập cập, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, mặt cứng đờ, chậm rãi bước từng bước về trước, cứ như không phát hiện ra gì đó vậy.
Phía trước chỗ ngoặt là một cái đuổi đen quái dị lướt qua, Úc Linh nhìn qua thì thấy một đám nhân viên y tế đang nhanh chóng đẩy một cái cáng tới, trên cáng là một người dính đầy máu, cả chăn cũng nhiễm máu đỏ, vệt máu đỏ thắm trên vải lan rộng ra, rơi xuống trên nền đất như một đóa sen đỏ vậy. Tay người đó rũ ra ngoài cáng, máu theo ngón tay rơi xuống tí tách, từng giọt trên mặt đất.
Cô nghiêng người tránh sang một bên, cả đoàn người vội vã đẩy cáng đi. Đi qua đâu thì trên mặt đát lưu lại vết máu đặc sệt tới đó, chung quanh âm khí càng ngày càng lạnh, cứ thấy mỗi một giọt máu rơi xuống thì có một bóng dáng mờ ảo trắng bạch bay tới nhào lên trên liều mạng cắn nuốt dòng máu mới mẻ chứa đầy tinh hoa sinh khí kia.
Cô nhìn mà tê dại cả người, mắt nhìn thẳng băng, coi như không thấy gì hết. Đợi khi cô từ phòng bác sỹ chủ trị ra, Úc Linh thấy một đám hộ sỹ đang tụ tập với nhau, thì thầm nói tới chuyện người vừa đưa tới cấp cứu kia đang hấp hối.
".... Nghe nói người đó bị tai nạn ở quốc lộ Bàn Sơn, xe văng xuống khe núi, đầu xe bị bóp méo hết cả"
"Ôi, đáng sợ vậy sao? Chẳng trách mà chảy nhiều máu thế, có thể chống được tới bệnh viện thì coi như còn đỡ"
"Tiếc là vẫn không cứu sống được"
"Aizz, mọi người có để ý tới không, gần đây hình như tai nạn xe cộ có vẻ đặt biệt nhiều đó, đều là ở đoạn đường quốc lộ Bàn Sơn kia cả, con đường núi năm trước chẳng phải đã tu sửa rồi sao? Lúc nào đã trở nên nguy hiểm tới vậy rồi?"
"Có thể là những người đó không lái xe cẩn thận thôi"
"Khó mà nói lắm, mọi người không biết chứ mỗi năm trong số người chết toàn cầu thì số người chết tai nạn là đông nhất sao?"
...
...
Úc Linh nghe một lát rồi chậm rãi đi về phòng bệnh. Lần này cô không dám đi quan hành lang thông giữa phòng bệnh và lầu tổng hợp kia nữa, mà đi đường vòng khá xa.
'Úc Linh"
Nghe thấy một giọng nói ôn hóa sạch sẽ, cô quay đầu thì thấy người thanh niên đang xách trên tay hộp cơm và bình nước đi tới, trên tay anh có nhiều thứ, cô nhìn đến mức kìm không được định qua giúp đỡ anh.
Anh lại bộ dạng nhẹ nhàng cự tuyệt cô giúp, 'Hơi nặng, em đừng làm mình mệt"
Úc Linh ừ một tiếng, đành hai tay không đi cùng anh đi về phía phòng bệnh.
"Vừa rồi am từ lầu tổng hợp tới sao/" Hề Từ hỏi, nhìn mặt cô kỹ lưỡng, phát hiện trong mắt cô có tia kinh hoảng, nhưng thần sắc bình thản lãnh đạm cứ như thời tiết hôm nay không rồi vậy, vốn không nhìn ra sự khác thường nào.
Anh cân nhắc có phải vừa rồi cô ấy lại nhìn thấy thứ gì đó không tốt không.
Úc Linh ừ một câu, cũng không biết vì nguyên nhân gì, đem mọi chuyện tai nạn xe cộ vừa nãy ở hành lang lầu tổng hợp nói hết với anh.
Hề Từ nghe xong, nói với cô, "Tin tức gần đây trên báo đài cũng nói tới tai nạn xe cộ rất nhiều, sau này chúng ta lái xe cũng phải cẩn thận chút" Nói, lặng lẽ nhìn về hướng lầu tổng hợp, như đang suy tư gì đó.
Úc Linh không để ý ừ một tiếng, cũng không biết cô có nghe thấy không, nếu không phải hai tay bận xách đồ HỀ Từ đã không kìm được mà ôm cô vào lòng, để cô đỡ phải sợ hãi một mình, rồi tự mình bày ra bộ dạng không sợ lãnh đạm.
Buổi chiều Hề Từ đi chợ mua đồ ăn về nhà tự làm mấy thứ mang tới, còn nấu cho một nồi canh vịt già, để bà ngoại và Úc Linh bồi bổ sức khỏe. Canh vịt già mùi rất thơm ngon, lại bỏ thêm dược liệu bên trong, cũng không có loại mùi Úc Linh ghét, uống hết hai bát mới thả xuống.
Ngoài canh vịt già ra, còn có ba thứ ăn mặn và hai thức ăn chay, tuy do mang tới đây hơi lạnh không ngon mấy, nhưng vẫn ăn rất ngon, hôm nay bà ngoại khó ăn được thêm nửa chén cháo trắng, cứ khen tay nghề của Hề Từ giỏi, lại thấy dì hộ lý ở bên hâm mộ, thấy cháu rể bà ngoại Úc này trông đoan chính và hiếu thuận, trong nhà còn có chút việc thì một tay làm cả, sao con gái mình lại không có phúc như thế chứ.
"Bà thích thì mai cháu lại mang tới" Hề Từ cười nói.
"Sao lại thế chứ? Cháu còn đi làm mà, cũng không thể cứ lúc nào cũng tới hầu hạ bà lão ta mãi thế được" Bà ngoại cười, trong lòng khong hy vọng mình làm phiền bọn trẻ.
"Gần đây cháu xin nghỉ để kết hôn nên không sao ạ"
Buổi tối bà ngoại vẫn đuổi Úc Linh đi như cũ.
"Hiện giờ cháu đang tân hôn, đâu có chuyện vợ chồng mới cưới lại phân giường ngủ chứ? Thế là không may mắn. Bà lại không phải không có ai chăm, không cần cháu ở lại, hôm nay các cháu đã ở bên bà cả ngày đủ rồi, về nghỉ ngơi đi" Bà ngoại lại lần nữa dùng lý do vô cùng có lý nói, đuổi hai vợ chồng trẻ về.
Úc Linh hết cách, nhưng vẫn kiên trì tới tận 10 giờ mới đi, hơn nữa lần này lại gặp cảnh kia như tối qua, những quái vật đó lại bị Hề Từ dọa đuổi đi lần nữa.
Chỉ có nấu cơm thôi mà đã dọa quái vật sợ chạy rồi, Úc Linh thấy như mình nhặt được bảo vật vậy.
Ngay khi Úc Linh vào buồng vệ sinh, HỀ Từ đứng ở đầu giường nhìn kỹ bà ngoại, đưa tay điểm nhẹ lên trán bà một cái, trong ánh mắt nghi hoặc của dì hộ lý, coi như không có việc gì thu tay lại, sau đó đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía mây đen lẩn khuất trên bầu trời kai, quanh quẩn mây đen như có ánh trăng ngầm phát sáng.
TRăng giữa tháng, lặn trong mây đen, thệ quỷ hoành hành. Ánh trăng nhạt từ cửa sổ tràn qua, chiếu vào bồn cây lục la kia khiến nó có màu sắc xanh lạ thường.
Hề Từ nhẹ nhàng điểm lên bồn lục la, lá cây lục la rung theo gió, tựa như còn đầy tinh thần hơn vừa rồi.
Làm xong tất cả, Hề Từ đợi Úc Linh ra, anh dường như coi không có việc gì cùng cô rời đi.
Úc Linh đứng ở bên ngoài nhà để xe, đợi Hề Từ dắt xe ra, khóe mắt thoáng lóe lên đám bóng đen lớn lướt qua, ngay lập tức run lên, theo bản năng tiến lên mấy bước, cùng đối diện với người thanh niên, sau đó như không có việc gì vòng tới bên cạnh anh.
Hề Từ nhìn cô nói ôn hòa, "Úc Linh, lên xe trước đi"
Đợi cô lên xe đội mũ bảo hiểm xong, ngồi an ổn ở đằng sau, Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng bóng tối hắc ám nào đó, hơi hơi nheo mắt lại.