Giang Vũ Thành dẫn theo hai người lên phòng trên lầu, ông ngồi xuống chiếc ghế salon dựa vào cửa sổ, hai chân dài vắt lên nhau, tư thế ngồi cũng không mấy đoan chính, thậm chí còn thấy chút tùy tiện, hơi hơi dựa người vào ghế, hai mắt nhìn thẳng vào hai người đối diện không nói gì.
Sau khi Người hầu tiến vào rót trà cho ba người, định lui ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng đại tiểu thư đột nhiên cất lời, "Không cần trà, cứ đưa nước sôi lại đây là được"
Người hầu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái, cất tiếng vâng một câu, nhanh chóng rót hai chén nước sôi tới.
Sau khi đợi người hầu đi ra, Úc Linh chậm rãi uống nước, thần sắc cô lãnh đạm, cứ như vừa rồi chẳng bị ảnh hưởng của chuyện lúc nãy vậy.
Chuyện này vốn chẳng để lại ấn tượng gì trong lòng cô, cũng vô pháp đả động được lòng cô.
Giang Vũ Thành nhìn cô một lúc, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn so pha, cũng không nói gì mà ngược lại nhìn Hề Từ, bảo, 'Vừa rồi anh nói những lời đó với nhóm người già là thật sao?"
Úc Linh nghe xong, quay đầu nhìn Hề Từ, trong lòng thấy hơi ngạc nhiên. Cô không biết là Hề Từ hóa ra còn có thể xem tướng linh tinh gì đó nữa, nghĩ đến điều này chỉ có thiên sư mới có thể làm được. Nhưng Hề Từ nói chắc chắn như thế, hẳn là sự thật rồi, úc Linh lại có cảm giác lần nữa thế giới này thật phi khoa học, không những chính cô gặp được những con người phi khoa học, hiện giờ lại còn có người đi theo cũng chẳng có khoa học gì nữa.
Cái cảm giác này biết nói thế nào nhỉ? Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao?
Hề Từ thong dong mà bình thản bưng nước lên uống, sau đó thả chén xuống, nhìn về phía Giang vũ Thành ngồi đối diện, thanh âm thong thả, ấm áp như nước suối, 'Loại chuyện này, tin hay không tin thì tùy"
Mà bất kể người có tin hay không thì nó đã xảy ra rồi, chẳng qua chẳng ai để ý tới thôi, chỉ nghĩ đến thân thể không khỏe linh tinh gì đó.
Trong lòng Giang Vũ Thành đã gần tin, dù sao thì người thần bí có quan hệ với Chính phủ, sao lại không có chút bản lĩnh nào chứ, loại bản lĩnh xem tướng này nghe nói thiên sư nào cũng có, chỉ là chính xác tới mức nào thôi. Nghĩ đến ý tứ lời Hề từ nói, ông bất giác cười nhạo một tiếng, mày hơi nhướng cao, gương mặt anh tuấn lóe lên chút mùi vị lạnh lẽo.
"Có cách nào hóa giải không?" Giang Vũ Thành lại hỏi.
Hề Từ không đáp lại mà hỏi, 'Người muốn con ra tay hóa giải sao?"
Ai ngờ Giang Vũ Thành lại lắc đầu, rất không trách nhiệm bảo, "Con người không vô duyên bị trúng tà, nhất định là có nhân quả, xem trước một chút đi, thân thể hai người già đó rất khỏe mạnh, chịu chút cực khổ thì có sao, chỉ cần không hại đến thân thể là được"
Hề Từ khẽ cười nói, 'Quả thật là không hại đến thân thể" Nhưng chỉ dính chút vận suy thôi, qua được là tốt rồi.
Song nếu cứ mặc kệ vậy thì thân thể ông bà lão không thể so sánh được với người trẻ tuổi, ai quá đi cũng gặp chuyện không may, phải xem xem hai người già lão có để những lời cháu rể mới gặp mặt trong lòng không.
Hai cha con rể xem như đạt được thỏa hiệp nào đó, trên mặt hai người cũng lộ ra nụ cười, một ấm áp tao nhã, một lạnh lẽo như băng.
Úc Linh nhìn một lúc, đưa tay ra túm lấy Hề Từ, nói với Giang Vũ Thành, "Ba, người có việc, con mang Hề Từ đi dạo trước đã"
Giang Vũ Thành nhìn cô ý tứ không rõ, gật đầu bảo, 'Đi đi, nó lần đầu tới, hẳn là nên dẫn nó đi dạo, nếu không ai nể mặt con, làm lắm trò trước mặt con, con cứ nói thẳng với ba, ba ba làm chỗ dựa cho con" Tuy ông lười quan tâm đến bậc con cháu, nhưng không có nghĩa là ông không biết giữa những đứa nhỏ không hòa bình, vì thế ông lại càng dung túng con gái mình ép buộc người ta.
Dù gì thì cho con bé chọc trời, còn ông có thể vì con bé mà đi dọn dẹp cục diện đằng sau.
"Con biết rồi ạ" Úc Linh nói xong, kéo Hề Từ đi mất. Ra khỏi thư phòng, úc Linh nghĩ ngợi, nói, "Đi tới phòng ba ba trước đi"
Hề Từ dĩ nhiên không có ý kiến, anh để mặc cô kéo đi, đi quanh nhìn người hầu đứng ở trên sàn nhà, lại đi về phía phòng ngủ ở tổ trạch của Giang Vũ Thành.
Đây là tổ trạch Giang gia, thế hệ đời đời của Giang gia đều ở nơi này, hiện giờ tuy vẫn chỉ có hai vợ chồng ông bà lão Giang ở đây nhưng diện tích biệt thự này vẫn rộng như thế, hơn nữa biệt thự còn lưu giữ mấy đống đồng hào bằng bạc đã lâu, đặt trong một rừng cây nhỏ. Từ trên lầu nhìn xuống có thể thu hết quang cảnh chung quanh của biệt thự vào tầm mắt, thậm chí còn có thể hoàn toàn nhìn thấy phong thủy của nó.
Hề Từ đứng ở trước cửa sổ nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài, khẽ cười, cùng Úc Linh bước vào phòng ngủ của Giang Vũ Thành.
Diện tích phòng ngủ vô cùng rộng, phong cách chỉ thiên về màu xám, khiến người ta có cảm giác vô cùng lạnh băng, không có sức sống, kém hẳn một đống phòng lớn nhỏ ở biệt thự cạnh công ty của Giang Vũ Thành kia.
Có thể nghĩ, Giang Vũ Thành bình thường hẳn là ít ở nơi đây, thậm chí khả năng năm đó ông và Úc Mẫn Mẫn lấy nhau cũng không về ở đây quá lâu. Làm con trưởng Giang gia, sau khi kết hôn thì mang theo vợ ở ngay bên ngoài, nhìn tình hình lúc đó thì thấy quả thật có hơi phản cảm chút.
Vòng vèo nhìn quanh phòng ngủ, Hề Từ khẽ lắc đầu với cô, "Không có"
Úc Linh tuyệt đối không lạ, nói chắc chắn, "Mẹ không thích ở đây, hơn nữa phòng này.... Là nơi người phụ nữ trước kia ở, mẹ dù chết cũng không trở về"
Hề Từ gật đầu, tuy không biết năm đó vì sao Giang Vũ Thành lại ly hôn với Úc Mẫn Mẫn khi bà có bầu, song thấy Giang Úc Y nhỏ hơn Úc Linh ba tháng tuổi, lại còn có thái độ của Giang Vũ Thành thờ ơ với Giang gia thế này cũng biết, nói vậy chuyện năm đó còn có nội tình. Mà hơn nữa loại chuyện này vẫn khiến ông ấy không thể tiêu tan, cho tới giờ vẫn mang theo hận ý, đến cả cha mẹ cũng chẳng chút để ý.
Vậy có thể khẳng định chuyện năm đó sợ là có liên quan trực tiếp tới ông bà lão Giang rồi.
Chỉ có cha mẹ không thích xuất thân thấp hèn của con dâu mới nói, tuy Úc Mẫn Mẫn vĩ đại, nhưng quả thật lại là phụ nữ đi ra từ nông thôn Quả thật không phải là con dâu mà một đại gia tộc chọn.
Tiếp đó Úc Linh lại kéo anh đến phòng ở của mình ở tổ trạch, lúc mở cửa đi vào vừa nói, "Lúc mẹ qua đời, em được đón về Giang gia, ở tròng phòng này mấy tháng, sau đó cũng không bao giờ ở nữa, cho dù là ngày lễ tết, đều trở về ăn một bữa cơm rồi sau đó ba liền dẫn em đi"
Vì thế gian phòng này thực ra cũng chỉ là tạm bợ thôi. Giang Vũ Thành ở gian phòng kia cũng thế.
Hề Từ nhìn thoáng qua thở dài, 'Chẳng trách, ở đây cũng không có"
Úc Linh nghe xong, trong lòng thấy hơi phức tạp, ngẫm nghĩ hỏi, 'Anh nói xem, sau khi con người chết, lại vì lưu luyến với thế giới lúc trước, dù không có ý thức cũng sẽ bồi hồi không đi. Mẹ em vì sao vẫn chưa từng tìm em chứ?" Tàn hồn của mẹ nguyện ý bám lên ảnh chụp với ba ba, nhưng chưa từng lưu lại tý nào cùng cô.
Thủa nhỏ cô có thể nhìn thấy quỷ thần, nếu thật có thể nhìn thấy mẹ, cho dù là quỷ cô cũng sẽ vui vẻ, sẽ không còn đau lòng như trước đây nữa.
Hề Từ không biết nói sao, nhìn cô ủ rũ, hơi khổ sở, chỉ nói thản nhiên, "Vì em bị yêu cổ quấn thân, rất dễ thu hút yêu ma quỷ quái. Sau khi mẹ vợ mất hồn phách phân liệt, không đầy đủ bằng hồn phách ngưng thật, mỗi một hồn phách đều vô cùng yếu ớt, nếu dựa gần vào em quá, chắc sẽ gặp phải quỷ quái khác, sẽ tiêu hao năng lượng hồn phách, rồi tiêu tán theo thời gian, vì thế cho dù bà rất yêu em nhưng cũng không thể gần gũi em quá được"
Úc Linh nhíu mày, đây là lần thứ hai cô nghe được yêu cổ quấn thân, vẫn mơ màng như cũ hỏi, 'Em rốt cuộc vì sao lại có thứ này chứ? Hẳn là do trời sinh đi?' Nếu là trời sinh, vậy hiện tại cô không phải là người thường rồi.
"Không phải" Hề Từ thở dài, "Thân thể của em là yêu cổ lọ, nó tương quan cùng vui cùng buồn với em, theo em trưởng thành, cũng khiến cho năng lượng nó dần lớn mạnh" Vì thế sức sống của cô tiêu hao quá lớn, cũng là bởi vì yêu cổ lọ lớn mạnh, trước tiên tiêu hao sức sống của cô.
Úc Linh kinh ngạc, đang định hỏi lại nghe anh nói, 'Nếu trong cơ thể em không có nó, chắc em không thể bình an sinh ra được"
Vì thế mới giao cho cô yêu cổ quấn thân, tuy trước tiên tiêu hao sức sống của cô, song có thể sinh ra an toàn. Đây là ý tưởng lúc trước của người bỏ yêu cổ lên người cô đi.
Đây là chuyện sắp tới anh cân nhắc thấu đáo, anh không thể trơ mắt nhìn sức sống của cô tiêu hao dần đi, vì thế mấy ngày nay đã lén cân nhắc đến thứ này, tuy vẫn không có chuyện gì, lại có thể thông qua tiếp xúc với cô , thăm dò từng chút từng chút một loại truyền thuyết gì trong đó.
Úc Linh cau mày, có vẻ hiểu ra chút, tâm tình hơi phức tạp, sau đó lại lắc đầu, kéo anh đi, vừa đi vừa nói, "Bỏ đi, chúng mình đi dạo đi, biết đâu sẽ phát hiện ra gì đó"
Ánh mắt Hề Từ nhìn lên mặt cô mỉm cười đáp lại. Hai người đi dạo một vòng trogn biệt thự, dĩ nhiên không có thu hoạch gì, liền rời khỏi biệt thự.
Trước biệt thự có một vườn hoa nhỏ trồng đầy hoa và suối phun, một trận tiếng chó sủa điên cuồng từ xa tới gần, xoay người chỉ thấy một con chó giống Husky uy phong lẫm liệt đang chạy như điên về phía họ, sủa hung hãn, người nhát gan chắc đều bị nó dọa chạy.
Song Úc Linh và Hề Từ đều chỉ nhìn không có ý chạy trốn. Đợi con Husky kia sắp đến, Úc Linh theo thói quen nhấc chân lên, ai ngờ con chó Husky kia ngưng hai chân trước dừng lại, hai chân sau theo quán tính quật tới, vì thế đặt phịch mông ngồi, ngẩng đầu chó kêu ngao ô về phía họ một tiếng, hai tai tội nghiệp cụp xuống.
Úc Linh hơi kinh ngạc, phải biết là mỗi lần cô trở về, lúc nhìn thấy cô con chó này rất hung mãnh kêu gào không ngừng, còn chạy đuổi theo cô, định cắn cô nữa. Bị một con chó kiêu ngạo như thế hướng cô tạp, cô dĩ nhiên không khách sáo rồi.
Sau vài lần chỉnh nó, vì thế con Husky này lại rất sợ cô, nhưng bị đánh không biết bao lần mỗi lần cô trở về đều muốn chạy tới cắn cô một cái, cũng y chang chị em nhà họ Trịnh, tiêu chuẩn có vết sẹo vẫn quên đau.
"Chó nhà ai?" Hề Từ hỏi, hơn nữa còn đưa tay xuống vỗ vỗ lên đầu nó, khẽ nhìn nó mỉm cười. Lỗ tai Husky run lên, hướng anh ngao ô một tiếng, giọng mềm nhũn, mang theo chút lấy lòng, quả thực chẳng giống chó tý nào.
"Xem như là chị em Trịnh Khả Khả nuôi đi, ba chị em họ lúc nào cũng tới đây chơi, còn dẫn theo con chó này tới, đã nuôi nó trong tổ trạch, để người hầu chăm sóc cho nó" úc Linh nói, cô biết bà nội thương mấy chị em nhà cô Ba nhất, bọn Trịnh Khả Khả nghiễm nhiên coi mình như chính chủ nhân nơi này, nuôi chó cũng chẳng là gì cả.
Mấy chị em Trịnh gia nuôi một vài vật cưng, để ở những nơi khác nhau, mà vật cưng của họ đều là giống chó săn.
Hề Từ hiểu ra, nghĩ lúc trước khi trở về, trong đó có một đôi chị em chuyên môn chằm vào Úc Linh, sao không rõ trong lòng quan hệ giữa mấy chị em họ thế nào chứ, hiện giờ lại nhìn thấy con chó ngu lúc trước kiêu ngạo sủa với úc Linh thì hơi không vui.
"Ngu xuẩn!" Anh ngồi xổm xuống nhìn con chó ngu dưới đất, cười cười. Bộ dạng uy phong lẫm lẫm của con Husky bị nụ cười của anh khiến toàn bộ lông nó run lên, cái đuôi suýt nữa thẳng tưng, cúi đầu ngao ô, như đang giải thích gì đó, Hề Từ dùng sức ấn đầu nó xuống, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình quá mức, 'Hiểu phải làm sao chưa?"
Husky lại ngoa ô một tiếng, lông chó lại run lên, đứng dậy, hướng họ sủa một tiếng, rồi chạy trở về.
Vẻ mặt Hề Từ ghét bỏ đi rửa tay cho sạch, rồi mới cùng Úc Linh tiếp tục nghiên cứu địa hình tổ trạch của Giang gia, vừa đi vừa nói chuyện với Úc Linh, "Tổ trạch Giang gia chọn rất đúng, phong thủy ở đây tốt lắm, có thể thịnh vượng mấy thế hệ, nhưng dù là có phong thủy, cũng bại bởi tay người hại, đặc biệt là vì sửa lại phong thủy"
"Sửa lại phong thủy sao ạ?" Úc Linh hỏi khó hiểu.
Hề Từ lên tiếng, chỉ vào đống tiền hào bằng bạc ở hàng rào nhỏ phía trước, "Ở đây vốn hẳn là có một hồ nước đi?'
Úc Linh sững sờ, nói, 'Đúng vậy, em còn nhớ rõ trước đây chỗ này có hồ nước, sau đó ông nội mới cho người ta lấp đầy, xây một đống đồng hào bằng bạc đó"
Hề Từ gật đầu, ước chứng đã hiểu vì sao gần đây ông bà lão Giang lại có chút tuy vận, phong thủy bị sửa lại dễ tạo thành số mệnh không thông, người ở trong này quá lâu, hơn nữa lớn tuổi sẽ không tốt cho sức khỏe so với lúc còn trẻ, cũng rất dễ dính vào điểm suy vận? Đương nhiên, chỉ cần không lay được tổ tiên Giang gia truyền xuống khí mạch thì cũng không sao.
Vì thế Hề Từ chẳng có trách nhiệm dứt khoát bỏ đi, cùng Úc Linh tiến vào rừng cây. Lúc tiến vào rừng cây nhỏ, lại giống như đi vào thế giới âm vậy.
Úc Linh rất mẫn cảm với chuyện phi khoa học, nhìn thoáng qua ánh nắng sáng ngoài bìa rừng, lại không kìm được dịch về phía Hề Từ, hỏi nhỏ, 'Hề Từ, nơi đây không phải là..."
"Đúng"Hề Từ đưa mắt nhìn lại, không kìm được nở nụ cười, "Tìm được rồi, ở đây còn có một phách"
Úc Linh thở phào, xem ra hiện giờ mẹ vẫn không thích tổ trạch Giang gia như cũ, vì thế mới không ở trong biệt thự Giang gia mà chạy tới bên ngoài này.
"Còn buổi tối thì thế nào ạ?' Úc Linh lại hỏi, hiện giờ tuy vẫn là buổi chiều nhưng ánh mặt trời rất lớn, dương khí rất mạnh.
Hề Từ lại lắc đầu, "Không cần, trong rừng cây nhỏ này, có một Trận Ngũ Hành"
"Hả/' Úc Linh như nằm mộng, nghe hiểu được TRận Ngũ Hành, nhưng sao Giang gia lại liên quan tới chuyện đó chứ?
"Hẳn là lúc tổ tiên Giang gia xây tổ trạch, có mời một vị thầy phong thủy lợi hại giúp xem phong thủy, mà trận Ngũ Hành trong rừng nhỏ này hẳn là lúc xây tổ trạch mà có, đã mới vị thầy phong thủy kia bố trí" Hề Từ vừa nói vừa kéo cô đi sâu vào bên trong.
Càng đi sâu vào trong lại càng mát mẻ, cứ như có một cái điều hòa tự nhiên điều tiết bình thường vậy, Úc Linh vẫn còn nhớ rõ trước đây sống ở trong tổ trạch, mỗi ngày sớm muộn đều tản bộ trong rừng cây nhỏ này, cả người thấy rất khỏe mạnh. Đặc biệt là lúc mùa hè quá nóng bức, cả đám đều thích chạy tới đây chơi.
Rừng cây nhỏ thực ra không rộng, đi chừng 10 phút là đã đi hết một phần ba. Hề Từ dừng lại, nhìn ra chung quanh, sau đó đi hái một ít cây mềm bắt đầu bện thành người cỏ.
"Trong Trận Ngũ hành này sinh sôi tuần hoàn liên tục, đừng nói con người, chính là Quỷ hồn tĩnh dưỡng trong này cũng vô cùng thích hợp, là một trận pháp tốt ôn hòa. Vì thế cho dù là ban ngày ban mặt, dẫn hồn phách của mẹ ra khỏi pháp khí dưỡng hồn cũng không sao" Hề Từ giải thích với cô.
Đây được gọi là địa lợi.
Úc Linh nghe xong gật gật đầu, ngồi xổm một bên nhìn anh bện người cỏ, cô cũng định giúp nhưng mới cầm mấy cây cỏ, bện ra cỏ đều bị cô làm đứt, vẫn chẳng cách nào giống như Hề Từ vậy, hai tay tung bay, cây cỏ trong tay được tay anh xuyên qua xuyên lại, nhanh chóng hình thành một người cỏ lớn.
Đây được coi như là tay nghề dân gian đi. Nhưng Hề Từ bện người cỏ cũng không phải là để thưởng thức mà là giao cho nó một sinh mệnh khác.
Sau khi bện xong mấy người cỏ, Hề Từ vung chúng ra ngoài, sau đó hai tay bấm quyết niệm thần chú.
Úc Linh chỉ cảm thấy một trận gió hơi lành lạnh phất qua, rồi thấy Hề Từ mở tay ra, trong lòng bàn tay có đôi khóa ngọc nằm đó, ngón trỏ tay kia dựng thẳng lên, nhéo một bí quyết, chỉ vào đôi khóa ngọc trong lòng bàn tay.
Hơi từ từ đi qua rồi nhanh chóng biến mất. úc Linh cũng chẳng cảm giác được gì, đợi Hề Từ khép tay lại, cầm đôi khóa ngọc lên, mỉm cười nhìn tay mình, hiểu ra đã hình thành.
Úc Linh cười rộ cao hứng, không kìm được nhận lấy đôi khóa ngọc sờ sờ, ở đây đã có hai hồn năm phách của mẹ, chỉ còn một hồn hai phách nữa thì thu xong. Cô cao hứng một lúc, quay đầu nhìn về Hề Từ, hai mắt sáng long lanh, nói thận trọng, 'Hề Từ, cám ơn anh"
Hề Từ rõ ràng là không cần phải tận tâm tận sức như thế, nhưng chỉ cần cô muốn, anh sẽ cố hết sức giúp cô, cô không phải người có tâm, sao không biết anh đối tốt với cô chứ?
Hề Từ đưa tay ra ôm lấy cô kéo lại hôn lên mặt cô, cất giọng vô cùng dịu dàng ấm áp, 'Cảm tạ cái gì? Chúng ta là vợ chồng, chỉ cần em cao hứng, cái gì cũng tốt"
Nếu em vui vẻ, cả thế giới đều khỏe.
Úc Linh hé miệng cười nhìn anh, cất đôi khóa ngọc cẩn thận rồi mới nắm tay cùng anh rời khỏi rừng cây, cả người thoải mái rất nhiều.
Vừa ra khỏi rừng cây chợt nghe thấy một trận tiếng thét chói tai, tiếng thét chói tai ấy còn xen lẫn cả tiếng chó sủa, nghe vô cùng náo nhiệt.