Người Con Gái Mà Anh Yêu Thương

Chương 19



Một đêm bình yên lại trôi qua, trong căn phòng ấm áp đôi nam nữ đang ôm lấy nhau ngủ rất ngon,bất giác cô cựa người nhưng lại cảm thấy có cái gì đó nó không đúng.

Hình như trên người cô có con gì đang đè lên eo cô thì phải,cô cố gắng mở mắt ra thì đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp như tượng tạng của anh.

Dù có chút giật mình vì anh đang lấy tay mình gối đầu cho cô ngủ nhưng sao trong lòng cô lại có cảm giác vui vẻ thế này.

Ngắm nhìn anh lúc này thật đẹp, khuôn mặt cân đối hài hòa, đôi mày rậm, chiếc mũi cao thẳng ,ngắm nhìn ở cự ly gần nhưng cô chẳng nhìn ra được 1 cái mụn hay lão hóa ở chỗ nào.

Đang mãi mê ngắm nhìn thì anh kẽ cựa người, cô vội vàng nhắm tịt mắt lại không dám hé mở, đợi 1 lúc lâu sau mà không thấy phản ứng gì cô từ từ hé mắt ra nhìn.

Hóa ra là anh trở người, cô vút ngực mình may mà anh không thức giấc nếu không cô cũng không biết đào đâu ra cái lỗ để chui nữa.

Cô từ từ gỡ tay anh ra khỏi eo cô, vừa gỡ vừa nín thở lỡ may làm anh thức giấc, cũng may anh không thức dậy, cô rón rén đứng dậy khỏi giường và đi thật nhanh vào nhà tắm.

Cánh cửa nhà tắm vừa đóng lại cũng là lúc anh mở mắt ra,miệng khẽ mỉm cười cô gái nhỏ này, đúng là da mặt cô hơi mỏng .Anh cũng không vội dậy mà nhắm mắt nằm im chờ cô từ phòng tắm ra sau đó là ra khỏi phòng thì anh mới ngồi dậy đi vào làm vệ sinh cá nhân.

Cô vừa bước xuống bậc cầu thang thì đã nghe được tiếng huyên náo trong phòng bếp nên đã bước vào xem sao.

Bước vào bếp cô hết hồn vì trong bếp là mẹ anh cùng em gái anh và quản gia đang nói chuyện vui vẻ.

Ngọc Nhi quay lại thì thấy cô đang đứng như trời chồng ở đó thì cười tươi chạy lại chỗ cô.

''Chị dâu chị dậy sớm vậy ạ''

''Con dâu mẹ dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm lúc nữa con''

Cô đứng đực ra đấy không biết phải trả lời làm sao khi tự dưng mẹ chồng và em chồng có mặt tại đây.

''Mẹ đến đây làm gì vậy ?

Tiếng nói từ ngoài vọng vào làm cả ba nhìn ra ,anh đứng cho tay vào túi quần mà nói.

''Cái thằng này mẹ đến nhà con mẹ không được à,mà mẹ không đến thăm con đâu mẹ đến thăm con dâu mẹ. ''

''Thật sao ?

Anh thừa hiểu mẹ anh mà không lí nào lại chỉ vì thăm con dâu mà đến đằng sau chắc chắn có nguyên nhân.

''À à thì mẹ định sẽ sang đây ở với tụi con vài hôm để bồi dưỡng tình cảm với con dâu mẹ thôi ''

''Cái gì không được !

''Anh hai gì mà anh nói to thế em và chị dâu giật cả mình nè ''

''Con quát cái gì, mẹ sang đây ở với tụi con có gì không được à?

Anh bực bội khi không mẹ anh lại sang đây, còn cô thì nãy giờ vẫn đứng im 1 chỗ vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra .

Bà Vương chẳng thèm thằng con trai mình ra sao đi đến kéo lấy tay cô ngồi vào bàn ăn.

''Con dâu của mẹ con lại đây ăn sáng đi kệ thằng đó ''

''Phải rồi đó chị dâu chị lại ăn sáng đi kệ anh hai, mẹ nấu rất nhiều đồ cho chị đó ạ''

Cô cứ như vậy bị 2 người kéo đến bàn ăn, còn anh bên này thì càng ngày càng không hiểu rốt cuộc anh là ai và là gì trong nhà này, liệu anh có phải con bà đẻ ra không nữa.

Ngồi vào bàn ăn cô mới dám lên tiếng.

''Con cảm ơn mẹ đã nấu bữa sáng cho con,nhưng từ sau mẹ cứ để con nấu cho ạ''

''Cái con bé này cảm ơn gì chứ, con cứ xem mẹ như mẹ đẻ con đi không cần phải khách sáo. ''

''Phải đó chị dâu chị cứ xem đây là nhà chị đi nha ''

''Nào con ăn bát cháo này đi mẹ đã hầm hơn 2 tiếng đó. ''

''Dạ con cảm ơn ạ,chị cảm ơn em ,con mời mẹ ,anh và em ăn sáng ạ''

''Nữa lại cảm ơn nữa rồi ''

Cô ngượng ngùng gãi đầu.

Anh nãy giờ ngồi uống cafe nhìn mẹ chồng nàng dâu mà buồn thay cho mình, hình như anh là người thừa ở đây thì phải.

Vừa ăn bà Vương vừa hỏi.

''Giờ con có đi đâu không vậy ?

''Con đến tập đoàn !

''Con đi làm việc ạ''

''Ai thèm hỏi con mẹ đang hỏi con dâu mẹ ''

Anh đang uống ngụm cafe trong miệng phải nuốt vội không sặc, công nhận mẹ anh phủ thật không hiểu ba anh sống với mẹ kiểu gì nhỉ.

Bà quay qua hỏi thăm.

''Con làm công việc gì vậy ?

''Dạ con làm nhân viên tại 1 khách sạn ạ!

''Gì chứ nhân viên khách sạn sao?

Bà ngạc nhiên lên có phần nói hơi to tiếng làm cô giật mình, chẳng lẽ vì cô làm việc ở khách sạn nên làm bà không vui à,trời vậy giờ phải làm sao đây, biết vậy mình không nói nữa, cô lo lắng nhìn qua anh cầu cứu thì anh vẫn ung dung ăn sáng ngon lành làm cô càng thêm lo lắng.

Bà Vương đứng liền dậy đi gần lại chỗ cô và anh ngồi,cô nhìn thấy bà lại gần chỗ mình thì càng run hơn. Giờ đây nhìn vào ánh mắt bà chỉ có sự bực tức mà thôi.

Bà không nói không rằng đi đến nhắm ngay lỗ tai anh mà nhéo vừa nhéo bà vừa bực tức mà nói.

''Cái thằng trời đánh này, mày đường đường là chủ tịch tập đoàn Vương Quân đứng nhất nhì đất nước này vậy mà mày lại để vợ mày đi làm nhân viên khách sạn hả .

Nhà mày thiếu tiền à,mà có kể cả là thiếu tiền cũng không được cho vợ làm, có biết là làm nhân viên cực lắm không.

Vợ là phải để yêu thương chiều chuộng chứ không phải để vợ cực khổ lo toan hiểu không ?

Hôm nay tao phải đánh cho mày 1 trận mới được ''

''Mẹ đau buông tai con ra đau mà mẹ ,con không có bắt cô ấy mà ''

1 màng này làm cho cô đơ toàn tập, còn Ngọc Nhi thì ngồi cười nghiêng ngã luôn, cũng may cô vội vã bình tĩnh bước lại nói với bà.

''Mẹ mẹ, mẹ nghe con nói đã, thực ra Đình Quân có bảo con nghỉ việc rồi nhưng con đã xin anh ấy đi làm, vì con cũng không muốn ở mãi trong nhà 1 mình ạ,mẹ không phải lỗi anh ấy đâu ạ!''

''Có thật không hay con lại bao che cho nó hả ?

''Con nói sự thật ạ,mẹ tha cho anh ấy đi ạ''

''Thôi được mẹ tạm tin con nhưng mà nó mà có ức hiếp con thì con cứ nói với mẹ, mẹ xử lí nó cho con .''

''Dạ ạ''

Anh được mẹ thả ra thì vừa xoa tai vừa nói.

''Không biết con có phải con mẹ không nữa, con nói thì không tin ,cô ấy nói thì lại tin''

''Hình như là không phải thì phải ''

Anh đến cạn lời với mẹ anh luôn rồi, nếu cô là con dâu bà thật thì anh đã xác định được địa vị của mình rồi.