Người Chữa Lành

Chương 13: 3



Tô Vi An khẽ cau mày, hỏi: "Sắp xếp ca bệnh?"

Đỗ Vân Thành ngáp một cái: "À, có lẽ là tháng đầu tiên sau khi trở về từ Trung Phi. Lần này Cố Vân Tranh có vẻ rất nghiêm túc. Anh ấy đã gọi thầy Hạ và chúng tôi đến để giúp đỡ, và chúng tôi đã mất cả đêm."

Thì ra là như vậy, cô cũng nói tại sao đêm qua cô ở lại chỗ này bình yên lặng lẽ như vậy cả đêm, hóa ra là Cố Vân Tranh gọi những người khác rời đi.

Tô Vi An cuối đầu nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Đỗ Vân Thành không biết vì sao lại xua tay nói: "Không có gì."

Ba của Tô Vi An tỉnh dậy vào ngày thứ hai sau ca phẫu thuật, sau hai ngày theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt, không có vấn đề gì nghiêm trọng, ông được chuyển đến phòng bệnh tổng quát, nơi Tô Vi An và mẹ cô được đến để chăm sóc cha cô.

Sự việc này nhanh chóng lan truyền khắp bệnh viện, mọi người đều biết nữ sinh viên tố cáo phó giáo sư khoa giải phẫu thần kinh đã trở về, trong phòng cấp cứu còn dọa kiện Hạ Hiểu Minh. Đi ngang qua cửa phòng bệnh của ba Tô để xem. Bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh đã biết Tô Vi An từ lâu, dù sao đây cũng là thủ phạm chính khiến toàn bộ khoa bị mắng và trừ tiền thưởng trong cuộc họp chung của bệnh viện.

Tô Vi An và mẹ cô vừa mới thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, khi họ nghe thấy hai người thảo luận từ bên ngoài cánh cửa phòng bệnh đóng kín: "Đây là sinh viên muốn lấy chữ ký của tác giả và tố cáo Hạ Hiểu Minh?"

"Vậy đó. Một lá thư được gửi thẳng đến một tạp chí nước ngoài, thật tuyệt vời phải không?"

"Nhưng tại sao cô ấy lại bỏ học?"

"Ai biết được? Cô ấy cảm thấy có lỗi cho nên cô ấy không thể ở lại lâu hơn?"

"Thật xui xẻo cho Hạ Hiểu Minh khi gặp phải một sinh viên như vậy."

"Chứ gì nữa."

Thanh âm của bọn họ cũng không quá lớn, vừa đủ để người trong phòng nghe được rõ ràng. Mẹ Tô kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa, hỏi:

"Sao con, không có việc gì, bọn họ đang nói ai vậy?"

Tô Vi An gấp một bộ quần áo của ba mình, nhíu mày, không ngẩng đầu lên nói: "Yên tâm đi, không liên quan gì đến chúng ta."

Dù vậy, sự lo lắng trên nét mặt của mẹ Tô vẫn không giảm đi chút nào, bà nhìn con gái mình với một nỗi đau không thể chịu đựng. Từ khi biết bệnh của ba Tô, Tô Vi An không có nhắc đến chuyện riêng tư của cô với gia đình trong thời gian dài.

Thỉnh thoảng, khi trò chuyện, có người luôn báo tin tốt nhưng không có tin xấu. Mẹ Tô không cách nào biết chuyện gì đã xảy ra trong những năm này, nhưng cái tên "Hạ Hiểu Minh" đã có ấn tượng với mẹ Tô. Khi Tô Vi An lần đầu tiên tham gia nhóm nghiên cứu cô đã từng đề cập đến cái tên này, nhưng giờ sao lại...

Hai người ngoài cửa tựa hồ không hài lòng, không có ý định rời đi, Tô Vi An hết kiên nhẫn, đang định tới mở cửa, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng:

"Không biết hai vị bác sĩ đang đang thảo luận sôi nổi về chuyện gì ở phòng bệnh là do tôi phụ trách thế?" Cố Vân Tranh ánh mắt tựa mặt hồ vô tình lướt qua bọn họ, nhưng hai người đồng thời im lặng cùng một lúc.

Họ luôn cảm thấy rằng Cố Vân Tranh có vẻ... tức giận?

Một người trong đó phản ứng rất nhanh, vội vàng nói: "Không có việc gì, chúng ta đi giải phẫu, bác sĩ Cố, có việc bận đi trước đây."

Sau đó Tô Vi An chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa dần, và sau đó Cố Vân Tranh bước vào phòng bệnh, anh đi đến bên giường của cha Tô, kiểm tra sơ qua tình hình, sau khi xác định không có gì bất thường, anh mới nói với mẹ Tô:

"Hiện tại không sao, trước hết chú ý chăm sóc, có chuyện gì thì liên lạc với cháu liền."

Mẹ Tô gật đầu hết lần này đến lần khác, và nghe Cố Vân Tranh lại nói: "Cháu đã kiểm tra thông tin về thử nghiệm lâm sàng mà bác đã đề cập trước đó, và kết quả của các thí nghiệm lâm sàng nhỏ về loại thuốc này có vẻ ổn, nhưng nó thực sự đã được báo cáo trong thí nghiệm trên động vật. Nguy cơ hình thành chứng phình động mạch, chỉ cần thận trọng, cháu đề nghị bác trai nên dừng thuốc trước."

Tô Vi An nghe thấy điều này đã sửng sốt, cô không ngờ Cố Vân Tranh lại phát hiện ra việc thí nghiệm loại thuốc này trên động vật nhanh như vậy, cô nhìn anh một lúc không nói nên lời.

Mẹ Tô vẫn còn một số lo lắng và hỏi: "Nhưng bệnh Huntington của chồng tôi sẽ ra sao nếu ngừng thuốc?"

Cố Vân Tranh đã sắp xếp sẵn: "Cháu sẽ nhờ các chuyên gia nội khoa kê một toa mới để kiểm soát thuốc của Huntington, nhưng cháu vẫn cần những tài liệu trước đây của bác trai ở bệnh viện Trương Hợp để làm tài liệu tham khảo."

Mẹ Tô lúc này mới yên tâm, cảm kích đáp: "Được, được, tôi sẽ để con gái quay về lấy."

Sau khi nói xong, bà nhìn Tô Vi An. Tô Vi An hiểu ra, sau đó liếc nhìn ba mình, và sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.Sau đó Cố Vân Tranh hỏi mẹ Tô về một số bệnh Huntington trước đây của ba Tô, sau khi hiểu đại khái, anh nói với mẹ Tô rằng:

"Khi con gái bác mang thông tin về, hãy cho cháu xem."

Mẹ Tô đáp trả lại: "Vâng"

Sau khi nói xong những gì nên nói, Cố Vân Tranh xoay người định rời khỏi phòng bệnh, lại bị mẹ Tô đột nhiên ngăn lại: "Bác sĩ Cố!"

Anh quay lại, chỉ thấy mẹ Tô trở nên do dự và hỏi: "Ừm... Bác sĩ Cố, con gái tôi Tô Vi An trước đây là sinh viên của Đại học Y Khoa A, và con gái tôi đã học ở bệnh viện này gần 3 năm. Bác sĩ đã từng dạy con bé đúng không?"

Cố Vân Tranh khẽ cau mày và hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Mẹ Tô cúi đầu, giống như do dự trong lời nói: "Tại sao? Trước kia con bé rất thích học y, và nó đặc biệt muốn làm bác sĩ, nhưng 2 năm trước nó đột nhiên bỏ học. Chúng Tôi không biết tại sao? Tôi vừa nghe bác sĩ nói gì về tạp chí, và tôi rất lo lắng là họ đang nói về Vi An. Tôi đặc biệt sợ rằng Vi An đã gây ra một số rắc rối và không dám nói với chúng tôi. Tôi nghĩ rằng nếu bác sĩ Cố đã từng dạy Vi An trước đây, Tôi có thể hỏi bác sĩ, Vi An như thế nào ở trường? Khi nào và làm sao?"

Quả nhiên những người trong phòng đều nghe rõ lời này, ngay cả mẹ Tô không biết vì sao cũng biết chuyện này có liên quan đến Tô Vi An, cũng không phải lời hay ho gì. Cố Vân Tranh khẽ thở dài. Tô Vi An... Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mẹ Tô:

"Cô ấy là học sinh nghiêm túc và thông minh nhất mà cháu từng gặp. Cô ấy rất biết việc của mình. Cô ấy không làm gì sai, huống chi là gây sự, cho nên bác không cần lo lắng."

Giọng nói kiên định của Cố Vân Tranh khiến mẹ Tô có chút kinh ngạc, đột nhiên bà cảm thấy sự lo lắng cho con gái mình không chỉ là thừa mà còn là sự hoài nghi mà bà không nên có với tư cách là một người mẹ: "Tôi... Tôi biết vâng, cảm ơn bác sĩ Cố!"

Cố Vân Tranh gật đầu nói: "Không có gì."

Tô Vi An mang tài liệu trở lại. Lúc cô vào văn phòng bác sĩ, Đỗ Vân Thành đang tranh cãi với một bạn học khác là Lương Hữu Chân đang xem phim chụp cộng hưởng từ não (MRI), cô từ phía sau đi tới nhìn kỹ và, nói: "Đây có phải là u mạch máu thể hang không?"

Hai người trước bản chiếu sáng cùng nhau quay đầu lại, khi nhìn thấy cô, Lương Hữu Chân kinh ngạc hỏi: "Tô Vi An?"

Không phải cô không biết chuyện ba mình nhập viện, nhưng anh không ngờ cô lại có thể bình tĩnh đứng trong phòng bác sĩ này, dù sao ở một góc độ nào đó, cô có thể bị coi là "kẻ thù của công chúng" của khoa phẫu thuật thần kinh. Đỗ Vân Thành không có chút nào kinh ngạc, vẫn chăm chú xem phim, hỏi cô: "Tại sao?"

Tô Vi An lại nghiêng người về phía trước, chỉ vào vỏ não và nói: "T1và T2 là tín hiệu hỗn hợp, tín hiệu cận biên thấp trên T2 và SWI khá rõ ràng, nhưng ảnh hưởng của khối u thì không rõ ràng, và sự sưng vù thì không rõ ràng. Lớn, không giống khối u lắm, nó phải là một u máu dạng hang."

Lương Hữu Chân liếc nhìn nơi cô chỉ, nhưng khuôn mặt anh đầy vẻ khó tin: "Ý cô là ở đây? Tín hiệu yếu?"

Đỗ Vân Thành cẩn thận nhìn một hồi, gật đầu nói: "Quả thật có chút ít, nhưng nếu tính ở đây, chẳng phải cũng nên tính ở đây sao?"

Vừa nói, anh vừa đưa ngón tay sờ vòng tròn chung quanh, Tô Vi An nhìn, cau mày nói: "Cái này không nên."

"Tại sao?" Tô Vi An cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận nói ra hai chữ: "Cảm giác."

Đỗ Vân Thành quay lại nhìn cô, đột nhiên mỉm cười và lắc đầu. Tô Vi An nhướng mày. Cô biết anh đang cười cái gì, cô vẫn như vậy, giống như khi bọn họ thành lập đội đại diện cho trường tham gia cuộc thi, mỗi khi có bất trắc đều sẽ lấy hai chữ này làm cơ sở, mà mấu chốt là tâm tình của cô bình thường vẫn như vậy, rất chính xác, cho nên Đỗ Vân Thành phần lớn thời gian điều lựa chọn tin tưởng. Đã nhiều năm như vậy, cảnh tượng năm đó như lại hiện ra trước mắt anh, thực sự là một cảm giác quen thuộc hiếm thấy. Nhưng vào lúc này, Đỗ Vân Thành đột nhiên tỉnh táo lại, giải thích với Tô Vi An:

"Đây là một bệnh nhân vừa được đưa vào khoa cấp cứu. Giám đốc điều hành đã chụp lại tấm phim này và nhìn thấy các mạch máu xốp trong khối máu tụ của nhìn thoáng qua bệnh nhân xuất huyết não, khi khối u xuất hiện, chúng ta dùng nó để cân nhắc."

Dừng một chút anh lại hỏi: "Cậu tới đây có chuyện gì?"

Tô Vi An trả lời: "Tôi tìm Cố Vân Tranh, có tài liệu muốn đưa cho anh ấy."

Đỗ Vân Thành khẽ cau mày, mơ hồ cảm thấy cách gọi Cố Vân Tranh của Tô Vi An có gì đó không ổn, nhưng anh không nghĩ tới: "Bác sĩ Cố vừa nhận được ca phẫu thuật cấp cứu vì vỡ dị dạng động tĩnh mạch, và nó có thể mất một thời gian."

"Vỡ dị dạng động tĩnh mạch?"

Đây không phải là một ca phẫu thuật thông thường, rất khó khăn và mạo hiểm nếu không cẩn thận bệnh nhân có thể không thể xuống bàng phẫu thuật, vì vậy bệnh viện thường và bác sĩ bình thường đều không muốn tiếp nhận một ca phẫu thuật như vậy. Cố Vân Tranh có thể không thể hoàn thành ca phẫu thuật trong một thời gian ngắn.

Cô đang định nói: "Không sao, vậy tôi sẽ đợi." Ôn Nhiễm không biết từ lúc nào đã làm xong công việc, lúc này mới quay lại.

Vừa vào văn phòng đã thấy Tô Vi An đang nói chuyện với Đỗ Vân Thành, cô sửng sốt một chút: "Sao vậy?"

Sau đó cô nở nụ cười rạng rỡ chào đón: "Đã lâu lắm rồi từ lúc bạn trở lại đến giờ, chúng ta chưa có thời gian trò chuyện vui vẻ. Bác trai đỡ nhiều chưa?"

Tô Vi An nhẹ nhàng trả lời: "Ừm." Nhưng cô lại chán ghét câu hỏi của Ôn Nhiễm về ba mình.

Vào ngày nhập viện cấp cứu Ôn Nhiễm và Hạ Hiểu mình đã mỉa mai bệnh tình của ba cô. Bây giờ, tại thời điểm này Ôn Nhiễm là quá nhàm chán.