Người Chồng Yêu Tinh

Chương 52



Ăn cơm chiều xong, thấy trời còn sớm, bà ngoại tản bộ tới nhà thím Lục, vẹt kim cương lại đi theo chăm sóc, để ngừa bà lão xảy ra chuyện gì.

"Chúng ta cũng đi dạo gần đó đi" Hề Từ đề nghị. Úc Linh đáp ừ một câu rồi nắm tay anh cùng anh ra khỏi cửa.

Lúc này trời còn chưa tối hẳn, phía chân trời còn vương lại chút nắng cuối, nhưng phố cũ bên này có một số người dân thường trồng cây ăn quả trước nhà lại có rất nhiều người già ngồi cầm quạt hương bồ nói chuyện tán gẫu, dưới ánh chiều tà thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.

Thị trấn vào tháng sáu ban ngày trời rất nóng bức, nhưng lúc chạng vạng lại có gió lạnh thổi tới, cho dù không trúng gió cũng thấy vô cùng mát mẻ, vào thời điểm này cư dân đã ăn cơm chiều cũng thường hay đi dạo, hoặc dẫn con trẻ đi dạo trên đường, còn có một số ít người trẻ tuổi dẫn thú cưng đi dạo.

Úc Linh và Hề Từ cũng đi như vậy trong đám đông, vẫn trở thành tiêu điểm như cũ trong đám đông.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ (trai xinh gái đẹp) lúc nào cũng chọc mắt người khác, nhìn cảnh đẹp ý vui, khiến người ta không kìm được cứ nhìn nhiều lần, hai người này bất kể dung mạo hay khí chất lúc nhìn lên cũng khiến cho người ta có cảm giác như mình không phải ở cùng một thế giới.

Dọc đường đi có người biết họ thì chào hỏi, Hề Từ vẫn ôn hòa đáp lại, rất thân thiết hiền hòa, bất kể đối với ai cũng giống nhau, rất dễ được được lòng của mọi người.

Úc Linh thì ngược lại, vốn không biết nhiều nhưng dọc đường đi vẫn có những ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Hề Từ thấy thế không kìm được buồn cười, Úc Linh thì lại rất thản nhiên.

Lúc tới chân đê, họ bước lên bậc lên con đê, ở đây gió khá lớn, mọi người ở gần đó lúc chạng vạng thường thích đi tản bộ hoặc đi dạo ở đây.

Nhìn con sông uốn lượn chảy về nơi núi non xa xa, hứng gió lớn, Hề Từ không kìm được khẽ hôn lên má người yêu. Úc Linh ngẩng đầu nhìn anh, tuy không nói gì nhưng lại nhìn vào đôi mắt trong veo của anh thầm hỏi vì sao anh hôn cô.

Hề Từ vừa cười vừa hôn cô, kéo cô đi tiếp, vừa nói chuyện với cô việc hôm nay anh đi chuyển phát nhanh ở thị trấn gần bên thì gặp được một chuyện, ".... Có hai con yêu vật cấp thấp làm loạn, như thế không sao, nhưng ở đó anh phát hiện ra một đống âm trạch hình thành, đã hấp dẫn rất nhiều quỷ hồn tới, nếu không xử lý thì quá trận này khiến Quỷ Hồn cắn nuốt lẫn nhau sẽ hình thành một loại quỷ tướng mới..."

Úc Linh, "...."

Không khí rõ ràng đang tốt lành như thế, tự dưng lại nói chuyện quỷ linh tình gì khiến da gà nổi đầy chứ? Song lỗ tai cô lại cố tình muốn dỏng lên nghe ngóng.

Đợi sau khi Hề Từ nói xong, cô mới mở miệng, "Cảm giác như nuôi sâu ấy vậy nhỉ"

"Đúng thế, một đám quỷ tụ tập trong âm trạch, tranh đoạt âm khí để tu luyện, chắc chắn sẽ cắn nuốt con quỷ nào tranh cướp âm khí với nó, không những giảm bớt được số lượng quỷ tránh tiêu hao âm khí, mà còn tăng thực lực mình lên, có một số người làm quá chuyện này lên, lại chuyên dưỡng ra một con Quỷ Vương tới làm loạn đó" Vẻ mặt Hề Từ nhất trí theo.

Úc Linh yên lặng nhìn anh, sau đó bị anh cười kéo cô vào lòng ôm chặt rồi lại hôn tiếp. Mỗi lần nhìn thấy cô có vẻ sợ chết khiếp, lại có vẻ mặt trấn định, sau đó lại lặng lẽ dán sát người anh, thậm chí chí cuộn tròn trong ngực anh, anh lại thấy cô đặc biệt đáng yêu. Không hiểu sao, loại thói hư tật xấu bị ép trong cơ thể lại không ép được bùng lên, định dọa cô tiếp, vì muốn nhìn phản ứng đáng yêu của cô.

Tiếp đó, Úc Linh kéo thẳng tay của anh đi. Tuy đi như thế rất nóng những lại có cảm giác an toàn. Hề Từ cười tủm tỉm mặc cô, lặng lẽ dẫn dắt cô đi tới góc tối ngược sáng.

Mãi cho tới khi sắc trời đã dần đen hoàn toàn, hai người mới tới nhà thím Lục đón bà ngoại về.

Buổi tối, Úc Linh chuẩn bị lên giường, người đàn ông bên cạnh thuận tay tắt đèn, chỉ còn một chiếc đèn ngủ đầu giường, sau đó xoay người áp lên cô. Thân thể hai người tiếp xúc quá gần, gần đến mức cô còn ngửi được mùi hương hoa dễ chịu từ trên người anh.

"Úc Linh.." Anh hôn cô một cái, cất giọng khàn khàn gọi tên cô. Ngọn đèn mê ly, nhưng không tối tới mức khiến cho cô không nhìn rõ bộ dạng của anh, so với ban ngày thì sạch sẽ tinh khiết, mà ban đêm thì Hề Từ tựa như yêu tinh vậy, ánh mắt long lanh hấp dẫn người ta, bộ dạng quyến rũ, đa tình, có tất cả trên người đàn ông như thế thực sự không hợp nhau, nhưng trên người anh thì lại càng thích hợp vô cùng. Vì thế cô quyết định đưa tay ôm lấy anh.

Hề Từ hôn cô, ôm cô vào trong lòng, đợi tới lúc cô thích ứng, mới phá lệ dịu dàng tiến vào trong cô, cảm thụ được khối cực nóng bao quanh. Rõ ràng gần đây vẫn không chạm tới thức ăn đầy tinh khí gì, nhưng chỉ cần tới gần cô thì tự dưng sinh ra loại xúc động như thế, khát vọng được kết hợp cùng cô, anh cảm thấy mình có chút không bình thường, mà càng thích làm chuyện này với cô, muốn ngừng mà không được.

Có thể đã mấy đêm không làm, đêm nay hứng thú của Hề Từ rất sâu đậm, lại biến cô thành con cá vậy lật đi lật lại, lực lượng hành động ngập tràn nam tính kia vô cùng gợi cảm, không phù hợp với vẻ bề ngoài tuấn tú của anh, thể lực khỏe kinh người.

Úc Linh vốn còn cố chịu đựng, mãi cho tới khi thấy anh thật làm quá mức cuối cùng lên tiếng phản đối, mới ngăn lại được hành vi tiếp tục làm tiếp kia của anh.

Cô cảm thấy người đàn ông này thoạt nhìn thì có vẻ dịu dàng ôn hòa, thậm chí còn là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay nữa, một bộ dạng thanh tâm quả dục, thực ra khi cho phép mình thả lỏng thì quả thật khó mà khắc chế nổi.

Ý thức hơi mê mệt, cô lại ngửi được một mùi hoa dễ chịu, rất giống hơi thở trên người anh, lại không rõ phát ra từ đâu. Cô ở đây một tháng rồi, nhưng lại chưa bao giờ tìm thấy nơi phát ra mùi hoa này, thậm chí còn không phải là mùi hương của hoa cỏ trong sân nhà này.

Thật kỳ lạ quá. Cô thì thầm chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.

Hề Từ ôm lấy thân thể mềm mại của cô, vùi mặt vào cổ cô, không khắc chế được yêu lực trên người, tóc dài đen như tơ lụa tràn ra phủ lấy cô.

Một lát sau, Hề Từ ngồi dậy, hôn nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, lặng lẽ đứng dậy ra cửa. Vẹt kim cường thò từ trong lồng tre ra, chạm phải đôi mắt tím đầu yêu dị thì hoảng sợ, hạ giọng hỏi, "Hề Triển Vương, ngài định đi đâu thế??"

"Đi biệt thự Tiền gia xem xem, có thứ tốt nào thì mang về"

Vẹt kim cương "...."

Hề Từ vén bừa tóc lên, khóe môi hơi mỉm cười, mặt mày ngập tràn xuân, yêu tinh bình thường hồn xiêu phách lạc, trong mắt vẹt kim cương lộ ra bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo đi ra cửa. Đợi sau khi anh biến mất, vẹt kim cương bị Hề Triển Vương thúc đẩy tình xuân nhộn nhạo lúc này mới bình tĩnh trở lại, bất giác chui đầu vào trong lồng tre leo lên giường, kêu quàng quạc mấy tiếng.

Thảm rồi, nó dù gì cũng là một con tiểu yêu giống đực trăm phần trăm, mỗi lần đều bị Hề Triển Vương khêu gợi rung động, sau này còn tìm vợ thế nào được nữa đây?

Trời sáng, Hề Từ cũng trở lại.

Tóc đã ngắn trở lại, lại biến trở lại thành bộ dạng con người, ngồi ở bên giường một lúc, đưa tay kéo cái gối ôm trong tay người trên giường ra, sau đó bản thân dịch tới, để cho cô đưa tay ôm lấy mình.

Đợi tới hừng đông, lúc anh rời giường, lại hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô một lúc, cả người sảng khoái rời giường đi nấu bữa sáng.

Sắc trời sáng hẳn, lúc Úc Linh dậy, Hề Từ đã ra khỏi nhà đi làm, bà ngoại thì đang xem tin tức phát lại, thấy cô vuốt đám tóc rối trên đầu, cuối cùng không kìm được nữa lại lải nhải, "Người ta A Từ tám giờ đã ra khỏi nhà, lại còn làm bữa sáng cho cháu nữa, còn cháu ấy à, ngủ say như heo vậy, nếu ở nhà người khác chắc bị người ta cười nhạo mất"

Úc Linh "vâng" một câu, cuộn người sát cạnh bà ngoại, đầu gật gù mắt lại tiếp tục híp lại. Bà ngoại thấy cô chẳng ngại gì như thế, xoa xoa đầu cô, để mặc cô.

Ăn sáng xong, Úc Linh thay bộ quần áo nhẹ nhàng, đeo chiếc máy ảnh trên cổ, liền ra khỏi cửa đi dạo. Ven đường, chỉ cần cô thấy vừa mắt phong cảnh nào thì chụp ngay, đến cả đứa bé cởi chuồng chạy quáng quàng lộ mông lên cũng đều được cô chụp ngay cảnh chim nhỏ bọn trẻ con.

Một ngày cứ thế trôi qua. Buổi chiều Hề Từ về, đi sau còn có thêm một người. Úc Linh vừa thấy anh ta thì không kìm được hỏi, "Chẳng lẽ ở gần bên có chuyện ma quái sao?'

Mễ Thiên Sư mặt đen sì, "Chẳng lẽ cứ nhất định phải có chuyện ma quái thì tôi mới đến được sao? Tôi đến là nghỉ ngơi"

Úc Linh ừ một câu, cũng không hỏi anh ta vì sao lại đến độ giả bên này nữa, đi vào bếp đem nước trái cây cô tự pha lúc trưa mang tới.

Mễ Thiên Sư là một kẻ tự tin, thấy bà ngoại còn nhiệt tình chào hỏi với bà ngoại, nói, "Bà bà Úc à, lần này cháu không phải đi công tác ở thị trấn, mà là đến độ giả, trước trận vừa ra, lãnh đạo thấy cháu vất vả quá, nên mới để cho cháu được nghỉ mấy ngày, thấy cảnh thị trấn cũng được nên cháu cứ tới đây thôi"

Bà ngoại rất quý khách, hơn nữa đây còn là bạn của cháu rể mình, dĩ nhiên rất thích, cười ha ha bảo, 'Một khi đã vậy, cứ ở lại đây mấy ngày đi" Nói xong thì đi lấy hoa quả chiêu đãi anh ta.

Mễ Thiên Sư nhìn mâm hoa quả thơm ngát mùi hương không kìm được nhìn lướt lên người Hề Từ.

Người khác không biết thì thôi, nhưng anh ta thì biết rõ hoa quả này là do yêu loại tự tay làm ra, cũng chỉ có loại yêu chiếm cứ dãy núi chưa bao giờ ô nhiễm mới chọn được một nơi ngập tràn linh khí để trồng loại hoa quả này, trồng ra loại hoa quả này không những dư thừa linh khí, mùi hương nồng đậm, mà còn có lợi tuyệt hảo với thân thể con người, cho dù yêu ăn cũng có rất nhiều ưu việt.

Thêm nữa loại hoa quả này cũng không nhiều, kẻ có tiền cũng chắc chắn không ăn nổi. Nhưng hiện giờ thì lại bị hai bà cháu thường biến thành đồ ăn vặt vậy, cứ ăn bừa bãi, nếu những người đó mà thấy chỉ sợ ghen tị hâm mộ mất thôi.

Mễ Thiên sư không chút do dự thò móng vuốt ra cầm quả anh đào bỏ vào miệng, lại thấy mình thực sự đến đúng chỗ rồi.

Mễ Thiên Sư vừa ăn hoa quả vừa tán gẫu với bà ngoại, chuyện trò một lúc, thì đã tới thôn Ô Mạc, "Nghe nói hoàn cảnh trong thôn các bà rất tốt, không khí tươi mát, lại còn dựa vào núi lớn, người ở đó tâm tình đều thoải mái, tuyệt đối có thể sống lâu trăm tuổi, khiến cháu cũng muốn tới đó một chuyến xem sao"

Bà ngoại không nghi ngờ anh, cười gật đầu, "Thằng nhóc muốn đi thì cứ đi, đừng bảo bà khoe khoang ra, thôn chúng ta tuyệt đối rất tốt, tuy đường đi hơi không tốt lắm nhưng cái này cũng phải chuyện to tát gì"

"Vậy được ạ, cháu chuẩn bị đi ở mấy ngày trong thôn các bà, đến lúc đó làm phiền rồi ạ" Da mặt Mễ Thiên Sư rất dày quyết định ngay.

Úc Linh ngồi bên vừa cắn hoa quả vừa nghe, nghe thấy câu cuối như nhìn ra cái gì đó vậy.

Đợi Hề Từ đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Mễ Thiên Sư chạy ngay xuống hành lang có con vẹt kim cương đậu, cô đi qua hỏi, "Sao tự dưng anh lại đột nhiên muốn đi thôn Ô Mạc thế? Vậy chẳng phải ở đó... cũng không được yên ổn sao?" Nói khả năng sẽ có quỷ, thân thể cô cứng ngắc lại.

Mễ Thiên sư thấy cô đã thành người nhà, nói, "Hoàn cảnh thôn Ô Mạc tốt, phong thủy tốt, khó tránh khỏi có một số ít kẻ nhớ nhung nó, cũng không rõ có thể sử dụng kỹ xảo quỷ vực gì không nữa, tôi vừa lúc rảnh, nên cũng đi nhìn xem, có thể đề phòng được tý nào cũng tốt hơn"

Úc Linh hơi đăm chiêu gật đầu, lại hỏi tiếp, "Chẳng lẽ đối phương cũng là người tài ba dị sỹ như các anh à?"

"Đúng, người giống như thiên sư chúng tôi thực ra có rất nhiều, hơn nữa lại có thiên sư có tâm thuật bất chính, đây mới là điều đáng sợ, nếu bọn họ tâm huyết dâng trào, muốn dùng quỷ hoặc thứ gì đó hại người, thì khó mà phòng bị, người bị hại thoạt nhìn như chết rất tự nhiên, cảnh sát vốn không tra ra được gì, cho dù có giao cho ngành đặc thù xử lý thì manh mối gần như bị chặn hết cả, vô tích tra ra"

Úc Linh nhìn sợ hãi mà kinh, bất giác cảm thấy bản thân mình nghĩ trước đây rất đơn giản. Cô biết yêu ma quỷ quái sẽ hại người, lại quên mất mỗi một vị thiên sư không phải ai cũng đều là công đại vô tư dâng mình bảo vệ hòa bình nhân gian, mà cũng có một số ít người lại vì tư lợi. Trong xã hội này, người vì tư lợi hại người không ít, thiên sư cũng là người, dĩ nhiên cũng có tư dục của mình. Hít sâu một hơi, Úc Linh nói với Mễ Thiên Sư, "Cám ơn anh đã đi một chuyến"

Mễ Thiên Sư nhìn vẻ mặt đầy thành khẩn của cô, lòng hơi mềm lại, khẽ ho nhẹ một tiếng cười bảo, "Đây là nhiệm vụ nên làm mà"

Đợi Úc Linh tránh ra, Mễ Thiên Sư lập tức cùng vẹt kim cương nhỏ to với nhau, "Anh Anh à, Hề Triển Vương nhà ngươi vẫn chưa nói rõ thân phận thật sự của anh ấy đi nhỉ?'

"Chưa, người đẹp còn coi Hề Triển Vương là trợ lý của thiên sư nữa kìa, anh đừng có nói linh tinh, cẩn thận không Hề Triển Vương phạt anh đó!"

Mễ Thiên Sư kỳ quái nói, "Hề Triển Vương có ý gì thế? Chẳng lẽ sợ thân phận mình dọa người đẹp người ta chạy mất ư? Nhưng cũng có thể thế..."

Yêu phong cấm yêu lực biến thành con người rất hoàn hảo, nhưng một khi phóng thích ra yêu lực, vừa nhìn chỉ biết không phải là con người, không biết bao người bình thường có thể nhận ra được, càng không rõ có bao nhiêu người có thể nhận ra người bên gối mình là yêu không nữa.

Ăn cơm chiều xong, Mễ Thiên sư lấy cớ có việc gọi Hề Từ vào thư phòng, Úc Linh vừa thấy Mễ Thiên Sư lấy ra cái hộp đen nhìn rất quen mắt thì biết chắc bọn họ muốn nói chút ít chuyện yêu yêu quỷ quỷ rồi, trong lòng rối rắm, quyết định đi bồi bà ngoại xem tivi.

Mễ Thiên Sư lần này tới đây, ngoài muốn đi thôn Ô Mạc đề phòng Hề Từ bất cẩn giết chết tên Thân Đào kia ra, thì cũng mang theo đám đồ cổ tới cho anh tinh lọc uế khí, "Tiền gia bên đó, tôi đã sai người đi tra chút rồi, Thân Đào đó là một kẻ giảo hoạt, vốn không để cho người ta tra ra hành tung của hắn, mỗi lần tiếp xúc với Tiền Côn cũng đều chọn một nơi rất bí ẩn, nghĩ tới hắn làm vậy cũng sợ thiên sư chính thống phát hiện ra đi, cứ như con chuột vậy sống chui lủi trốn mình rất kỹ lại tốt"

Lời này Hề Từ cũng đồng tình, bảo, "Trên người hắn hẳn là có pháp khí che mắt người khác, đến cả ta tìm khắp nơi mà không thấy nữa"

"Hả?' Mễ Thiên sư lắp bắp kinh hãi, "Anh đã đi tìm rồi ư?'

"Đúng, tối qua có đi một chuyến"

Mễ Thiên Sư thấy anh thừa nhận như thế, bất giác hơi không dám tin, anh ta biết con đại yêu này rất lâu rồi, cũng biết anh có đức hạnh gì, lúc ở trạng thái con người thì sạch sẽ ôn hòa vô cùng, trong xương rất thanh cao kiêu ngạo, khinh thường để ý tới phàm phu tục tử, vì thế cũng khiến cho anh không quá mức dính khói lửa nhân gian, có rất nhiều người thích anh mà không rõ vì sao.

Vừa nhìn thì không biết bắt đầu từ lúc nào, anh bắt đầu để ý tới con người trừ yêu ra, đại khái chắc là từ khi anh bắt đầu kết hôn đi, hóa ra tình yêu thật sự có thể thay đổi tập tính giống, giờ anh ta tin rồi. Đúng, phải nói là anh ta lại tin tưởng vào tình yêu!

Với thay đổi của anh, Mễ Thiên Sư dĩ nhiên rất cao hứng, nói, "Nếu trên người Thân Đào có thứ này, chúng ta cũng nên chú ý chút. Chuyện lần này làm phiền anh rồi"

Hề Từ nhìn anh ta một cái, cất giọng lãnh đạm, mở hộp đen anh ta đưa ra, nhìn nhìn gì đó bên trong, bảo, "Mấy thứ này.... Lấy được ở đâu thế?"

"Lần trước lúc ở Đông Bắc, anh nhìn một cái coi, ngoài uế khí ra, có phải còn có cả ma khí nữa không? Đây là những thứ ma vật để lại, anh có thể tẩy sạch được không?" Mễ Thiên sư trông mong nhìn anh.

Tuy đại yêu Đông phương tu luyện đắc đạo không phải mỗi mình Hề Triển Vương, nhưng nhắc tới thiên phú tinh lọc thì anh đúng là người lợi hại nhất, đây cũng là nguyên nhân tổ chức rất hiếm khi tức giận mà khách sáo với Hề Từ, dù sao còn phải trông cậy rất nhiều vào anh nữa.