Thân thể có độ ấm cách quần áo ướt sát lại gần, ở nơi âm trầm hắc ám thế này, rốt cuộc cũng không loại trừ được cảm giác khủng bố, cũng khiến cho cô thấy căng thẳng chợt thả lỏng lại.
Phải một mình đối mặt với nhiều yêu vật như thế thì nam nhân này xuất hiện cũng khiến cô có cảm giác an tâm vô cùng.
Úc Linh ôm chặt anh, cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ, bất giác suýt nữa quên mất hiện trạng chung quanh, mãi cho tới khi một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, "Hề Triển Vương, thời gian rất gấp, có thể đi được chưa?"
Giọng nói vang lên đột ngột, vừa nghe thấy thật quá chán ghét.
"Anh vội thì xin cứ tự nhiên" Giọng Hề Từ vẫn là loại âm thanh hiền hòa dễ nghe, hơn cái giọng lạnh thấu xương kia nhiều. Vân Tu Nhiên bất giác không mở miệng nổi.
Úc Linh hai tay ôm anh cọ cọ, lúc này mới quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Vân Tu Nhiên đang đứng ở xa xa, trong tay cầm đèn dẫn hồn.
Đèn dẫn hồn có luồng sáng vàng ấm áp cháy mạnh, ánh sáng màu vàng nhu hòa làm nổi bật khuôn mặt người ta, khiến cho áo trắng kia càng thêm xuất trần, ở cái nơi đầy u tối trong rừng này, tựa như thần tiên vậy bừng sáng lên, khiến cho người ta nổi lên mấy phần cảm tình tin cậy. Rõ ràng lá bùa vàng đốt sáng kia là do anh ta đốt.
Hề Từ cúi đầu, một tay ôm lấy eo cô, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, như đang an ủi cô vừa rồi bị tổn thương vậy. Không thể phủ nhận, dưới tiết tấu vỗ đều dịu dàng ấy, cô chậm rãi khôi phục lại bình thường, sau đó hỏi một câu ngốc nghếch, "Sao các anh lại tìm được em thế?"
Không một ai đáp lại. Vân Tu Nhiên đứng cách họ khoảng hai mươi thước, tay cầm đèn dẫn hồn, vẻ mặt hờ hững, cũng không có ý giải thích.
Hề Từ lại vỗ vỗ cô, nói với Vân Tu Nhiên, "Tôi đưa cô ấy về sơn trang"
Vân Tu Nhiên mặt căng thẳng chợt đổi, ép giọng đầy áp lực bảo, "Chỉ e không được rồi, nếu không nhanh chóng phá hủy lệ quỷ sống ở âm huyệt này, một khi để nó cắn nuốt âm thể trời sinh, chỉ sợ lệ quỷ kia càng lợi hại hơn, với sức một mình tôi chỉ sợ khó mà áp chế nổi nó"
Mặc dù tâm không cam lòng không nguyện, nhưng Vân Tu Nhiên vẫn không thể không thừa nhận, vị đại yêu cường đại này, nếu không có anh ra tay chỉ sợ hôm nay nhân lệ quỷ xuất thế thì âm khí càng mạnh. Điều này cũng là nguyên nhân khó đối phó với lệ quỷ, nó không cần làm gì, chỉ cần xuất thế khiến âm khí bùng lên, dẫn tới động khí thiên địa, thì chỉ khiến nhóm thiên sư càng thêm phiền phức hơn mà thôi.
Cũng bởi thế, tổ Dị Văn mới có thể chọn cách chung sống hòa bình với một số ít đại yêu, ký kết hiệp nghị. Dù gì thì cánh cổng đại yêu cũng cần linh khí thiên địa tu luyện, một khi linh khí thiên địa bị uế khí ô nhiễm, cũng vô cùng bất lợi với thân thể yêu, thậm chí còn có khả năng biến thành yêu vật tà ác nữa.
Nhưng mặc Vân Tu Nhiên tận tình khuyên bảo cũng không lay động được Hề Từ, anh đã muốn ôm lấy Úc Linh định trở về sơn trang rồi.
Thần sắc Vân Tu Nhiên lạnh lùng, cầm đèn dẫn hồn trong tay tung tới giữa không trung, đột nhiên rút ra một thanh kiếm gỗ đào, ngăn cản anh trở về.
"Tránh ra!" Hề Từ cũng lạnh lùng thốt lên y hệt.
"Hề Triển Vương, đừng quên điều thứ bảy trong hiệp nghị" Giọng Vân Tu Nhiên lạnh lùng, rồi bỏ thêm một câu nữa, "Tôi có thể trả thù lao cho anh"
Úc Linh nghe đến đó bất giác thấy buồn cười. Hóa ra cái câu "Thương lượng thù lao cho tốt" kia của Mễ Thiên Sư đều không phải là anh ta nói vu vơ, mà là hiệp nghị của nhóm thiên sư ư? Cô phát hiện ra, Hề Từ chắc vô cùng lợi hại trong mắt thiên sư, nếu không ngay cả Vân Tu Nhiên lợi hại như thế cũng gượng ép vừa muốn bỏ ra một số tiền lớn mời Hề Từ ra tay giúp.
Chỉ là hóa ra trợ lý thiên sư chiến đấu là có thể được lựa chọn bang này hoặc không chọn sao? Cô có vẻ khó hiểu với chuẩn tắc làm việc của tổ Dị Văn quá.
Mắt thấy hai "người" sẽ đánh nhau, Úc Linh kéo quần áo Hề Từ nói với anh, "Bỏ đi, thời gian không nhiều, trước tiên cứ đi một chuyến với Vân Thiên sư đi, em không sao"
Lệ quỷ vẫn còn muốn hại Du Lệ đó, Vân Tu Nhiên nói có vẻ nghiêm trọng, cô lo lắng cũng muộn, biết đâu có thể khiến lệ quỷ được lợi. Huống chi là một con người, tính thương tổn với lệ quỷ càng đáng sợ hơn với yêu vật không phải cùng loại, cũng phải giải quyết trước đã, miễn cho tới khi gặp tai ương thì không hay lắm.
Nghe thấy lời cô nói, Hề Từ hơi kinh ngạc, không ngờ cô cũng chủ động nhìn cảnh tróc quỷ, rõ ràng cô rất sợ loại này mà.
Úc Linh đành nói bất đắc dĩ, "Nếu Ngô Bằng Linh muốn hại Du Lệ, em cũng muốn xem xem đến cùng, sợ cũng chẳng cách nào khác rồi"
Hề Từ biết là vậy, cũng thấy cô không phải loại nhát gan, chỉ là sợ quỷ thôi. Cũng khác hẳn người nhát gan, cô chính là vậy, sợ quỷ cũng không có nghĩa là nhát gan. Do dự một lúc, rốt cuộc không kiên trì đưa cô trở về sơn trang nữa, Hề Từ nói về phía Vân Tu Nhiên, "Đi, anh dẫn đường đi"
Vân Tu Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu vị này quả thật mà đi rồi thì anh ta thật đúng là không ngăn nổi, dùng hiệp nghị nhân loại với yêu tộc ra uy hiếp, bản thân ta thấy có lúc chẳng có tác dụng gì lắm.
Vân Tu Nhiên lập tức cầm lấy đèn dẫn hồn đi trước làm gương, đi trong núi rừng đầy u tối này, dáng người vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng là đã được rèn luyện nhiều, hoàn cảnh như thế dù quấy nhiễu anh ta nhưng cũng không làm khó được.
Hề Từ đi đằng sau, mặc dù trong lòng còn ôm một người, động tác vẫn vô cùng nhanh chóng như cũ, thậm chí so với Vân Tu Nhiên anh còn thoải mái hơn nhiều, cứ như ban đêm ở trong rừng này như nhà anh vậy.
Úc Linh vùi vào trong ngực anh, chính là có cảm giác thế, cảm thấy không hổ là trợ lý thiên sư chiến đấu.
Thấy anh thoải mái thế, cô cũng an tâm nép vào trong lòng anh, không cưỡng ép mình nữa, Chủ yếu là bốn phía quá tối, thậm chí chung quanh cũng vốn không có đường đi, họ trực tiếp men theo dọc đường núi đi tới, nếu để cô tự đi thì chắc cô trở thành gánh nặng của họ mất, cô hiểu rất rõ nhược điểm đó.
Trời vẫn còn mưa phùn lắc rắc, cảnh sắc trong núi hoàn toàn do đêm đen bao trùm, ngoài ngọn đèn dẫn hồn kia tỏa ra ánh sáng vàng thì trời đất tối đen một mảnh, không có tý ánh sáng nào khác.
Mưa rơi trên mặt, dính thấy khó chịu, Úc Linh vốn đem theo ô, nhưng lúc trước do chạy nên không rõ ô đã ở đâu, tuy Hề Từ đưa ô cho cô, nhưng chung quanh đây không phải là cây to thì cũng là cỏ dại cao lớn, có bung ô lên cũng khó, nên đành tiếp tục đi trong rừng.
Không rõ đi bao lâu, Úc Linh lấy điện thoại từ trong túi ra, mở màn hình lên thì thấy giờ đã là bảy giờ tối, nhưng hiện đang ở trong rừng khiến con người ta có cảm giác như đang đêm khuya vậy, hôm nay tốc độ tối nhanh tới mức quỷ dị.
Bỏ đi, lệ quỷ xuất hiện rồi, quỷ dị thì cũng có lạ gì đâu.
"Nơi có âm khí nặng, tốt nhất đừng mở di động" Giọng Vân Tu Nhiên vang lên, anh ta không quay đầu song lại như thấy được hết vậy, "Ánh sáng sẽ hấp dẫn các loại sinh vật chung quanh rồi sẽ phiền phức lắm"
Úc Linh ngưng lại, trí nhớ cô không kém, nhanh chóng nghĩ đến cảnh tập kích của yêu vật lần đầu tiên vào đêm đó, Mễ Thiên Sư cũng có nói thế, nên vội vàng tắt ngay điện thoại luôn. Hiện giờ thật ra cũng có thể hiểu chút ít, chẳng trách mà lại tối đến thế, vì sao họ lại không mở đèn pin, mà chỉ dùng đèn dẫn hồn chiếu sáng thôi.
Chính là...
Dùng một loại đèn dẫn hồn phi khoa học tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp dẫn đường trong một tình huống mưa, Úc Linh thầm nuốt nước bọt, cô cũng đã nhìn thấy loại đèn dẫn hồn này cũng hấp dẫn Quỷ Hồn, phần lớn là một ít du hồn, mặt mũi trắng bệch, bay ngay trên không trung, nhìn con người âm trầm. Cô cẩn thận rụt lại trong lòng Hề Từ. Hề Từ hai tay ôm cô, cũng không cách nào an ủi cô, nên đành ôm cô chặt hơn chút.
Không rõ đi được bao lâu, Úc Linh cảm giác như họ đã đi qua rất nhiều nơi, đặc biệt đường gần bên càng ngày càng khó đi, họ gần như đi xuyên trong rừng rậm, cũng để Vân Tu Nhiên vừa đi vừa không rõ lấy loại kiếm chất liệu gì mở đường, còn đèn dẫn hồn thì bay trên đầu họ rọi sáng khắp nơi.
Đột nhiên, Vân Tu Nhiên mở miệng bảo, "Sắp tới rồi, ở đây quỷ khí rất nặng, con lệ quỷ kia chắc đã trở lại rồi"
Hề Từ không nói gì. Úc Linh thì có cảm giác da đầu run lên, nhưng vẫn không dám mở miệng, bình tĩnh vùi đầu trong ngực anh. Hiện giờ xem ra cô vẫn là an toàn nhất.
Vân Tu Nhiên lại dẹp ít cỏ dại chặn đường, rốt cuộc trước mặt mở rộng sáng sủa, xuất hiện một hình khối, chung quanh mọc ít đám cỏ dại cao, phía trước vách núi có một cái khe, hai bên có hai cây cao lớn, chặn mất cái khe kia.
Vân Tu Nhiên dùng kiếm đẩy cái cây chắn khe đi, một luồng âm khí ập thẳng vào mặt, mặt anh ta không đổi sắc tránh sang một bên.
Hề Từ đứng sau cách anh ta ba thước, thấy âm khí ập tới, một tay ôm người, một tay vươn ra, vung lên tùy ý, đánh tiêu tan âm khí kia.
Chung quanh rất tối, Úc Linh không nhìn thấy âm khí, nhưng đột nhiên thấy không khí lạnh lẽo, khiến cô để ý tới, không cần nói cũng biết đó là thứ gì, tiếp tục duy trì im lặng như thóc.
Ngoài im lặng như thóc ra, thì người thường cũng không ai làm được như cô, vẫn nên đừng chọc vào phiền phức.
Vân Tu Nhiên đem dọn dẹp sạch cỏ cây chung quanh, lộ ra một miệng như miệng hang gì đó. Đây chính là nơi âm huyệt mà con lệ quỷ kia sống.
Âm huyệt này tụ âm, sinh ra lệ quỷ, một khi sinh ra hồn thì chuyện lệ quỷ xuất thế là chuyện tất yếu.
Vân Tu Nhiên nhìn quanh bốn phía, thở dài, giọng càng thêm lạnh băng hơn than thở, "Âm huyệt này chắc cũng phải hình thành thời gian hơn trăm năm rồi, nói vậy lúc trước đưa ma do tổ tiên lúc chọn mộ, vốn là chọn một nơi phong thủy tốt, để sau khi tổ tiên mất vì bảo toàn, tiếc là có một số đệ tử bất hiếu làm phá hủy phong thủy của nó, thậm chí biến nơi phong thủy tốt này thành một nơi tụ khí âm ác, vừa rồi làm táng khiến thi hài trong huyệt được tẩm bổ âm khí nên mới hóa thành lệ quỷ xuất thế"
Úc Linh nghe không hiểu gì hết, với khối phong thủy này cô vốn không tiếp xúc nhiều nhưng nghe qua cũng có thể hiểu mấy phần.
Còn Hề Từ thì đều hoàn toàn thờ ơ, thậm chí vốn cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
Chung quanh rất tối, trong lúc bất giác Úc Linh cũng không thấy rõ loại thần sắc lạnh bạc này trên mặt anh, hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt tuấn tú lịch sự của anh tý nào.
Vân Tu Nhiên cũng chỉ than thở một câu, rồi tiếp đó cầm đèn dẫn hồn tiến thẳng vào âm huyệt. Hề Từ ôm Úc Linh đi theo sau.
Sau khi tiến vào âm huyệt, quả nhiên có cảm giác được một luồng khí lạnh thấu xương, nếu không phải Hề Từ ôm cô, thì cô gần như sắp đông lạnh run hết cả người rồi. Hơi thở ấm áp trên người Hề Từ bao quanh cô, xua tan khí lạnh chung quanh, cũng khiến cô không thấy khó chịu như thế nữa.
Vân Tu Nhiên lấy ra một tấm hoàng phù đốt lên, hoàng phù bay ra giữa không trung, chậm rãi bay đi, ánh sáng lửa vàng xua tan âm hàn bốn phía. Úc Linh phát hiện ra, hoàng phù quả thật đã xua tan hàn khí không động này, hoặc là phải gọi là âm khí mới đúng.
Ánh sáng hoàng phù cũng không sáng rực, lại có thể khiến cô nhìn thấy rõ cả cái hang động này, nhìn cũng chẳng qua là rộng chưa tới trên dưới mười thước, trên đất vô cùng ẩm ướt lầy lội, bốn phía là vách núi ướt nhẹp vết nước, nếu không nhìn thấy quan tài bị ăn mòn ở tận trong cùng thì gần như đây chỉ là một hang núi bình thường.
Đúng vậy ở tận trong cùng là một quan tài rách, đây mới là muốn mạng người.
Quan tài kia nước sơn đã bong tróc, thoạt nhìn cả quan tài rách nát, khiến người ta có cảm giác như đã ở rất lâu trong đất rồi, bị năm tháng ăn mòn. Trên thực tế, nếu không phải cỗ quan tài này được làm chất liệu khá tốt thì sợ rằng qua trăm năm, cỗ quan tài này vốn không còn tồn tại nữa. Đương nhiên, cũng do cỗ quan tài này được bảo trì tốt thế là khả năng khiến thi hài trong quan tài được âm khí hàng năm tưới tắm, nên mới rồi mới biến thành lệ quỷ.
Vân Tu Nhiên đi tới trước quan tài nhìn, nói với Hề Từ, "Hiện giờ tôi muốn đốt khối quan tài và thi hài trong quan tài này, lệ quỷ cảm giác được thi cốt bị đốt lúc ấy sẽ gấp rút quay về, đến lúc đó làm phiền tới anh rồi"
Hề Từ thả Úc Linh xuống, hờ hững gật đầu bảo, "Tôi sẽ giúp anh xem lửa"
Úc Linh: Ba hoa! Vì sao cô cảm thấy Hề Từ nói những lời này là thật vậy nhỉ?
Vân Tu Nhiên như thấy đáp án của anh chẳng có gì không đúng, bắt đầu bố trí. Tiếp đó úc Linh may mắn được nhìn thấy thủ đoạn của thiên sư, đầu tiên là anh ta đem dây tơ hồng có đồng tiền quấn một vòng quanh sơn động, sau đó lại rắc một lớp gạo nếp trước cửa hang, rồi lại bỏ bốn tấm hoàng phù bốn phía, cuối cùng lấy ra một cái chai, mở chai ra, một mùi hương gay mũi tràn ra, Vân Tu Nhiên rót chất lỏng trong chai vào trên quan tài.
Chừng khoảng nửa giờ, rốt cuộc Vân Tu Nhiên cũng bố trí xong, anh ta nhìn về phía Hề Từ.
Hề Từ mang theo tay nải bên người lấy ra hai nén hương, bình tĩnh đốt hương, sau đó đem cắm nó ở cửa hang. Màn khói hương lượn lờ bốc cao, chỉ lát sau trong không khí liền thoảng ra một mùi hương như hoa, một mùi hỗn hợp thanh nhã an bình, cũng không quá khó để ngửi.
"Là hương an hồn" Vân Tu Nhiên liếc mắt một cái thì nhận ra đây là loại hương an hồn tốt nhất, có thể đuổi quỷ trục yêu, có công hiệu lẫn lộn cực mạnh, rất khó tìm thấy ở chợ, đến cả Vân gia hàng năm cũng chẳng qua chỉ có khoảng trăm nén mà thôi.
Hề Từ không nói gì, sau khi thắp hương xong nói với anh ta, "Được rồi"
Vân Tu Nhiên nhìn sắc trời bên ngoài, mãi cho tới khi thấy thời gian sắp tới, bắt đầu nhóm lửa đốt quan tài.
Lửa vừa đốt lên, cả quan tài bị ngọn lửa nuốt sạch. Hơn nữa điều cực kỳ thần kỳ ở chỗ là, lúc lửa đốt cháy quan tài, cho dù lửa bốc cao tận trời, nhưng người trong hang cũng không thấy bị oi bức khó thở, mà cứ như ngọn lửa đó bị khoanh vùng một chỗ vậy, như bị thứ gì đó vô hình ngăn cách. Điều đó và những gì mà Vân Tu Nhiên bố trí ở trước quan tài đều có liên quan.
Úc Linh lại lần nữa thấy được sự thần kỳ của huyền môn, đối với loại thiên sư tróc quỷ hàng yêu này càng nổi lên lòng kính ngưỡng, cảm giác cuộc sống mình an toàn đều là nhờ nhóm thiên sư tróc quỷ này mà có.
Lúc quan tài bị đốt một lát, Vân Tu Nhiên biến sắc nói, "Tới rồi"
Cái gì tới rồi? Dĩ nhiên là lệ quỷ tới đây rồi. Úc Linh theo bản năng túm lấy cánh tay Hề Từ, hồi hộp nhìn ra cửa hang.
Rất nhanh thì cảm giác ở cửa hang có một trận gió mạnh điên cuồng gào thét mà tới, tiếp đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ xa tới gần, ở cái nơi đầy hắc ám trong núi sâu này, hơn nữa xa người này ai cũng nổi đầy da gà.
Đầu óc Úc Linh trống rỗng, cứng ngắc dựa sát Hề Từ, được anh ôm chặt lấy người mà không có cảm giác, đôi mắt cứ nhìn cửa hang chằm chằm. Biết rõ hành vi của mình bị coi thường, nhưng cũng không quản nổi ánh mắt mình thì biết làm sao đây?
Theo cơn gió âm quét tới, hoàng phù dán trong hang như bị thoát ly khống chế bay ra vậy, cỗ quan tài kia đang bị đốt ngọn lửa cũng lay động liên tục, lúc mạnh lúc yếu, cứ như không bị khống chế nữa vậy. Cuối cùng một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, từng bước từng bước hướng về cửa hang.
Trong ánh lửa mãnh liệt, Úc Linh nhìn thấy một bộ dạng...quỷ cứng ngắc đi tới. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, cô cũng bị dọa kinh hoàng, cả người run rẩy.
Chắc là vì hiện giờ trong hang không những có đèn dẫn hồn, mà còn có lá bùa bị đốt kia, lại cũng có một cỗ quan tài đang cháy kia, toàn bộ hang hiện lên rất rõ, bởi vậy cũng khiến cô nhìn thấy rõ con quỷ đang từ cửa hang đi tới, hơn nữa là một con quỷ bùng lên quỷ khí đỏ rực.
Trong chuyện thần thoại xưa, lúc thần tiên xuất hiện thì cưỡi mây gọi gió, nhìn phiêu diêu tựa như ảo mộng.
Còn lúc con lệ quỷ kia xuất hiện thì quỷ khí bốc lên, giống ma hoặc yêu vậy, quả thật không gì đáng sợ hơn. Quỷ khí đó bốc lên không phải là màu đen như trong tưởng tượng mà là một quầng màu đỏ rực vô cùng chói mắt, khiến con người ta có cảm giác như nếu dính chút vào thì sẽ không thở được vậy. cho dù là người thường cũng cảm giác nó thật sự không dễ dây vào.
Tiếp đó, lại có một cảnh càng đáng sợ xuất hiện, gương mặt xuất hiện trong quầng quỷ khí, nhìn kỹ thì rõ ràng là mặt của Ngô Bằng Linh.
Lúc này thoạt nhìn Ngô Bằng Linh vốn không giống như người thường nữa, không phải là có quỷ khí quấn trên thân cô ả, mà lúc này bộ dáng cô ả, ánh mắt đỏ ngầu như máu, môi đỏ chẳng khác vừa hút máu là mấy, tóc tung bay trong gió âm, cho dù trên người không có quỷ khí bốc lên thì lúc trông cô ta càng cực kỳ giống con quỷ cái.
Cả người Úc Linh cũng không mấy ổn lắm. Tuy cô không hiểu rõ tình huống hiện giờ, nhưng nhìn trạng thái của Ngô Bằng Linh thì cô cũng biết giờ cũng không phải là Ngô Bằng Linh nữa mà thật sự là thân thể của con chúa tể lệ quỷ kia rồi.
Chắc con lệ quỷ vẫn chưa khống chế được hoàn toàn thân thể Ngô Bằng Linh nên đi đường bộ dạng vô cùng cứng ngắc, có cảm giác hơi giống cương thi. Nhưng tốc độ của ả thì cực nhanh, sau khi vào trong hàng, lúc thấy rõ tình hình trong hang, đôi mắt đỏ của ả chợt bùng lên đỏ rực như máu vậy.
"Các ....ngươi.....thế mà.... Dám hủy.... thi hài.... Của ta..." Miệng Ngô Bằng Linh mở ra đóng lại, giọng nói cứ như từ tận trong phổi trào ra vậy, tuy hơi đứt quãng, nhưng cũng khiến người ta không có cảm giác là nói lắp, mà ngược lại bởi vì có loại âm hàn chiến ý, nghe vào trong tai cực kỳ khó chịu.
Nhưng bất kể là Vân Tu Nhiên hay Hề Từ, thần sắc vẫn không đổi, mắt lạnh nhìn thẳng vào lệ quỷ.
"A a a... các người mau tới cứu tôi với.... tôi sắp chết rồi.... ai có lòng tốt mau tới cứu mạng với..."
Một giọng gào thét đầy thê lương cất lên, Úc Linh lúc này mới nhìn thấy rõ trong đám quỷ khí bốc lên còn có một kẻ mập ú, hơn nưã còn là một kẻ mập ú bị trói gô lại, do lúc trước ở cửa hang quỷ khí quá nồng nên nhất thời không thấy rõ ông ta thế mà bị Ngô Bằng Linh kéo tiến vào.
Úc Linh lập tức nhớ ra, vừa rồi tiếng kêu thảm thiết thật ra là của người này đi? Chỉ là không ngờ ông ta lại xui xẻo tới vậy, bị Ngô Bằng Linh chăm sóc như thế, Ngô Bằng Linh có chạy cũng kéo ông ta theo.
Lúc này cô sao không rõ lúc trước chuyện lệ quỷ xảy ra ở sơn trang hẳn là chỉ thị cho Ngô Bằng Linh làm, dẫn tới yêu vật tác loạn, không cần nói cũng biết là lệ quỷ khống chế dẫn tới cái gì, khiến điều này dọa mọi người, Ngô Bằng Linh mới nhân cơ hội thoát thân.
Lúc này cả người phó đạo diễn Hứa ướt nhẹp, vẻ mặt khóc rống nước mắt chảy ròng, trông mong nhìn người ở đây tới cứu mạng.
Nhìn ông ta còn có sức tức giận kêu cứu mạng, rõ ràng sinh mệnh cũng rất được, vì thế bất giác Vân Tu Nhiên hoặc Hề Từ đều không thèm để ý tới ông ta.
Trên đất đột nhiên vang lên tiếng xì xì, với tốc độ mắt thường nhìn thấy gạo nếp trước cửa hang tốc độ đổi đen nhanh chóng, bị quỷ khí trên người lệ quỷ ô nhiễm nháy mắt biến thành một đống gạo nếp cháy đen, tỏa ra mùi hương thối hoắc.
Sắc mặt Vân Tu Nhiên âm trầm, gạo nếp luôn có thể phân biệt được quỷ tích gì đó, quỷ một khi dính phải gạo nếp, thì không thể giấu được. Nhưng con lệ quỷ này đang bám trên thân người, cũng không thể khiến cho lệ quỷ hiện hình, chỉ nổi lên chút tác dụng nhận biết, gạo nếp ở trong quỷ khí nháy mắt biến đen, bởi thế có thể thấy rõ thực lực của con lệ quỷ này, có vẻ khá khó chơi.
Đủ mọi loại ý tưởng lóe lên, lúc lệ quỷ tiến vào Vân Tu Nhiên hai tay hợp lại, trở tay dựng lên, một sợi dây thừng đỏ bắn thẳng tới lệ quỷ, ở giữa không trung hóa thành một mạng nhện dày đặc, một đầu thì nằm trong tay Vân Tu Nhiên, huyễn hóa thành từng luồng sáng đỏ, trùm thẳng tới trên người lệ quỷ.
Luồng sáng đỏ trong mắt lệ quỷ cháy mạnh, khiêng kéo phó đạo diễn Hứa lên. Không thể không nói lệ quỷ này dùng thân thể Ngô Bằng Linh làm ra động tác này cực kỳ khôi hài, đang từ một người đẹp có khí chất yếu mềm nhu nhược chỉ trong một giây biến thành nữ kim cương vậy, túm một kẻ mập mà chẳng chút mất sức. Mà đáng thương thay cho phó đạo diễn Hứa bị như thế lúc vừa đứng lên đã biến thành tấm chắn cho lệ quỷ, giúp nó chặn được cái võng đỏ bay tới kia.
Võng đỏ trói phó đạo diễn Hứa lại, tiếp đó lệ quỷ nhân cơ hội vọt thẳng tới quan tài đang bị cháy kia.
Vân Tu Nhiên không muốn làm hại tới tính mạng con người, sợi thừng đỏ trong tay run lên, tiếp đó ném phó đạo diễn Hứa bị trói sang một bên, tránh xa cỗ quan tài đang bị cháy kia, khiến cả người phó đạo diễn Hứa bị đập trên mặt đất phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lệ quỷ nhân cơ hội nhào đến, quỷ khí trên người trào ra, vọt về phía chiếc quan tài đang bị cháy kia.
Quỷ khí đỏ rực đó lúc dính vào cỗ quan tài cháy, thế nhưng lại cắn nuốt ngọn lửa, nhưng mỗi một lần cắn nuốt, khí sắc nó yếu đi mấy phần, rõ ràng tuy quỷ khí có thể dập tắt lửa, nhưng cũng tiêu hao năng lượng của nó.
Hề Từ nếu đã đồng ý nhìn lửa thì dĩ nhiên cũng không cho phép lệ quỷ có cơ hội diệt lửa, anh bước lên mấy bước, nắm một nhánh cây mà vừa rồi bước vào hang tiện tay nhặt theo, quét thẳng tới lệ quỷ, ép lệ qủy lui lại mấy bước.
Lệ quỷ quay đầu nhìn anh chằm chằm, hai tay giơ lên, mười móng tay lúc này như biến thành máu vậy, hơn nữa dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ dài ra nhanh chóng, đã biến thành mười móng vuốt đỏ rực, vung thẳng về phía Hề Từ.
Hề Từ nhảy vọt người lên, tránh đi đám vuốt lành lạnh kia, đồng thời tung một cước đá thẳng vào ngực ả.
Lệ quỷ bị đá mạnh bắn thẳng trên vách đá, thân thể vừa vặn dính lên hoàng phù trên vách, hoàng phù không gió tự cháy, ngay lúc trên người Ngô Bằng Linh cháy, kỳ dị là, hoàng phù đó rõ ràng đang đốt tới cái gì đó phát ra âm thanh xì xì, nhưng thân thể Ngô Bằng Linh thì chẳng nhìn thấy chút vết bỏng nào.
Hoàng phù thật ra là đang đốt cháy lệ quỷ bám trên người Ngô Bằng Linh, mà mục đích của hoàng phù này là ép lệ quỷ bám trên thân thể Ngô Bằng Linh ra, nếu không ép ra, trừ phi giết chết Ngô Bằng Linh, nếu không thì không thể giết chết được lệ quỷ. Là một thiên sư, không lấy mạng người là chuẩn tắc làm việc của họ, Vân Tu Nhiên cũng không muốn Ngô Bằng Linh chết, không quan tâm mà giết chết cô ta.
Tiếng lệ quỷ kêu gào thảm thiết, hoàng phù đó đốt nó bị tổn thương cực nặng. Vân Tu Nhiên tiếp tục tung sợiu thừng đỏ lên, thừng đỏ lại bay nhanh tới lệ quỷ, trói thân thể Ngô Bằng Linh lại, thừng đỏ lóe lên ánh sáng đỏ sắc bén.
Vân Tu Nhiên cầm thừng đỏ, tay khác thì nhanh chóng lấy ra một tấm hoàng phù dán trên trán Ngô Bằng Linh, nói khiển trách, "Còn không mau hiện hình!"
Giọng nói kia trong trẻo cao vút, cứ như có linh vậy, chấn động từng đợt một.
Ngô Bằng Linh phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo như ác quỷ, lát sau thống khổ không chịu nổi, cất tiếng khóc cầu xin tha thứ, lát sau lại lành lạnh chống lại, hai hàng huyết lệ từ khóe mắt cô ta lăn xuống vô cùng oán độc.
Ở góc sáng Úc Linh và phó đạo diễn Hứa mập ú bị trói đều nhìn đến ngây người. Đây mới thực sự là tróc quỷ mà, họ giờ mới biết đó.
Nhưng Úc Linh so với lần đã từng được thấy tróc quỷ thì đã biết rồi, còn phó đạo diễn Hứa thì lần đầu nhìn thấy thế, thật sự bị dọa vãi đái, cả người run rẩy đứng dậy, sau đó mắt nhắm chặt cứ vậy ngất đi.
Âm phong lại từ cửa hang thổi tới, Úc Linh cách cửa hang khá gần, đứng mũi chịu sào bị âm phong đập thẳng, sau đó thì nghe từ cửa hang một trận khóc như than như oán truyền tới, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đám mặt du hồn quỷ dữ tợn muốn tiến vào trong cửa hang, nhưng vừa chạm tới đột nhiên như bị cái gì đó dọa cho thét lên chạy trốn.
Ánh mắt Úc Linh đưa xuống nhìn hai cây hương an hồn đang tỏa khói nhẹ nhàng lượn lờ ở cửa hang. Có hai cây hương an thần trấn giữ, đám du hồn ác quỷ bị lệ quỷ triệu hồi ở bên ngoài tới vốn không vào được, cũng hết cách cứu lệ quỷ này.
Rốt cuộc lệ quỷ bị Vân Tu Nhiên ép mạnh túm ra từ trên người Ngô Bằng Linh.
Sau khi Lệ quỷ thoát khỏi thân thể Ngô Bằng Linh, hơi thở Ngô Bằng Linh lập tức suy sụp, cả người như đống vải rách vậy ngã xuống mặt đất ngất đi. Sắc mặt của cô ả trắng bệch như tờ giấy, sắc môi không còn đỏ thắm nữa, mà đã khôi phục lại màu da tự nhiên, thậm chí còn hơi tái xanh, hai mắt nhắm tịt, hấp hối, cứ như sắp chết đến nơi vậy.
Ánh mắt Úc Linh nhìn xuống lệ quỷ bị thừng đỏ trói chặt ở dưới đất kia. Lệ quỷ bị Vân Tu Nhiên cứ thế túm ra, thừng đỏ vốn đang trói trên người Ngô Bằng Linh thì thật kỳ lạ lại trực tiếp trói trên người nó, cảnh phi khoa học thế này dĩ nhiên không cần nghiên cứu kỹ, Úc Linh đánh giá lệ quỷ cẩn thận, phát hiện ra chỉ cần lệ quỷ này không có ánh mắt và miệng đỏ rực như thế, trên mặt quỷ khí cũng không lạnh như thế thì thật sự là người em gái dân quốc xinh đẹp vô cùng.
Lúc này quan tài cũng đã cháy gần như sạch sẽ. Thần sắc trên mặt lệ quỷ thống khổ, ánh mắt nhìn chằm chằm hài cốt của mình bị đốt cháy sạch sẽ, quỷ khí ngút trời trên người mờ dần, ánh đỏ ngập tràn dần biến thành đỏ nhạt rồi hồng và tiếp đó chuyển thành xám trắng...
Thần sắc Vân Tu Nhiên vẫn lạnh băng, không chút động tĩnh, hai tay kết ấn, một loạt hoàng phù bay lên giữa không trung, kết thành một trận pháp, con lệ quỷ bị dây thừng đỏ trói chặt kia xoay tròn giữa trận pháp.
Từ lúc quan tài và hài cốt bị thiêu cháy, thần sắc dữ tợn trên mặt lệ quỷ cũng chậm rãi lui dần, mãi cho tới khi tia lửa cuối cùng tắt, quỷ khí trên người lệ quỷ dĩ nhiên cũng biến mất, cả người yên lặng tựa cô gái xinh đẹp, đôi mắt biến thành màu đen, lóng lánh trong suốt nhìn về phía Hề Từ.
Nè, cô nhìn chồng tôi làm gì thế?
Úc Linh nghẹn lại, rốt cuộc nghẹn tới mức không nói ra nổi những lời này nữa.
".... Trở thành lệ quỷ, vốn không phải là mong muốn, xin đa tạ... Vị đại nhân này....." Lệ quỷ nói với Hề Từ, hai hàng nước mắt lã chã, nước mắt rơi xuống đất, hóa thành hư vô.
Thần sắc Hề Từ lãnh đạm, bên chân anh đã nhìn thấy tro tàn của quan tài và tro cốt bị đốt sạch. Vân Tu Nhiên nâng đèn dẫn hồn lại gần hỏi, "Ngươi có còn tâm nguyện gì nữa không?"
Lệ quỷ thở dài một tiếng, nói khẽ, "Chỉ nguyện thi cốt có thể an táng ở gần người nhà, không cần chỗ nào cả...Năm đó tiểu nữ bất hạnh bị nhiễm bệnh bỏ mình, cha tiểu nữ vì muốn tìm nơi hạ táng có phong thủy tốt cho tiểu nữ, ai ngờ mộ con cháu bất hiếu tiểu nữ...."
Nghe thấy nàng nho nhã giải thích, Úc Linh trong lúc nhất thời mới nhớ tới, vị này chính là tiểu quỷ sắp trăm năm tuổi, sắp trở thành lệ quỷ xuất thế, chẳng trách mà hiện tại sau khi khôi phục lại thần trí, nói chuyện toàn là từ cổ.
Vân Tu Nhiên gật đầu, đồng ý lời cầu xin của lệ quỷ, tung đèn dẫn hồn lên, tiếp đó chỉ thấy con lệ quỷ kia quay đầu nhìn Hề Từ một cái, tiếp đó đưa thân chui thẳng vào đèn dẫn hồn, tiến vào đường hoàng tuyền đi đầu thai.
Sau khi lệ quỷ biến mất, âm khí trong hang núi cũng tan dần, không những thế, mưa dầm dằng co mấy ngày cũng ngừng. Hề Từ đi tới cạnh Úc Linh, nhìn nhìn thần sắc của cô, thấy cô như trấn định, không bị dọa.
Thực ra lần này đối phó với lệ quỷ, Hề Từ ngoài chờ ở bên quan tài đợi nó thiêu cháy hoàn toàn, vốn chẳng làm gì cả, tất cả đều là do công Vân Tu Nhiên. Úc Linh chỉ là một trong những người đứng xem, tuy cũng bị dọa nhưng do Vân Tu Nhiên cùng Hề Từ có đủ khả năng, nên cũng không tới mức sợ quá.
Vân Tu Nhiên thu lại đèn dẫn hồn, đi kiểm tra Ngô Bằng Linh và phó đạo Hứa trên đất, lúc kiểm tra đến Ngô Bằng Linh, sắc mặt anh ta vô cùng nghiêm túc.
"Cô ấy sao thế?' Úc Linh hỏi nhanh.
"Cô ta bị lệ quỷ bám thân, tuy chỉ có mấy ngày nhưng lệ quỷ vốn bá đạo, lại sử dụng thân thể của cô ta làm âm trạch, hút quá nhiều nguyên khí của cô ta, khiến thân thể con người bị tổn thương quá lớn, nguyên khí tao hổn quá nhiều, chỉ sợ mất mấy năm mới có thể khôi phục lại hoàn toàn"
Vân Tu Nhiên nói xong, nghĩ ngợi, lấy từ bên cạnh túi ra một cái chén giấy, rót tý nước, sau đó đốt một lá bùa bỏ vào trong ly, bóp miệng Ngô Bằng Linh ra, rót nước bùa trong chén vào miệng cô ta.
Cảnh này sao có cảm giác như thầy tướng thế không biết? Úc Linh hơi quýnh, hỏi, "Anh làm gì thế?"
"Lần này lệ quỷ bám trên thân cô ấy, lệ quỷ làm tổn thương thân thể cô ấy, khiến âm thể trời sinh của cô ấy vẫn bị hại, tuy sau này vẫn có thể dưỡng được, nhưng phụ nữ âm thể trời sinh rốt cuộc hại nhiều hơn lợi, lá bùa này chỉ tạm thời hủy đi âm thể trời sinh của cô ta, trong mấy năm không lo chuyện thể chất của cô ấy lại thu hút quỷ vật, còn phần sau này thì phải xem chính lựa chọn của cô ta" Vân Tu Nhiên đáp lại cẩn thận.
Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, Úc Linh không hỏi thêm nữa. Tiếp đó lại tới kiểm tra phó đạo diễn Hứa một chút, phát hiện ra ông ta chỉ bị dọa ngất đi mà thôi, Vân Tu Nhiên cũng không để ý tới nữa, bắt đầu tìm công cụ thu thập tro cốt. Nếu đã đồng ý với lệ quỷ kia đem tro cốt cô nàng về bên người nhà, dĩ nhiên Vân Tu Nhiên sẽ làm được.
Thấy cảnh đó, Úc Linh lại tò mò hỏi Hề Từ, "Cô ấy là người trăm năm trước, làm cách nào mà mang tro cốt của cô ấy về bên người nhà được đây?"
"Đừng lo, huyền môn có một loại thuật có thể căn cứ vào tro cốt để tìm người thân, sẽ nhanh tìm được thôi" Hề Từ đáp lại ôn hòa. Vừa thu xong tro cốt thì phó đạo diễn Hứa tỉnh ngay.
Tỉnh lại trong nháy mắt, phó đạo diễn Hứa sợ hãi nhìn bốn phía, phát hiện vẫn còn trong hang núi đó thì lại sợ tới mức suýt ngất tiếp, nhưng rất nhanh ông ta ngã vào bên cạnh Ngô Bằng Linh, vừa quay đầu, lại nhìn thấy đám người Hề Từ và Vân Tu Nhiên, hơn nữa chung quanh còn có hai đèn pin chiếu sáng, bất giác phát hiện hình như là đã giải quyết xong hết rồi.
"Vân, Vân, Vân Thiên sư, lệ quỷ đâu rồi?"
"Tiễn vào con đường đầu thai dưới suối vàng rồi" Vân Tu Nhiên đáp lại lạnh lùng.
Phó đạo diễn Hứa thở hắt ra, theo bản năng định đứng dậy, phát hiện ra mình vẫn còn bị trói, vội vàng kêu lên, "Vân đại sư, Hề tiên sinh, Giang tiểu thư, phiền giúp tôi cởi bỏ dây thừng trên người ra với"
Sau khi cởi dây, phó đạo diễn Hứa như được sống lại, tuy nhìn thấy Ngô Bằng Linh còn hôn mê trên đất hơi sợ hãi, nhưng vẫn còn có đám người Vân Tu Nhiên ở đây, cho dù đặt mình giữa rừng già trong thâm sơn cùng cốc ông ta cũng rất bớt lo.
Lập tức ông ta run rẩy đứng lên nói với Vân Tu Nhiên, "Vân đại sư, ngài có biết lệ quỷ kia đáng sợ thế nào không, rõ ràng Ngô Bằng Linh là một nữ nhân, mà sức thì mạnh kinh người, tôi chính là bị cô ta kéo đi, còn kéo một đường lên núi, cô ta quả thật không phải là phụ nữ mà.."
"Lệ quỷ bám trên thân người có sức mạnh cực lớn" Vân Tu Nhiên nói thản nhiên, sau khi thu dọn xong mọi thứ, nhìn về phía phó đạo diễn Hứa, nói lạnh lùng, "Chuyện hôm nay, người thường các ông cũng không cần biết nhiều lắm, tôi sẽ giúp xóa trí nhớ của ông"
"Xóa, xóa trí nhớ?" Phó đạo diễn Hứa lắp bắp, "Không cần xóa được không?" Ông ta sợ xóa trí nhớ hôm nay, thì điều này khẳng định không còn trí nhớ nữa, sau này ông ta lại không quản được bản thân, sau đó không biết lại bị nữ nhân Ngô Bằng Linh kia quyến rũ, vậy chẳng phải lại tiếp tục bị quỷ vật dọa đến chết khiếp hay sao?
Vân Tu Nhiên nhìn ông ta kỳ lạ, vậy người thường thấy chuyện này đã sợ tới mức tinh thần khác thường, bởi thế họ mới không thể không xóa trí nhớ đó đi. Nhưng nếu đối phương không muốn xóa, thì cũng không thể xóa nổi, chỉ cần họ giữ im lặng, không nói lung tung bên ngoài là ổn.
Nghe thấy chuyện không cần phải xóa trí nhớ đi nữa, phó đạo diễn Hứa an tâm, cả người như được sống lại vậy.
"Nên xuống núi rồi" Hề Từ mở miệng nói, cau mày túm lấy tay Úc Linh, tâm tình có vẻ không được ổn lắm. Vân Tu Nhiên gật đầu, nhìn về phía Ngô Bằng Linh vẫn còn hôn mê, nói với phó đạo diễn Hứa, "Ông cõng cô ta xuống núi đi"
"Tôi, tôi, tôi, tôi cõng ư?" Phó đạo diễn Hứa lắc đầu quầy quậy, hiện giờ ông ta tránh nữ nhân này như tránh tà, sao có thể cõng cô ta được chứ? Vì không muốn cõng nữ nhân đáng sợ này, phó đạo diễn Hứa nói kiên quyết, "Vân đại sư, thể lực của tôi không được mà, mập đều rất mệt, đi mấy bước thì đã không nổi rồi, nên biết là lúc lên núi tôi bị cô ta kéo lên đó..."
Vân Tu Nhiên nhíu mày, nghĩ ngợi, lấy ra một lá bùa, cắn nát ngón tay bôi máu lên lá bùa, lá bùa bay lên phía trước, tiếp đó xuất hiện một con quỷ mặt trắng bệch trước mặt. Phó đạo diễn Hứa và Úc Linh cứng ngắc người.