Đạo diễn Chung vừa đi, Úc Linh cũng vẫn chưa nói xong chuyện với Hề Từ, thì Du Lệ tới, mời họ cùng đi câu cá.
"Câu cá á?" Úc Linh nhìn thoáng qua màn mưa phùn mông lung màu xám ngoài cửa sổ, "Cậu chắc chắn là muốn đi câu vào lúc này chứ hả?"
"Đương nhiên rồi, yên tâm đi, sẽ không ướt đâu, chúng mình ngồi trong đình, chung quanh còn có cả cửa kính chắn mưa nữa, không bị ướt được đâu" Du Lệ cười nói, "Mình đã thăm dò khắp sơn trang này rồi, ở đây cái gì cũng có hết, nên suy sét tới cũng là vấn đề trời mưa thôi, chẳng trách mà ở gần đây có nhiều người thích lên núi thể nghiệm đến thế"
Nghe cô nàng nói thế, úc Linh có thể nói không sao, nhìn về phía Hề Từ, thấy anh cũng không có ý kiến gì, thì cùng nhau xuất phát tới ao cá sơn trang.
Trợ lý tiểu Trịnh cũng đã sớm đi tìm nhân viên sơn trang bố trí tốt chuyện câu cá rồi, đợi lúc họ tới đó thì ngồi thẳng lên đệm mềm trên ghế đá ngồi câu là ổn.
Hồ nước cũng không lớn, dù sao cũng được xây ở trên đỉnh núi sơn trang, tuy ngọn núi này là ngọn núi thấp nhất trong các ngọn núi chung quanh, nhưng đỉnh núi lại bằng phẳng, mới có thể xây được một tòa nhà trên dỉnh, tự dưng lại giống như Nông Gia Nhạc sơn trang vậy. Nhìn phía trước là núi non xanh biếc trùng điệp, núi cao thấp không đồng đều, tạo nên một khung cảnh đặc biệt.
Sau núi là một ngọn núi cao hùng vĩ, ở đó còn lộ ra một khu rừng nhỏ, có nhiều động vật hoang dã sinh sống, thực ra đều là thú nuôi trong nhà cả, có thể cho du khách đi vào đó săn bắn, thể nghiệm lạc thú săn bắn, đương nhiên có thể săn được rất ít, tất cả đều là nhân viên sơn trang tới giúp săn bắn. sau đó tìm một nơi để nấu nướng các món thôn quê, khiến du khách được hưởng thụ một bữa cơm đầy ngon lành.
Trên hồ nước có xây mấy đình bát giác, đan xen lẫn nhau phập phồng trên mặt nước nối bằng các cây cầu, trên cầu còn có vòm, chỉ cần nhìn thì đã khiến cho người ta có cảm giác cổ kính. Đình bát giác còn được lắp kính xung quanh, khiến lúc trời mưa thì đẩy nó ra, mưa cũng không lọt được vào bên trong đình để người trong đình có thể ăn uống thả cửa, tẹt ga.
Du Lệ vừa thả cần câu, vừa nói, "Các cậu xem, cũng được đó chứ? Còn nữa, nếu câu được cá, nhờ nhà bếp nấu cho, đương nhiên mình cũng có thể ra tay, rồi bảo nhân viên mang các dụng cụ nấu nướng tới là được"
Úc Linh nghe xong thì ngắm liếc Hề Từ một cái. Hề Từ ngồi cạnh cô, đang mắc mồi câu, quay đầu nhìn cô cười cười.
Hề Từ nhanh chóng ném câu ra xa ba thước, khi ném xuống phao gỗ còn nhảy bật lên, nhìn cực kỳ sống động.
Nước trong hồ được dẫn từ nước suối trên núi xuống, dĩ nhiên không ô nhiễm, khiến cá trong hồ sinh sống thịt vô cùng tươi ngon, nhiều người nghỉ phép đều tới sơn trang cũng tới hồ là vì đám cá này, hưởng thụ một bữa yến tiệc cá đầy mĩ vị, tuy giá cả có vẻ đắt hơn mấy lần dưới chân núi nhưng lại ăn đứt ở mùi vị.
Hơn nữa ở đây còn có quy định, muốn ăn cá thì tự mình câu, câu không được thì bỏ tiền gấp đôi ra mua là được.
Du Lệ kêu òa một tiếng, nói, "Không tồi, khởi đầu tốt đẹp, Úc Linh, chúng mình cùng cố lên"
Úc Linh ừ một câu, một tay tóm lấy cần câu, một tay cầm di động chơi trò chơi, vốn chẳng thèm để ý tới chuyện câu có được không.
Đợi khi Hề Từ liên tục câu được ba bốn con cá to, hai phụ nữ vẫn như cũ không câu được, Du Lệ không kìm nổi nhìn chằm chằm Hề Từ một lúc, rồi nói thầm, "Chẳng lẽ cá ở đây đều trọng nam khinh nữ hay sao? Đúng là kỳ thị giới tính mà"
Đợi khi Hề Từ tiếp tục câu được sáu con cá nữa, Du Lệ và Tiểu Trịnh hết nói nổi luôn. Tiếp đó Hề từ ngồi chọn chọn nhặt nhặt, rồi thả ba con khá nhỏ xuống hồ, lại tiếp tục câu chỉ lát sau lại câu tiếp được một con nữa.
Mặt Du Lệ trầm xuống chẳng nói được câu nào. Úc Linh cất di động đi, đem cần câu cắm xuống đất, đi rửa tay uống trà, cô cũng không câu được con cá nào như thế.
Du Lệ nghẹn họng hai mắt mở trừng nhìn hồ nước. Sau đó lại câu lên được một con, Hề Từ thả cá xuống, đẩy bồn gỗ ra trước mặt Úc Linh rồi hỏi, "Em thích ăn loại cá nào?"
Úc Linh ngồi xuống nhìn bồn nước, nhìn đám cá bơi lội trong bồn, bảo, "Em chỉ biết được mỗi cá trắm cỏ thôi, còn đây là cá gì thế?"
"Cá khuê, là thứ cá có thịt rất ngon"
"Vậy giữ lại đi"
Hề Từ cười, cúi đầu cùng cô xách bồn cá, nói rõ ràng tám loại cá lớn nhỏ trong thùng cho cô nghe, bảo cô từ từ mà chọn, chọn xong thì hỏi cô xem cô thích ăn kiểu nào.
Hai người một cứ bình thản, một cứ cười cười nói nói, rõ là đang bàn cách nấu cá thế nào, còn Du Lệ và tiểu Trịnh ở bên đều chua xót.
Các cô cũng lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra có một người đàn ông thì là chuyện hạnh phúc đến thế, chuyện này quả thật là máu chó mà.
Để lại năm con cá, số còn lại thì đều phóng sinh hêt, tiếp đó Hề Từ gọi nhân viên sơn trang tới chuyển đồ nấu nướng và một số gia vị tới, trình diễn cho tất cả mọi người toàn cảnh quá trình nấu ăn đầy tính nghệ thuật.
Mùi cá tiên thơm phức bay từ cửa sổ bay ra, dù bên ngoài trời đang mưa, nhưng mùi hương vẫn khiến mấy người trong đình bát giác bên cạnh kìm không nổi nhìn vống sang.
Du Lệ và tiểu Trịnh thầm nuốt nước bọt, Du Lệ đơn giản không câu nữa, đến cạnh Úc Linh bảo, "Tay nghề nấu nướng của chồng cậu giỏi quá, có phải anh ấy là đầu bếp không đó?" Nói thế nào thì đầu bếp còn sang hơn nghề nhân viên chuyển phát nhanh nhiều, cũng hấp dẫn rất nhiều cô gái đó chứ? Hay đây là một đầu bếp kiêm nhân viên chuyển phát nhanh chăng?
"Dừng nghĩ lung tung lại đi, anh ấy chính là nấu cái gì cũng ngon đó, nhưng cũng không phải đầu bếp đâu" Úc Linh nói, hạ giọng, "Vì thế anh ấy chẳng có liên quan gì tới chuyện nấu nướng phục vụ người khác đâu"
Du Lệ nghe cô nói, quay đầu nhìn nhìn, phát hiện ra mọi người xung quanh đều nhìn tới, trong đó còn có mấy người trong đoàn làm phim nữa, đều đứng hóng gió bên hồ nước, có vẻ như muốn tới góp ăn vậy, Du Lệ bảo tiểu Trịnh nhanh chóng đi đóng cửa đình bát giác lại, thể hiện rõ việc cự tuyệt bất cứ hành vi nào muốn tới ăn chực.
Nhưng loại hành vi này tuy chặn được số nhân vật nhỏ song lại không ngăn được nhân vật lớn – đạo diễn Chung.
Da mặt đạo diễn Chung khá dày tới. Theo sau ông còn có hai trợ lý mặt hơi ngượng ngùng xoa xoa tay đi đến.
"Hề tiên sinh, Giang tiểu thư, làm phiền rồi. Du Lệ à, ở đây thơm quá, tôi bị mùi hương quyến rũ mà tới đây, trên núi này cá sạch nên rất thơm" Đạo diễn Chung mặt tươi cười nghiêm túc, Du Lệ vẫn quen kiểu nghiêm túc của ông nên hơi chợn chợn.
Du Lệ hơi cười cười, bảo, "Đạo diễn Chung thích thì tốt rồi"
Sau đó liếc mắt nhìn Úc Linh một cái, thấy thần sắc cô bình thản, chẳng rõ vui buồn, vội thầm kéo tay cô chút, ý bảo cô phải nể mặt đạo diễn Chung chút.
Đừng nói Du Lệ cảm thấy người bạn này có thể làm được, bởi vì cô ấy vốn chẳng muốn nghĩ ở mãi trong ngành giải trí, cô ấy không thiếu chính là tiền, lại chẳng cầu cạnh người ta cần vai diễn, cứ tùy mà diễn, được chăng hay chớ, dĩ nhiên không sợ hãi tý nào, đâu có thèm quan tâm người ta là đạo diễn nổi tiếng không nữa, thực sự không quan tâm.
Hề Từ không có phản ứng gì với hành vi không mời mà đến của đạo diễn Chung, khẽ gật đầu với ông rồi lại tiếp tục bận rộn.
Đạo diễn Chung coi như được đồng ý rồi, yên tâm thoải mái ở lại.
Hề Từ làm món cá cay chưng tương, cá kho, cá rán miếng, đầu cá nấu canh, tuy chỉ có bốn món nhưng được cái là số lượng nhiều, hơn nữa mùi thơm của cá cực kỳ phi thường, mỗi một món là một hương vị độc đáo, ăn cơm rất ngon.
Đúng lúc cũng tới giờ ăn cơm chiều, nên bảo nhân viên sơn trang mang cho nồi cơm, cả đám liền ngồi ở đình bát giác ăn. Số người không nhiều, hơn nữa đạo diễn Chung dẫn thêm hai người trợ lý tổng cộng có 7 người, nên vốn ăn không hết.
Ngô Bằng Linh nghe nói đạo diễn Chung ở bên này thì cũng đuổi theo tới, sau đó nhìn thấy tình hình trong đình bát giác, cũng thấy Du Lệ ở đó, cứ như bị nghẹn cắn phải lợi vậy.
Thực ra cô ta và Du Lệ giống nhau, đều mười ba mười bốn tuổi vào đời, song cô ta không có dung mạo xinh đẹp như Du Lệ, cũng không được may mắn như Du Lệ, chưa tròn mười lăm tuổi đã chìm trong hắc ám của giới giải trí, sau đó bị bắt đi tiếp rượu cho nhà đầu tư, chuyện tiếp theo thì cũng có thể suy ra được. Nhưng sau đó cô ta cũng được hưởng thụ với kiểu như thế, trả giá bằng thân thể mình, nhận được vai diễn, thế không phải là không có gì tốt, mà so với thời buổi ban đầu huấn luyện gian nan khổ cực còn tốt hơn rất nhiều. Chỉ là con người sợ nhất chính là chông chênh!
Từ đầu cô ta đã bị người ta đưa cô ta và Du Lệ tới trường đời, lần nào Du Lệ cũng đều đứng trên đầu cô ta, mãi cho tới mấy năm nay, Du Lệ đã vượt xa cô ta, cô ta suýt nữa chìm trong tuyến vai diễn phụ không ngóc lên nổi. Tuy loại này cũng có một số người đem ra làm trò cười song bản thân Du Lệ đều coi như không biết, songtrong lòng cô ta thì đầy ghen ghét.
Thoáng nhìn lạnh lẽo qua đình bát giác, cô ta xoay người rời đi, nghênh ngang đi tới trước mặt phó đạo diễn Hứa, trên mặt lại nở nụ cười đầy kiều mị, nghênh đón.
**
Du Lệ và nhóm đạo diễn Chung ai nấy đều ăn no căng. Đây quả thực là bữa yến tiệc thịnh soạn, cả đời họ gần như chưa từng được ăn loại cá ngon đến như thế, nên ăn no căng luôn, còn có vẻ muốn ăn nữa, không giống như trước chỉ cần ăn no là được, cho dù có để gan rồng tủy phượng trước mặt cũng chẳng muốn nữa.
Ai nấy đều nằm xoài trên ghế dựa dài, no tới mức chẳng dám động đậy. Thừa lúc Hề Từ lánh đi, Du Lệ ghé tai Úc Linh hỏi nhỏ, "Chẳng trách mà cậu hứng lên gả cho anh ấy, người đàn ông có tay nghề nấu ăn giỏi vậy chăm sóc người ta thì mình cũng muốn lấy nữa"
Mặt Úc Linh đen xì, nhìn cô nàng, "Lúc ấy mình đâu có biết anh ấy biết nấu ăn đâu? Chẳng phải lúc đó cậu mắng mình là gấu con hay tùy hứng đó sao?"
Du Lệ hừ hừ bảo, "Đây là lần tùy hứng duy nhất chính xác nhất trong đời cậu đó"
Úc Linh không nói gì, nhưng mãi về sau này, cô rốt cuộc cũng phải thừa nhận những lời này, đó là lần tùy hứng duy nhất chính xác nhất trong đời cô.
Lúc này, Hề Từ đã trở lại, hơn nữa còn mang cho mọi người một ấm trà lớn tiêu thực nữa.
Ai ai cũng nhìn anh với ánh mắt như nhìn thiên sứ, cảm thấy người nam nhân này sao lại biết săn sóc đến thế chứ? Không nói tới Du Lệ và tiểu Trịnh là hai nữ tính có ước muốn gì về việc chọn người chồng tương lai không, cả đạo diễn Chung và hai nam trợ lý cũng cảm thấy người nam nhân như thế mà không phải là phụ nữ thì quá đáng tiếc.
Người nào cũng uống trà tiêu thực rồi nằm xoài ra ghế dài, vừa uống vừa thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
Úc Linh đã quen với tay nghề nấu ăn của Hề Từ, vì sức khỏe bản thân, cô cũng học xong cách khắc chế, mỗi lần ăn chỉ ăn tám phần no, sau đó thì uống một ly trà tiêu thực, rồi cô bỏ mọi người lại, cầm ô đi dạo cùng Hề Từ trong sơn trang.
Đám người Du Lệ lại lần nữa há hốc mồm, đạo diễn Chung không cười nổi bảo, "Tuổi trẻ thật tốt quá"
Du Lệ nhìn ánh mắt không nghiêm túc của đạo diễn Chung như thế, sóng mắt vừa chuyển, trong lòng cô nàng đã rõ đạo diễn Chung nể mặt Hề Từ như thế nào, bỗng chốc thấy vui vẻ, cảm thấy tuy Hề Từ chỉ là một nhân viên nhỏ chuyển phát nhanh, nhưng không ngờ vận khí của anh lại tốt đến thế, vận khí này lại còn phân cả cho Úc Linh thì lại càng tốt hơn!
Do trời mưa, nên trời tối rất nhanh, cả sơn trang đều sáng đèn. Chắc là vì muốn tạo bầu không khí mới, nên trên đường sơn trang đều dùng đèn lồng đỏ bằng điện treo, rất có ý nghĩa, song đầu óc Úc Linh thì không nghĩ thế, cảm thấy sơn trang trong không khí như vậy càng thêm quỷ dị, khắp nơi đều âm trầm, cứ như thể có một con quái vật nhảy ra bất cứ lúc nào để hút máu người ta vậy.
Cô dựa sát Hề Từ, do trời mưa nên hai người che một cái ô, hành vi như thế của cô thật ra rất bình thường.
Cả hai đi dạo trong sơn trang, Úc Linh vừa đi vừa nhìn trái phải, vừa hạ giọng thì thầm hỏi, "Anh có cảm giác gì không?"
"Không" Hề Từ một tay cầm ô, một tay để mặc cho cô ôm chặt lấy.
"Em cảm thấy chung quanh âm trầm lạnh lẽo, có phải có âm khí không?"
".... Lúc trời mưa, âm khí khá nặng, nhưng có nơi có âm khí cũng không chắc có quỷ đâu" Hề Từ cố giải thích bình thường cho cô. Úc Linh à một tiếng, không hỏi nữa.
Cả người dần lạnh, Hề Từ dẫn cô trở về phòng, thu dọn đồ rồi sau đó đi tắm suối nước nóng.
Úc Linh hơi cứng người, họ chẳng phải là nên tranh thủ đi tìm ra nguồn suối nước nóng trong núi đó sao? Chẳng lẽ thật sự nhàn nhã vậy à? Cứ cảm giác như Hề Từ chẳng có dáng đi bắt ma quỷ tý nào, chẳng lẽ là liên quan tới nhân viên không chính thức ư?
Hề Từ rất kiên định kéo cô đi tắm suối nước nóng, định cả hai cùng tắm suối, hai vợ chồng tắm chung.
Úc Linh cuốn khắn tắm, lúc ngâm mình trong nước phát ra tiếng thở dài, tuy ngày nào cũng tắm hai lần, nhưng tắm suối nước nóng quả là thoái mái mà.
Cả hai người ngồi yên ổn, có thể là liên quan hơi nóng, mặt Hề từ hơi đỏ, đôi mắt ngọc sắc đầy ướt át long lanh nhìn cô, trong mắt như có gì đó là lạ, lại như chẳng có gì. Lúc liếc mắt đưa tình nhìn, Úc Linh liền quay mặt đi, một nửa trong đầu không kiềm chế nổi mà nhớ lại lời Du Lệ nói ngày kia, cái gì mà "Tắm suối nước nóng có thể chơi hết mình", lặng yên chìm người vào trong nước nóng chỉ chừa cái đầu ngoi lên mặt nước.
Rượu nho là sơn trang đưa, nghe nói là dùng nho trong núi làm ra, bán chạy hơn cả dưới chân núi.
Úc Linh đáp ừ một tiếng, nhận lấy ly rượu nho anh đưa uống. Sau đó cô bắt đầu hôn mê, cả người suýt nữa thì trượt xuống, được Hề từ lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô ôm chặt vào lòng, cúi đầu nhìn cô, sờ sờ cần cổ đầy mồ hôi của cô, ngậm lấy miệng cô, nếm thong thả hương vị rượu nho trong miệng cô.
Có thể là do tắm suối nước nóng và liên quan cả uống rượu nên cô phản ứng hơi chậm chạp, nhưng sau khi nhìn anh một lát, đưa tay ra ôm lấy anh, ngồi hẳn vào lòng anh, khăn tắm trên người chẳng biết đã chạy đi đâu mất, cảm giác được vân da trên người anh, không kìm được thò móng vuốt xoa xoa...
Anh như cười, ngực hơi chấn động, cô ngẩng đầu nhìn mặt anh, dưới ánh đèn mờ, phát hiện ra anh có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, nhất là đuôi mắt diễm lệ đầy màu sắc, quả thật như một yêu tinh vậy, quyến rũ người ta không muốn cũng muốn.
Cô ôm anh, thuận theo dục vọng trong lòng trực tiếp hôn lên đó. Mãi cho tới khi thân dưới bị căng ra, bị cái loại xâm lấn no chật khiến cô tỉnh táo chút, nhưng rồi mau chóng như một tảng đá bị nhấn chìm trong nước vậy, được anh tiến vào mảnh đất cuồng dã một trận. Trong cơn mơ màng, cô nghĩ, lúc này thật sự là tắm suối nước nóng chơi đã một trận thấy thẹn rồi...
Chẳng biết bao lâu cô bị trận thở dốc thống khổ làm bừng tỉnh, đột nhiên trợn mắt, chạm phải đôi mắt có đuôi đỏ diễm lệ xinh đẹp, còn cô thì đang ngồi trong lòng anh, thân dưới no căng thì cô mới biết cái tư thế của họ hiện giờ mới càng khiến người ta thêm hổ thẹn biết bao.
"Hề từ..." Cô ngả vào ngực anh, nhìn lồng ngực xinh đẹp của anh chằm chằm, "Bên đó..."
"Anh biết" Hề Từ nói, ôm cô lên. Cảm giác vật bên trong rời khỏi cơ thể, trên mặt cô nóng ran, cố sức để mình đứng đắn chút, yên lặng nhìn anh một cái, lại phát hiện ra mặt anh vẫn đỏ bừng, trên mặt còn cố sức nhẫn nhịn. Sắc dục, rõ ràng vẫn chưa được thỏa mãn.... Nhưng mà, phải đi làm chuyện cần làm rồi.