Người Chồng Yêu

Chương 99



Sau khi ăn qua điểm tâm, Úc Linh đã được ba cô kéo ra vườn trái cây sinh thái của nông trang.

Nhị Hắc thấy có thể được ra ngoài, dĩ nhiên cao hứng lắm, nó nghe lời Hề Từ thấy bảo là một tấc không được rời chủ nhân, bảo hộ cô ấy, không để cho cô ấy gặp nguy hiểm gì. Sau khi ra cửa phe phẩy đuôi theo chân họ, Nhị hắc vẫn không thay đổi tính tình, cứ chạy một mạch theo sau, đuôi vẫy vô cùng vui vẻ.

Thư ký Lý đi sau hộ, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, trên mặt mặc bộ đồ giản dị, lại đeo kính nữa khiến người ta có cẩm giác như một người anh có nội hàm bình tĩnh.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về xa xa, trên trời trong vắt không gợn mây, ánh nắng chói mắt, xa xa là núi non vờn quanh, cản trở tầm mắt người ta, bên cạnh có nhiều du khách đi tới đi lui, xa xa nông trang còn tổ chức chơi trò chơi, từng tiếng động truyền đến ồn ào, cả thế giới ngập tràn ánh nắng, ngập tràn sự sống, cũng là quen thuộc, khác hẳn tối qua có yêu ma quỷ quái linh tinh gì đó, như là ảo tưởng thôi, trong lòng bỗng thấy thả lỏng.

Yên lặng quay đầu, nhìn hai cha con vừa đi vừa nói chuyện, toàn Giang Vũ Thành nói, đại tiểu thư có nói hay không cũng không sao, khiến người ta có cảm giác lãnh đạm, không thích gần gũi lắm, nếu có người không biết nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ họ không phải là cha con.

Nhưgn thư ký Lý biết, vị đại tiểu thư này chính là tính như thế, với ai cũng vaayj, trời sinh như tiếu mất một sợi căn vậy.

Nhà gỗ hộ ở được xây dựng ở chân núi, hai bên trồng rất vây ăn quả xen kẽ, dưới ánh nắng hè chói chang xuyên qua cây ấm áp, gió nói thổi tới, bảo sảng khóa mà nói còn mát hơn cả thành thị, quả thật là nơi thích hợp để độ giả nghỉ hè.

Mãi khi đi ra khỏi đám cây, không có bóng râm, thư lý Lý mới đưa chiếc dù đã chuẩn bị sẵn cho Úc Linh,.

Úc Linh lấy dù che nắng, che khuất ánh nắng trên đầu, quay đầu nhìn thư ký lý hỏi, “Chú xem có cần về ngủ một giấc hông ạ?”

Giang Vũ Thành cũng coi như có lương tâm, thuộc hạ  có bậc tài thế này trông có vẻ ngủ chưa đủ, nói luôn, “Cậu trở về ngủ một giâc đi, nghỉ ngơi tốt thì cố mà đi chơi. Chẳng mấy khi được ra ngoài một lần, coi như thả cho mình giải ngố đi, chả mấy khi được đi thế này, thả lỏng chút đi”

Thư ký Lý nghĩ ại cười ha hả, nghỉ ngơi cái gì rồi chơi cho tốt chứ? Ai con mẹ nó độ giả sao cứ phải chạy tới đây nguy hiểm thế chứ? Nếu tối qua không nhìn thấy nhiều quỷ thế, anh ta thật ra lại thấy hơi kỳ lạ, thực ra anh ta cảm thấy độ giả đến đây cũng đúng.

“Không, có về tôi cũng không ngủ được”

Thư ký Lý cự tuyệt, quyết định vẫn nên đi theo hai cha con to gan này đi.

Hiện giờ anh ta cũng thấy ám ảnh trong lòng với Nông trang Nhạc gia này, có cao cấp tới đâu cũng chẳng yên tâm hưởng thụ được, một mình ngồi đợi sợ hãi chẳng bằng cứ đi theo họ là hay nhất,

Giang Vũ Thành thấy thế, không bắt buộc nữa, nói hơi hào phóng, ‘Về sẽ tăng lương cho cậu”

Thư ký Lý, “… Cảm ơn ông chủ”. Ông cho là tăng lương thì ngon sao, tôi cũng không biết nói là do bản tính ngài ác liệt quá đó sao?

Đi theo một ông chủ bốc đồng, vẫn nên thật đưa đơn từ chức thôi!

Đến vườn sinh thái của Nông gia Nhạc, đã có nhân viên nghiệp vụ dẫn họ đi vào thể nghiệm. Mùa này đúng lúc có dưa hấu, vải, thanh long, xoài, đào đang vụ thu hoạch, vườn vây sinh tháo gieo trồng rất nhiều loại quả, chia ra nhiều khu vực, lối đi riêng xây xi măng thông các khu vực, muốn đi thế nào cũng có xe đưa đi thăm ngắm.

Đầu tiên họ đi vườn dưa hấu, sau khi mưa có nhiều dưa hấu, rồi lại đi vườn vải bên cạnh, vườn vải vào mùa rất sai trái.

Giang Vũ Thành thật ra là một kẻ thích ăn chơi, lúc trẻ khi còn ở B thị nổi tiếng là một người ăn chơi trác táng, vì thích ăn chơi, hưởng thụ nên chơi rất nhiều trò, lại là kẻ có tiền, không bị gánh nặng kinh tế, cả ngày cứ chơi bời lêu lổng, khiến người ta có cảm giác chẳng phải làm việc đứng đắn, lâu ngày cái tên ăn bám cứ thế truyền đi.

Úc Linh miễn cưỡng khen một người cỏ cắm cọc gỗ, uống trà lạnh do nhân viên cho, nhìn khắp cả vườn trái cây, chỉ thấy ba cô ăn mặc hàng hiệu giống y một con khỉ ở trong vườn cây hái trái vậy, còn thư ký Lý thì như một người hầu chạy theo sau. Nhị Hắc thì đi cạnh họ, lúc chạy trước chạy sau, khi nhớ tới lời chủ nhân dặn thì lại chạy nhanh đến bảo vệ cô.

Nhưng Nhị Hắc là một con chó chưa được chơi mấy, bảo vệ một lát, thấy Úc Linh ngồi bất động một chỗ, thì không kìm được lại thò móng vuốt ra đè lên giày cô.

Úc Linh uống một ngụm trà lạnh, cúi đầu nhìn nó. Nhị Hắc nhìn cô ngao ô một cái.

Úc Linh ngẫm nghĩ, lấy kính ở trong bao ra, đưa đến trước mặt nhị Hắc, “Được rồi, mày thích chơi thì chơi đi, đừng bảo vệ ta nữa. Còn nữa, chớ có đi xa quá”

Nhị Hắc là một con chó sắp mở trí óc, vốn không cần lo cho nó, vì thế Úc Linh thoải mái để cho nó chơi.

Nhị Hắc được đeo kinh, cao hứng mãi, từ hôm qua ở dân bay, sau khi Úc Linh giúp nó đeo kinh một lần, nó đã thích ngay, đặc biệt lúc nắng to giữa trưa, đeo lên càng thú vị, cả thế giới trở nên khác hẳn, với một con chó thích mạo hiểm mà nói dĩ nhiên là mới mẻ rồi.

Vì thế Nhị Hắc đeo kính đi theo Giang Vũ Thành bứt trái cây.

Thư ký Lý nhìn Nhị Hắc đeo kính, suýt nữa thì sắp ngã. Giang Vũ Thành thấy cười ha ha, vỗ vỗ đầu Nhị Hắc, bảo, “Đúng, chẳng trách mà úc Linh đưa mày về, dại dột khiến ai cũng thích”

Nhị Hắc vẫy vẫy đuôi không nghĩ chọc ông.

Nó ngốc sao? Nó chính là một con Husky uy phong lẫm liệt đó, hơn nữa trong TV vẫn chiếu cái gì mà đại ca giang hồ Hồng Kong lúc nào chẳng đeo kính đen thế này đó sao? Nó là một con chó biết theo đuổi, sau này nhất định phải làm đại ca chó!

Thấy Nhị Hắc kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, khóe miệng thư ký Lý khẽ run lên, càng cảm thấy con chó này quá ngu, tuyệt đối không uy phong lẫm liệt. Thêm nữa, đeo kính đen không nhất định là đại ca giang hồ, có thể là một con chó ngu.

Úc Linh nhìn động tĩnh ở vườn trái cây một lúc, sau đó tiếp tục nhắn tin qua điện thoại với Hề Từ.

Hề Từ đi đón bạn, mà người bạn này chắc chắn là Mễ Thiên Sư rồi.

Úc Linh phát hiện Hề Từ có không nhiều bạn lắm, bình thường lại càng ít liên hệ với người, người có thể liên hệ thường xuyên với anh cũng chỉ có mình Mễ Thiên Sư.

Từ Hề Từ biết nơi này, cô biết hôm qua Mễ Thiên Sư cũng đi tới S thị, là đi thuyền từ vùng duyên hải tới, trên đường gặp nhiều vấn đề, dĩ nhiên không phải đi hưởng thụ mà là đi công tác.

Còn phần Mễ Thiên Sư gặp phải chuyện gì phiền toái cần Hề Từ tự mình đi đón thì Hề Từ không nói rõ, Úc Linh cũng không hỏi, thiên sư gặp chuyện phiền toái chắc là chuyện này, cô cảm thấy vẫn không nên hỏi, đỡ cho mình lúc đó không kìm được lại tò mò hỏi, rồi sau đó dọa chính mình.

Vừa nhắn tin xong, ngẩng đầu đã thấy ba cô đứng ở dưới một gốc cây, cầm chùm vải trong tay, vừa nói chuyện với một phụ nữ.

Người phụ nữ đó đội một chiếc mũ xinh đẹp bện cói trên đầu, trên người mặc bộ váy Chanel, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng chống nắng, nhìn từ xa thấy dáng người yểu điệu bắt mắt, khí chất tao nhã, tóc cuốn lên trở thành một búi, có lọn rơi xuống trước ngực, lại càng khiến cô nàng thêm xinh đẹp phong tình giữa một ngày hè nắng chói.

Úc Linh cất điện thoại đi, chậm rãi đi tới, chợt nghe thấy người phụ nữ kia dùng một giọng rụt rè vui sướng nói, “Không ngờ Giang tổng lại cũng tới đây nghỉ mát, nghe nói ở đây quả thật rất được, lúc trước thời điểm đầu tư xây, cũng muốn làm phô trương một cái. Trời nóng nực, tôi cùng mấy bạn thân đến đây giải trí chơi đùa, ai ngờ lại đụng phải Giang tổng chỗ này, thật đúng là duyên phận, Giang tổng nếu không ngại, để cho tôi làm hướng dẫn viên được không?”

Thần sắc Giang Vũ Thành vừa xa cách vừa khách sáo, nói chuyện khóe miệng nhếch lên, càng tăng thêm mấy phần mị lực độc đáo của ông, ngược lại còn thêm phần cảm giác thân thiết, sẽ không tự chủ được mà coi nhẹ phần lãnh đạm của ông.

Đặc biết tướng mạo ông anh tuấn, dáng người cao gầy, thoạt nhìn chưa đến bốn mươi, hơn nữa sự nghiệp thành công, đúng là thời điểm đàn ông hấp dẫn, bất kể là con gái hay phụ nữ thương nhân, chỉ cần gặp ông một lần thì ít nhiều đều bị ông thu hút hết.

“Chu tiểu thư khách sáo rồi, tôi cũng vậy có nghe qua nơi này cũng được, cũng tới cùng người khác” Giọng Giang Vũ Thành không đổi, nhưng trong giọng nói lộ ra tia yêu chiều.

Ánh mắt Chu tiểu thư sáng lên, đang định cố gắng thêm, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng đi tới, chỉ thấy một cô gái còn trẻ xinh đẹp chạy tới bên cạnh Giang Vũ Thành, rất tự nhiên khoác vai ông, dựa vào ông thân mật, nhìn lướt qua không cảm xúc.

Trong mắt Chu tiểu thư thì thấy đây là tuyên cáo chủ quyền phụ nữ vậy.

Cô nàng không kìm được nhìn thoáng qua Giang Vũ Thành, phát hiện ra ông không cự tuyệt cô gái trẻ kia tới gần, hơn nữa nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, trong lòng máy động, không kìm được lại liếc mắt nhìn cô gái kia một cái.

Mới hai mươi tuổi đầu, dĩ nhiên là trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ là thoạt nhìn hơi lãnh đạm, khí chất lạnh, có thể gọi một câu là mỹ nhân lạnh cũng chưa đủ.

Cô nàng đã từng gặp con gái Giang Úc Y của Giang Vũ Thành, bộ dạng rất giống Giang Vũ Thành, mà rất nhiều người trong giới làm ăn cũng đã gặp qua. Còn cô gái này… Chắc cùng tuổi với giang Úc Y đi?

Giang Vũ Thành từng hai lần thất bại trong hôn nhân, chuyện này ai cũng biết, từ sau khi ly hôn với Triệu Hinh Lê, vẫn chưa tái hôn, vẫn duy trì độc thân. Sau đó Giang thị lại phát triển mạnh trong tay ông, nâng giá trị con người ông lên càng ngày càng cao, có rất nhiều phụ nữ đều động lòng với ông, tiếc là những năm gần đây nghe nói ông là một kẻ cuồng việc, làm việc liên tục, vốn chẳng có vụ scandal với người phụ nữ nào cả.

Một nam nhân diện mạo anh tuấn, sự nghiệp thành công là con người vô cùng hấp dẫn.

Năm nay Chu tiểu thư mới ba mươi hai, vẫn chưa có đối tượng, không phải là cô nàng không muốn kết hôn, mà chướng mắt với nam nhân có ý định dùng cô nàng làm bàn đạp để đi lên. Cô nàng là con gái một của Chu thị ở S thị, sau này sẽ kế thừa tập đoàn Chu thị, năm trước Giang thị và Chu thị có hạng mục hợp tác, sau khi gặp người đàn ông này một lần, cô nàng bất giác thấy động lòng.

Lần này được bạn bè mời đến Nông Trang giải ngố, ai ngờ lại gặp được Giang Vũ Thành ở đây, trong lòng cô nàng dĩ nhiên rất cao hứng, cảm thấy đây là duyên phận. Nhưng vừa cao hứng một lúc thì đã bị hiện thực đánh bại.

“Sao con lại tới đây vậy? Có muốn ăn hoa quả gì không nói với ba, trời nắng quá, đừng có phơi nắng mà bị cháy đó” Vẻ mặt Giang Vũ Thành đầy hiền từ nói.

“Con đói” Giọng Úc Linh đầy bình thản.

Giang Vũ Thành vừa nghe dĩ nhiên không hề đợi được, nói với Chu tiểu thư đầy khách sáo lễ phép, ‘Chu tiểu thư, các cô cứ tiếp tục chơi, chúng tôi đi trước”

Sắc mặt Chu tiểu thư cứng ngắc, thấy ông vốn không có ý giới thiệu vị tiểu thư bên cạnh ông cho cô nàng, thì hiểu ngay người này vốn chẳng coi mình là gì, trong lòng thấy hơi tiếc, đành cố gắng tươi cười nói câu từ biệt với họ, nhìn Giang Vũ Thành cầm lấy cái ô ân cần che cho người nữ kia, thì biết người phụ nữ này không giống người bình thường với Giang Vũ Thành rồi.

Trở lại chỗ lợp cỏ, Úc Linh nói, “Diễm phúc của ba ba thật tốt đó”

Giang Vũ Thành nhíu mày, nghiêm mặt nói, “Đừng nói bậy, đó là khách hợp tác của công ty, ba ba chẳng qua là nể mặt lúc hợp tác thôi”

Đối với công việc khi gặp mặt người ta, Giang Vũ Thành chia họ thành hai loại, một là hợp tác, còn một không thể hợp tác, đối tượng có thể hợp tác trong mắt ông chẳng phân biệt nam nữ, nên đối xử cực kỳ bình đẳng công bằng.

Úc Linh đại khái hiểu ra, hơi bất cười bảo, ‘Cẩn thận cái vị Chu tiểu thư đó nghe thấy mà không hợp tác với Giang thị đó”

“con không nói ra thì ai mà biết được” Giang Vũ Thành cười.

Thư ký Lý bưng trà lạnh tới, lặng lẽ nói trong lòng: Tôi nghe thấy rồi!

Ưu điểm của ông chủ anh ta không nhiều, còn khuyết điểm thì một đống, quả thực khiến người ta giận sôi lên, nếu không phải ông ấy kinh doanh Giang thị lên quá xuất sắc, thì không biết đã đắc tội bao người đâu. Là một thư ký đắc lực cho Giang Vũ Thành, lại kiêm cả chức bảo mẫu, đức hạnh của ông chủ thế nào anh ta không rõ sao? Nếu không phải năm đó ông chủ gặp và bỗi dưỡng nhân tài, thư ký Lý còn cảm thấy mình đã bỏ của chạy lấy người mất từ lâu rồi.

Giang Vũ Thành uống một hớp trà lạnh, rồi bảo người ta đưa hoa quả tới căn nhà gỗ họ đang ở, cả đoàn người ngồi xe xuống núi đi nhà ăn ăn cơm.

“Chiều chúng ta đi chèo thuyền, nước trên nguồn cũng lạnh chút” Giang Vũ Thành nói. Úc Linh thì bảo có cũng được mà không có cũng không sao, thư ký Lý thì không dám hé răng.

Nhị Hắc không cam lòng yếu thế cũng gâu một tiếng, như đồng tình.

Cả ba người liếc mắt nhìn nó một cái, trên mặt Nhị Hắc còn đeo kính, đang rất bình tĩnh ngồi bên úc Linh, trông ra dáng một đại ca xã hội đen, không những nhìn Giang Vũ Thành và thư ký Lý có điểm gì, còn nhìn cả người ven đường chút xem nữa.

Sau khi cơm nước xong, do ăn no nên cả ba lại tản bộ về để tiêu cơm.

Giang Vũ Thành thấy cái gì cũng nói một câu với con gái, khác hẳn chuyện ít nói ở công ty, cũng khác hẳn việc người Giang gia ngả ngớn khi đối mặt, dọc đường cứ cười, nụ cười anh tuấn mê người, cả người tỏa ra nội tiết tố nam, khiến một ít người đi chơi chung quanh Nông trang đi qua không kìm được đều liếc mắt nhìn một cai, chỉ cần là nữ.

Thư ký Lý đã quen với mị lực của ông chủ, đỡ đỡ kính mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Úc Linh thì liếc mắt nhìn ba mình một cái, nói, “Ba, ba đừng có cười nữa, bình tĩnh chút đi”

Giang Vũ Thành hơi cứng ngắc, mấp máy mối bảo, “Nghe lời con”

Úc Linh thấy mắt ông hơi tối lại, biết ông dù đang chơi, nhưng thực ra tâm tình không bình tĩnh, chẳng qua là mượn cơ hội phát tiết cảm xúc trong lòng thôi, vì thế vỗ vỗ cánh tay ông, nói, “Ba đừng gượng ép, cứ đợi đi, đợi có tin tức là được”

Trong lòng Giang Vũ Thành khẽ động, đưa tay ôm lấy bả vai con gái, hỏi nhỏ, “Úc Linh à, đến lúc đó, có thể đưa mẹ cho ba được không?”

“Ba không nhìn thấy quỷ, cho ba làm cái gif?” Úc Linh chẳng khách sáo tạt một gáo nước cho ông.

Lời này hơi sắc bén quá, Giang Vũ Thành nghẹn lời, nói không ra hơi, “Chẳng phải là có Hề Từ đó…sao”

Tối qua Hề Từ điểm một chút lên mí mắt của ông, ông có thể nhìn thấy quỷ, tuy một tiếng sau thì không thấy nữa, như vậy cũng chứng minh bản lĩnh của Hề Từ rất được. Cũng bởi thế, nên ông mới ngập tràn tin tưởng đợ chờ trong tương lai, điều chỉnh tiếng đập của trái tim, tâm tình lập tức phấn khởi chợt trở nên yên lặng, vốn không bình tĩnh nổi.

“Ba không phải không tiếp nhận Hề Từ là con rể đó sao?” Úc Linh lại nói tiếp chẳng nể nang gì.

Giang vũ Thành nghẹn họng, trầm mặc không nói.

Úc Linh không để ý tới ông nữa, tùy ông cáu, dù sao cuối cùng ba cô cũng không mắng gì cô cả, đứa bé gấu mới tự tin làm sao!

Vừa trở lại nhà gỗ, thì thấy HỀ Từ đã dẫn theo một người tương tự đang ở dưới lầu.

“Hề Từ!” úc Linh vui sướng kêu một tiếng, đợi lúc thấy rõ người đứng cạnh Hề Từ thì cười chào hỏi, “Mễ Thiên Sư, đã lâu không gặp”

Mễ Thiên Sư mặc một thân quần áo đơn giản, trên lưng đeo một chiếc túi du lịch, tóc dài ra chút ít, lại buộc luôn thành đuôi ngựa ở sau đầu, tuy nhìn hơi kỳ nhưng không lạ.

“Ôi, người đẹp, đã lâu không gặp” Mễ Thiên Sư tươi cười còn rực rỡ hơn ánh dương, như vô cùng quen Giang Vũ Thành, thư ký Lý  lắm vậy, còn cất tiếng chào hỏi, như họ là người đã quen từ lâu, cũng không phải mới gặp. Sau khi nhìn thấy con Husky kia thì anh ta kinh ngạc nói, ‘Người đẹp, đây là con chó các người nuôi đó sao? Chó nhà các người rất có cá tính”

Nhị Hắc thấy đây là lời khen ngợi nó, nên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi tới, đặc biệt còn cất tiếng kêu ngao ô một cái.

Úc Linh, “… Đây là con Husky, chắc anh biết rồi, chúng đều có một thuộc tính hơi ngốc chút”

Giang Vũ Thành và thư ký Lý nhìn Mễ Thiên Sư, tối qua chợt nghe thấy úc Linh nói qua về anh ta, là một thiên sư. Lúc này gặp được, bất giác đánh giá anh ta, phát hiện thấy người này khiến người ta có cảm giác kỳ lạ vô cùng, tuy bộ dạng không anh tuấn suất khí lắm, nhưng lại có mị lực cực kỳ độc đáo, cho dù thả trong đám đông cũng không cách nào coi nhẹ được loại người này.

Thiên sư thôi mà, dĩ nhiên là khác với người người rồi. Cả hai rời mắt đi rất nhanh, cảm thấy người này khiến người khác thấy đặc biệt là chuyện đương nhiên.

Nhìn thấy Hề Từ, Úc Linh cũng không cho ba cô nắm, mà chạy tới túm lấy tay anh, cười tươi hỏi, hỏi, “Các anh đã ăn trưa chưa?”

Hề Từ còn chưa kịp nói, Mễ Thiên Sư này đã cướp lời, “Chưa đâu, sáng sớm bận việc đến tận bây giờ, lại vừa mới tới đây thật sự là đói quá rồi. Người đẹp, có gì ăn không?”

Úc Linh thấy hiện giờ đã là 12 giờ trưa, trời rất nóng nực, không muốn Hề Từ phải chịu tội đến nhà ăn nên bảo, “Cứ lên lầu trước đi, gọi điện bảo người ta đưa cơm trưa tới đây là được rồi, thực phẩm ở nông trang này cũng được lắm”

Không cần cô sai bảo, thư ký Lý dĩ nhiên đã nhanh chóng đi gọi điện thoại đặt cơm, quả thật là một thư ký có tư cách vô cùng hoàn mỹ.