Người Chụp Ảnh Bầu Trời

Chương 12



"Lưu Viễn Cường, con muốn tự giam mình trong phòng đến khi nào nữa?"

Ngoài cửa truyền tới tiếng mẹ gào thét, kéo tôi ra từ trong suy nghĩ.

... Bây giờ đã là mấy giờ rồi?

Từ lúc cậu ấy đi đã qua mấy ngày rồi?

"Rốt cuộc con làm sao thế? Có biết chưa tới bốn tuần nữa là thi rồi không! Còn không mau dậy đi học cho mẹ!"

Thi?

Ồ, đã đến rồi sao?

... Bỏ đi, thế nào cũng được.

Đã không còn chuyện gì khiến tôi quan tâm nữa rồi...

"Lưu Viễn Cường! Nếu con không ra, mẹ sẽ xông vào đó!"

Cửa bị gõ thật mạnh. Tôi vùi mình trên giường, không hề có ý muốn động đậy.

Tiếng mở khóa truyền vào trong tai, ánh sáng nhức mắt xuất hiện ngay trong giây đó. Tôi nhắm tịt mắt lại không kịp thích ứng, kêu lên mấy tiếng.

"Aiz, con..."

Khi mẹ chuẩn bị mở miệng mắng, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì bỗng khựng lại.

Căn phòng lộn xộn như bị ai lục tung, sách vở, quần áo, rác tưởi linh tinh chất đầy đất, trong không khí tràn ngập một mùi lạ. Bàn đọc sách vốn chỉnh tề giờ đây chất đống đồ lặt vặt, thậm chí đến mức không nhìn thấy mặt bàn đâu cả. Chiếc cặp sách nằm lẻ loi ở một góc, đã lâu rồi không được sử dụng.

Sắc mặt ảm đạm, quầng mắt vừa dày vừa đen, đôi mắt phủ đầy tơ máu và mệt mỏi, cằm đầy râu... Nếu không phải trên người vẫn mặc bộ quần áo nhìn thấy mấy hôm trước, mẹ gần như không nhận ra cậu thiếu niên như đã trải qua vô số tang thường này chính là con trai của mình.

"Viễn Cường, rốt cuộc... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi nhìn sự lo âu trong đáy mắt mẹ, giọng khàn đặc nói nhỏ: "Mạc Bạch mất rồi." Không biết là vì để xua tan sự bất ngờ trên mặt mẹ, hay là để nhắc nhở chính bản thân mình, tôi lặp lại một lần nữa: "Đã mất rồi..."

"... Viễn Cường. Mẹ, mẹ không biết nó... tại sao con không nói cho mẹ biết sớm?"

Nói thì có tác dụng gì đâu?

Người đã chết rồi cũng chẳng thể nào sống lại...



Sau khi nghĩ hết cách vẫn không thể nào ngăn được mệt mỏi...

Sau khi giãy giụa hết sức vẫn chỉ có thể chấp nhận bi kịch...

Cuối cùng thì con người vẫn không thể chống đối lại vận mệnh, có phải không?

...

Tớ vẫn đang chờ một câu trả lời không xuất hiện.

Tớ cảm thấy mệt mỏi quá, cậu có cảm giác giống vậy không?

Cứ thế thiếp đi...

Ngủ một giấc thật ngon, quên hết tất thảy bi thương, cùng với nước mắt.

Sau khi tỉnh lại, sống ở thế giới không có cậu.

Tôi bị ánh sáng đánh thức, hơi mở mắt ra, phát hiện mình không ở trong phòng.

Thứ tôi nhìn thấy là bầu trời xanh thẳm quang đãng.

Gió thổi tới mang theo vị mặn. Tôi ngồi dậy, lấy tay chỉnh lại mái tóc bị thổi rối, trước mắt là mặt biển vô tận.

Cảm giác được nhiệt độ không quá lạnh, mà là thoải mái. Tôi bốc một nắm cát mịn lên, hơi thả ra, hạt cát lập tức rơi xuống. Cát cưỡi gió trở về với biển, chẳng tìm lại được nữa.

Bên tai là tiếng sóng biển vỗ bờ, thỉnh thoảng có mấy tiếng hải âu chen vào, trừ thứ này ra thì không nghe thấy âm thanh quấy nhiễu nào nữa.

Tôi nhìn mặt biển lấp lánh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Gì nhỉ, thì ra trên đời còn có cảnh đẹp đến vậy à...

"Mạc Bạch..."

Không biết tại sao tôi lại thốt ra cái tên này.

Đường chân trời chắc là thế này nhỉ, tôi nhìn thấy bầu trời từ mặt biển, cũng nhìn thấy mặt biển từ bầu trời, mặt biển vốn trống không bỗng xuất hiện một người.

Hơi thở của tôi khựng lại, dùng sức xoa mặt, nheo mắt lại cẩn thận quan sát.

Một người có mái tóc dài màu trắng, cả người mặc đồng phục bệnh nhân trắng tinh. Người nọ đặt chéo hai tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mãi lâu sau không có hành động nào khác.

Một cơn gió thổi tới khiến sợi tóc bị thổi loạn bay về phía sau, ngón tay trắng nõn xinh đẹp, toàn bộ động tác toát lên sự tao nhã và ung dung.

Đủ loại cảm xúc sục sôi trong lòng, tôi gọi lên cái tên hằng đêm mong nhớ: "... Mạc Bạch!"

Là cậu ư?

Cậu đã trở về rồi ư?

Trở lại bên cạnh tớ rồi ư?

Nghe vậy, người nọ xoay người lại, tôi đối diện với một đôi mắt sáng ngời.

Trong đôi mắt đỏ thẫm không có bi thương và u buồn, có chăng chỉ là tốt lành hòa với dịu dàng dành cho người yêu.

Khi tầm mắt chúng tôi vừa chạm nhau, cậu ấy cười, nụ cười kia vẫn rung động lòng người như thế.

Tôi đã từng nói tôi thích nụ cười của Mạc Bạch, những tưởng rằng không có cơ hội nhìn thấy nữa lại xinh đẹp xuất hiện ngay trước mắt, tôi không kìm được sống mũi cay cay.

Tôi đứng dậy, kích động chạy về phía cậu ấy.

"Cường Cường."



Rõ ràng cách rất xa, nhưng giọng nói của cậu ấy vang lên rõ ràng trong đầu tôi.

"Đừng tới tìm tớ, cũng đừng chờ tớ nữa."

... Hả? Tại sao?

Cứ như không cần nói ra, cậu ấy cũng biết suy nghĩ trong lòng tôi.

"Đừng bị dĩ vãng trói buộc, đừng vì người đã khuất mà lỡ dở một đời."

"Cậu phải kiên cường lên, đừng quay đầu lại vì tớ, phải thay tớ thưởng thức phong cảnh mà tớ chưa từng nhìn thấy."

"Tỉnh lại đi, gác hết những ưu tư không nên có ở trong mộng."

Nói đến đây, cậu ấy xoay người rời đi, hai chân lướt trên mặt biển mà đi.

"Đừng đi mà!" Tôi hét lên: "Đừng bỏ lại tớ mà!"

Cậu ấy bước đi không có ý dừng lại, cứ thế đi về phương xa, mỗi một bước là một lần chìm sâu, mắt thấy sắp bị nước biển nhấn chìm.

Không thể... không thể nhìn cậu rời đi một lần nữa...

Tôi vươn tay ra, không với tới được bóng dáng màu trắng đang xa dần.

"Tỉnh lại đi..."

"Tỉnh lại đi..."

Trong đầu không ngừng vang vọng câu nói này, tất cả trước mắt dần dần mất hết màu sắc, cậu ấy cũng hòa vào một mảnh trắng tinh, biến mất không thấy nữa.

Thân thể run lên, tôi trở lại thực tế, phát hiện trên mặt hơi nóng, thế mà lại khóc.

Tôi lau khô nước mắt, nghĩ lại cảnh tượng trong mơ kia, ánh mắt mơ màng dần có tiêu điểm.

Đúng vậy...

Cậu muốn tớ sống thật tốt.

Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa...

Hai tay tôi che mặt, hít thở sâu vài hơi, lúc mở mắt ra một lần nữa, trong mắt đã là quang cảnh hoàn toàn khác.

"Viễn Cường, mẹ có thể vào không con?"

"Vào đi."

Sau khi có được sự cho phép, mẹ bước vào. Có lẽ là bởi vì căn phòng thay đổi rất lớn, mẹ sửng sốt một lúc mới hỏi: "Con dọn dẹp đó à?"

"Vâng, dọn dẹp lại một chút." Căn phòng vốn lộn xộn sau khi được tôi dọn dẹp đã trở lại hình dáng ngăn nắp trước kia. Thật ra thì khi tôi lấy lại tinh thần mới phát hiện phòng mình đã lộn xộn thành thế này, có lẽ... chuyện kia đã gây cho tôi đả kích quá lớn.

"Phía bệnh viện gọi điện thoại tới, nói phải mang... di vật của Mạc Bạch đi." Mẹ chọn lọc từ ngữ, tỏ ra ấp úng.

"Vâng..." Bây giờ tôi sẽ không kích động rơi lệ nữa, chỉ là trong lòng vẫn hơi khó chịu, giọng cũng không dậy nổi tinh thần: "Con biết rồi, hôm nay con sẽ qua lấy."

"Mẹ đã gọi trường học xin nghỉ cho con rồi, con dọn đồ về nhà nghỉ ngơi đi. Mẹ còn có một vụ án chưa giải quyết xong, phải tới công ty một chuyến..." Đáy mắt mẹ viết đầy lo âu: "Một mình con ổn chứ?"

"Vâng." Tôi miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẹ làm việc của mình đi."

Mẹ nhìn tôi hồi lâu: "... Mẹ để bữa sáng trên bàn rồi đó."

Tôi đáp lời rồi vào phòng tắm rửa mặt, mẹ bỗng nhiên gọi tôi lại: "Viễn Cường."



"Dạ?" Tôi thò đầu ra từ phòng tắm.

Trù trừ hồi lâu, mẹ mới nói: "Mẹ... Mẹ bận rộn công việc quá, không chú ý tới tình huống của con. Mẹ xin lỗi." Giọng mẹ tràn ngập áy náy: "Mẹ biết con đã trưởng thành, nhưng mẹ hy vọng con biết rằng mẹ mãi mãi ở đây, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải nói ra, được không con?"

Trên mặt mẹ có quầng thâm nhàn nhạt, tôi nghĩ là vì hôm qua mẹ lo lắng cho tôi nên ngủ không được ngon giấc.

"... Con biết rồi. Mẹ, con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải lo lắng."

Bình thường tôi không nói chuyện như vậy, chắc mẹ kinh ngạc lắm. Tôi không đợi mẹ kịp phản ứng, xoay người vào phòng tắm.

Sau khi rửa mặt xong, cả người tôi nhìn qua tinh thần lên nhiều. Tôi đứng trước gương, cười với mình trong gương.

Không nhìn thấy nụ cười thương hiệu này nữa, tôi không phải Lưu Viễn Cường.

Tôi đi xuống lầu, đã lâu không cùng ăn sáng với mẹ.

Tôi đã không ăn bữa sáng do nhà làm từ cấp hai, trí nhớ vốn mờ nhạt nay lại rõ ràng khác thường.

Lúc tôi chuẩn bị ra cửa, mẹ đi tới cửa cùng tôi, dọc đường đi dặn dò rất nhiều chuyện mà tôi đã biết từ lâu.

"Ra khỏi nhà nhớ chú ý an toàn con nhé. Dạo này trời vẫn đang lạnh, mặc thêm mấy cái áo đi."

Sau khi mẹ bẻ lại cổ áo cho tôi, hai tay đặt lên vai tôi. Sau khi trải qua quãng thời gian tinh thần tan vỡ, cuối cùng cũng phấn chấn trở lại, mẹ nhìn cậu con trai gầy rộc đi, nở nụ cười vui mừng.

"Vâng." Tôi xốc lại ba lô: "Con đi nhé."

Mẹ vẫy tay. Bàn tay nắm chốt cửa của tôi bỗng dừng lại, vẫn quyết định xoay người, dang tay ra ôm chặt lấy người trước mắt.

Thân thể mẹ có một thoáng cứng ngắc, sau đó ôm chặt lấy tôi hơn.

Bây giờ tôi mới hiểu được, có thể ôm lấy người mình yêu thương chính là chuyện hạnh phúc nhất trên cõi đời này.

Qua hồi lâu mẹ vẫn không có ý muốn buông tay, tôi vỗ lưng mẹ cười nói: "Được rồi, con phải đi đây!"

"Hiếm khi thấy con trai làm nũng, sợ rằng không có cơ hội nữa. Ôm thêm chút đi."

Chúng tôi cùng bật cười.

_____

Huhu bé Mạc cụa tuiiiiii
— QUẢNG CÁO —