Người Con Gái Có Độc

Chương 30: Bức tranh thứ ba mươi



Editor: song_nhi

Thời còn đi học, các cô thỉnh thoảng sẽ đến đây tâm sự.

Mấy năm không gặp, ngoại trừ quần áo cách ăn mặc cá tính Tiểu Như mảy may chưa đổi, vừa thấy mặt chính là cái ôm lớn siêu cấp, ngay sau đó cô ấy hôn hung hăng lung tung trên mặt cô, “Bảo bối yên tĩnh của ta! Ngươi thật sự là càng ngày càng đẹp nha! Nhìn cái băng cơ tuyết cốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, còn có eo nhỏ này... Ta đều nghĩ đã chết!”

An Nhan Nhiên cả người vô lực, ngồi ở chỗ kia mặc cho cô ấy bóp má sờ soạng.

“Tớ lấy cho cậu trà Thiết quan âm còn có bánh pút-đing Xảo Khắc Lực, cậu thích chứ” Tiểu Như rốt cuộc rất thông minh, nhiệt liệt xong, híp mắt kéo cổ áo len của cô, trên da thịt tuyết sắc trắng noãn, là thành quả người kia chiến đấu hăng hái cả đêm qua.

“Ái chà! Quả nhiên học xấu, không chỉ ở chung còn cùng giường! Nói nói, rốt cuộc là dạng đàn ông gì làm cậu đá bảo bối Quan Hữu thế?”

An Nhan Nhiên đoạt lại cổ áo, tay che trên mặt đỏ ửng, nghiêm mặt nói, “Không phải tớ đá người, là bị người đá.”

Không nói nhiều, cô chỉ giống như trần thuật sự kiện, nói Cao Phỉ tiếp cận Quan Hữu, hai người say rượu tình một đêm, Quan Hữu tránh đi xuất ngoại, cùng ở với Cao Phỉ sau đó đủ loại hãm hại cực bình tĩnh nói một lần.

“Đừng nóng giận vội! Cũng không phải cố ý gạt cậu, vốn cậu ở nước ngoài, tớ lúc ấy cũng không có tâm tư gì, nên không nói cho cậu. Sau lại đã chậm rãi khôi phục, lại càng không muốn nhắc tới.”

Tiểu Như nghe xong vỗ bàn, “Con mẹ hắn, tớ đã nói Quan Hữu không phải thứ gì tốt! Ngay cả người của Hoàng Tiểu Như ta cũng dám khi dễ! Biểu tỷ của cậu cũng quá phải thứ gì! Cả ngày giả bộ thanh cao giả bộ khổng tước, kỳ thật con mẹ nó chính là cái loại làm hàng! Ta * hắn * mẹ nó OOXXOOXX( nơi này tự động che chắn một ngàn tự lời thô tục)...”

Mắng xong, cô ngửa đầu uống cạn ly cà phê, vẻ mặt tối lần thứ hai, “Vậy người đàn ông hiện tại của cậu rốt cuộc là cái dạng gì?”

“Cậu đoán đi.” An Nhan Nhiên cúi đầu xoay xoay cốc cà phê.

“Tớ đoán?”

“Ừ, địa chỉ của anh ấy cũng là cậu cho tớ.”

“Tớ khi nào thì...” cô đột nhiên nghĩ tới, “Cậu, cậu nói người không phải đại nhân vật giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản đi!?”

“Chính là anh ấy.”

“Làm sao có thể! Tên kia căn bản là đại biến thái cổ quái lãnh khốc!”

An Nhan Nhiên nhịn không được cười, “Hình dung rất chuẩn.”

“... Cậu, cậu hai năm qua đóng kịch nhiều tập sao?”

ЖЖЖЖЖЖЖ

Hôm nay, Tiểu Như ở đó giải thích đầy đủ sự kiện về sau, hỏi ý tưởng của cô đối với Hạ Tầm Giản.

An Nhan Nhiên quay về không trả lời được.

Trên thực tế, cô thật sự không rõ ràng đáp án lắm. Loại sự tình yêu đương này, cô thật sự là cũng không dám nghĩ nữa. Từ trước mỗi một bước bọn họ muốn rõ ràng rành mạch, kết quả thì sao đây?

Hiện giờ, cô chỉ còn cách chạy từng bước tính từng bước.

Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ Hạ Tầm Giản thật sự có để ý một chút đến cô hoặc là thích cô, dù sao cô cũng không ngốc, ít nhiều có thể cảm giác được. Có thể cô cũng không xác định loại thích này có bao nhiêu, có năng lực duy trì bao lâu.

Người đàn ông này quá khó để nhìn biết, cũng quá khó để ở chung.

Cô hiểu anh thật sự quá ít, trải qua một lần đau xót như vậy, cô làm sao có thể buông lỏng đối với một người đàn ông hoàn toàn không hiểu rõ?

Tiểu Như thấy cô nói thật đáng thương, liền đổi đề tài, hỏi cô đối với đại lễ cô ấy tặng có vừa lòng không.

“Cậu tặng cho tớ lễ vật bao giờ?”

“Lễ vật chính là Tần tiểu soái đó!”

“...” Cô bị sặc, ho hồi lâu mới thuận khí, “Cậu rốt cục có biết tiểu tử nói năng tùy tiện kia là ai không?”

“À ~~ anh ta nói ở Châu Âu anh ta dùng tên —— Samy khắc?”

“Cậu quả nhiên biết =_=.”

Lúc sau, Tiểu Như nói về Tần tiểu soái ba hoa chích choè tâng bốc các kiểu. Cái gì là con lai, sinh ra ở Châu Âu, kiêm chức người mẫu, họa sĩ thiên tài, tiếng tăm lừng lẫy...

An Nhan Nhiên rất không bình tĩnh cắt đứt, “Được rồi, có lẽ anh ta rất có tài hoa, nhưng anh ta nói năng cũng rất tuỳ tiện!”

“Ừ. Đúng vậy a, cậu rất ghét người nói năng tuỳ tiện, cậu thích đàn ông cấm dục mà ~~ tốt nhất là cái loại bình thường lãnh khốc muốn chết, vừa lên giường liền hóa thân dã thú! Tựa như Hạ đại sư của cậu ~~~~ “

Cô ấy một bên trêu chọc một bên đi qua kéo cổ áo cô, “Nhé, nhìn xem nhan sắc này, anh ta thật đúng là dám hạ khẩu nha! Cho nên nói giáo viên và học sinh cái gì ~~ ngay từ đầu đã là người không tốt, từ đầu, đã không coi cậu là học trò, mà là nhìn đúng người là cậu!”

“... Cậu vẫn nên ăn cái gì đi. =_= “

ЖЖЖЖЖЖЖ

Lâu lắm không gặp, hôm nay hai người từ xế chiều cho tới buổi tối, đợi cho An Nhan Nhiên kịp phản ứng về thời gian, đã là hơn chín giờ tối.

Xe bus quay về biệt thự đã sớm không còn, Tiểu Như đề nghị cô cùng cô ấy trở về ngủ.

Ba mẹ cô ấy từ khi biết cô ấy muốn trở về, cao hứng và tự đắc, tập tức mua một căn hộ trang hoàng đầy đủ ở ngay quảng trường phồn hoa nhất thành S, bên trong cái gì cần đều có, chỉ cần giỏ xách vào ở.

“Không được, tớ không nói với Hạ Tầm Giản cần qua đem ở bên ngoài, tớ nên trở về tốt hơn.”

Tiểu Như ánh mắt cổ quái nhìn cô, “Cậu thật nhân nhượng anh ta? Tiểu Nhiên, cậu làm sao vẫn như vậy, phụ nữ không thể chiều đàn ông như vậy.”

Cô chậm rãi cười cười, “Với tớ mà nói, anh ấy là cứu tế, là ánh sáng trong bóng đêm, tớ buông hết cả tự tôn, hết thảy chỉ làm theo ý tứ của anh ấy. Anh ấy có thể là bất cứ ai, chỉ không phải là người đàn ông của riêng tớ.”

“Cậu hiện tại có thể nghĩ như vậy, đó là bởi vì cậu còn chưa yêu anh ta. Ngày nào đó yêu thì sao? Cậu có thể chịu chờ được loại quan hệ không đúng này?”

Cô vuốt tóc ngắn lưu loát của Tiểu Như, dựa sát vào vai cô ấy một chút, nhẹ nhàng nói, “Tớ nghĩ, không nên có một ngày như vậy.” Hoặc là nói, hi vọng vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày như vậy.

Yêu, thì sẽ tham, làm sao có thể mỗi một lần lại không có nguyên tắc phóng đãng?

Một khi yêu, rất nhiều việc đều cũng thay đổi.

Cho nên, cô thà rằng không cần yêu, cũng không cần thay đổi gì.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Lấy được thưởng cùng Tiểu Như trở về hai việc vui như vậy cũng không duy trì được bao lâu, đầu tiên là tin tức kinh người, sau lễ trao giải cuộc thi vẽ không bao lâu, thổi quét cả thành S.

Theo phóng viên miêu tả, tin tức kinh người này là do CEO của học viện mỹ thuật tạo hình thành S cung cấp.

Anh ta lấy thân phận CEO của học viện, công bố một sự kiện phát sinh hai năm trước ở học viện mỹ thuật tạo hình: quán quân cuộc thi vẽ tranh quốc tế khu thi đấu Trung Quốc vừa nhận giải ở thành phố N – họa sĩ mới Hạ Như An, thời còn đi học từng vì ân oán cá nhân dùng thủ đoạn ám muội công kích đàn em.

Lúc ấy cô còn dùng tên khai sinh An Nhan Nhiên, gây ra ảnh hưởng tồi tệ khiến cho danh tiếng của học viện cuối cùng quyết định khai trừ sinh viên này.

Hiện giờ An Nhan Nhiên rung thân biến thành học trò của đại sư giới mỹ thuật, cũng lấy “ Bay liệng” cùng “Song sinh” vừa mới đoạt giải quán quân, thật sự người khác không thể không nghi ngờ tác phẩm đó có phải thực của cô ấy.

Đưa tin dùng từ cực kỳ gây chú ý, đối với chuyện năm đó miêu tả vô cùng tường tận, tình huống lại không đề cập tới tên Hạ Tầm Giản, phần lớn nghi ngờ công bằng của đối phương, ý chỉ hai người là quan hệ không đơn thuần.

Tin vừa đưa ra, giới mỹ thuật ồ lên.

Cao Phỉ sau này cũng là nhìn qua báo chí, mới biết được chuyện này sao thật lớn như thế.

Lúc trước cô tìm tới chỗ dựa vững chắc Bùi Ý này, trong lời nói đề cập chuyện phát sinh gần đây giữa cô và An Nhan Nhiên, ngẫu nhiên thở dài nói qua sự kiện kia, cũng không dự đoán được Bùi Ý lại giúp mình đến nước này!

Bùi Ý này, mặt ngoài xuân phong ấm áp, kỳ thật mỗi một sự kiện đều có suy tính của mình.

Bởi vì Hạ Tầm Giản ở giới mỹ thuật quá nổi danh, cô căn bản không trông cậy vào anh sẽ dám đối mặt với anh ta.

Hiện tại thì đưa tin này, thật là làm cô vừa mừng vừa sợ. Hỉ tự nhiên không cần nói thêm, kinh là đang nghĩ tới Hạ Tầm Giản từng cảnh cáo cô, trong lòng rốt cuộc có chút kiêng kị.

Người đàn ông kia, nhìn như cái gì cũng không quan tâm, rồi dường như cái gì cũng biết? Cô không thể khẳng định ngày đó ở biệt thự anh ta nói rất đúng quá khứ của cô rõ như lòng bàn tay có phải là thật hay không.

Tự xem, cô lần thứ hai xem tin thiên hạ độc nhất vô nhị đưa tin rõ ràng rành mạch nhìn một lần, xác định bên trong không hề xuất hiện tên của cô sau đó mới nhẹ nhàng thở ra thật dài.

Lúc này Cao Phỉ cũng không biết, chỗ dựa vững chắc Bùi Ý này cô xem như tìm đúng rồi.

Ngước mắt cả giới nỹ thuật, cũng chỉ riêng có anh ta, dám đối mặt cùng Hạ Tầm Giản.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Cái chén bị anh quét trở lại trên mặt đất, khuôn mặt đàn ông bàng lạnh như băng đìu hiu, đồng tử mắt sâu không thấy đáy, “Em lặp lại lần nữa thử xem?”

An Nhan Nhiên thở dài, cầm chắc tay hắn, xem kỹ có bị cái mảnh chén nhỏ nào làm tổn thương không, “Em nói, chuyện này anh có thể không cần nhúng tay hay không?” Thật là, nhìn cô hung cái gì, hiện tại có vẻ như người bị hại là cô mà!

“Em thật đúng là dám lặp lại lần nữa.”

“Rõ ràng là anh để cho em nói...” Lại bị trừng liếc mắt một cái, cô chỉ được im tiếng, ngồi xổm xuống đi thu thập mảnh chén nhỏ trên mặt đất, “Mỗi lần tức giận thì ném cái cốc, trong nhà nhiều cốc như vậy cũng không chịu đủ cho anh ném như vậy nha.”

Trên ghế salon anh chăm chú nhìn người con gái đang cúi đầu thu thập, mày càng cau càng chặt, anh chìa ngón trỏ gõ gõ bàn trà, ý bảo cô ngẩng đầu.

“Làm sao vậy?” An Nhan Nhiên vẻ mặt vô tội.

“.” Anh hơi hơi đưa tay.

Cô nghi hoặc ngồi thẳng lên, mới vừa tới gần, liền bị anh kéo vào trong lòng.

Thắt lưng bị ôm, ngón tay thon dài của anh chạm vào má cô, chậm rãi vỗ về chơi đùa.

Chăm chú nhìn ánh mắt của cô sâu thẳm mà ám lãnh, động tác ngón tay rồi lại cố tình ôn nhu như thế, cô nhìn không ra cảm xúc sau đôi mắt kia, đành phải ngồi im lặng.

“Muốn tự mình giải quyết?” Sau khi yên lặng thật lâu, anh rốt cục chậm rãi mở miệng.

“Ừ.” Cô gật đầu.

“Có biết với tôi vấn đề này chỉ cần gọi mấy cú điện thoại.”

“Anh tất nhiên là không giống em rồi, em biết anh lợi hại, có thể chuyện này rõ ràng chính là hướng về em, hơn nữa ước chừng em cũng có thể đoán được ngọn nguồn sự tình...”

Thấy có hi vọng, cô vội cố gắng khuyên bảo, “Đúng là em không giải quyết phiền phức còn sót lại, bây giờ liên lụy đến anh, cho nên em nghĩ em nên tự mình giải quyết.”

“Sự phiền toái này, tôi còn không để vào mắt.”

“Em biết em biết.” Cô ôm lấy cổ anh, tiếp tục khuyên, “Anh yên tâm, em không phải cậy mạnh, anh trước tiên để cho em tự mình thử giải quyết, nếu vạn nhất không giải quyết được, anh lại ra tay được không?”

Anh trầm ngâm một lát, rốt cục nhả ra, “Chính em tự quyết định, bị làm sao cũng không được trở về khóc với tôi.”

“...” Lời này nói, cô khi nào thì khóc với anh chứ ~~(_)~~

ЖЖЖЖЖЖЖ

An Nhan Nhiên nghĩ, Bùi Ý hẳn là không dự đoán được mình sẽ trực tiếp đến anh ta.

Trên thực tế, chính cô cũng vừa mới quyết định.

Đối phương ở trong điện thoại nghe cô báo ra tên của mình, rất lễ phép nói câu xin chào, đối với yêu cầu đưa ra gặp mặt nói chuyện của cô, dường như có chút hơi kinh ngạc, nhưng cũng không cự tuyệt.

“Nếu cô không để ý thời gian, ngày mai đến học viện gặp đi. Vài ngày nay tôi hơi bận, ngày mai sau cơm trưa có một giờ rảnh, có thể chứ?”

“Có thể, tôi sẽ đến văn phòng anh đúng giờ.”