Bà Vương cùng Ngọc Nhi đưa cô ra ngoài sau đó cả 3 cùng rời khỏi khách sạn đến 1 nhà hàng pháp để ăn trưa, bà Vương gọi rất nhiều món cho con dâu mình ăn đến nỗi cô phải ngăn lại.
Bà quay qua nói với người phục vụ xong quay qua nhìn cô đầy trìu mến và yêu thương.
''Mẹ, con ra ngoài mà chưa xin phép quản lí ạ,mẹ để con gọi lại 1 tiếng đã ạ!
''Cái con bé này con không phải gọi, con là chủ của khách sạn thì gọi cho ai hả?
''Nhưng...!
''Chị hai mẹ nói đúng đấy chị là chủ mà còn phải gọi cho ai ạ!
''Em thật không ngờ anh hai luôn đó ,đã bắt chị đi làm thì thôi đi còn bắt chị làm nhân viên trong khách sạn nhà mình nữa thật bực chết mà.!
''Đúng em con nói đúng hôm nay nó về nhà thì mẹ sẽ đánh gãy chân nó luôn !
''Đúng đúng mẹ,đánh cho anh ấy không đi lại được luôn, cho chừa luôn,nếu hôm nay con và mẹ mà không đến khách sạn nhà mình để xem thử thì chị dâu sẽ bị ngược đãi đến bao giờ đây !
''Uh cũng may mà mẹ đến kịp lúc nếu không con gái mẹ không biết phải làm sao nữa ''
Bà vừa nói vừa nắm lấy tay cô mà an ủi làm cô thật sự rất hạnh phúc, dù cô có mẹ thật và mẹ cô cũng rất yêu thương cô nhưng những hành động dịu dàng như này lần đầu cô được biết đến, thật sự nó làm cô rất xúc động, 2 hàng nước mắt đã sắp muốn chực trào ra .
Nhưng khi nhớ lại lời bà vừa nói khi nãy thì cô vội vàng quýnh cả lên.
''Mẹ không phải lỗi của anh ấy đâu ạ,con làm việc ở đây anh ấy không biết ạ!
''Con không cần bao che cho nó ,mẹ biết thừa tính nó,yên tâm mẹ sẽ trị nó giúp con ,con cứ yên tâm nha.''
''Dạ đúng rồi chị hai,nhà này có quy định nếu chồng mà không bảo vệ được vợ sẽ phải trừng trị bằng roi da ,đánh đến khi nào khắp người đều là vết thương thì thôi ''
Bà Vương nhìn qua cô con gái của mình khi thấy cô nói như vậy, bà là chủ nhà mà còn không biết cái quy định ấy sao giờ con bé nói như thật vậy, nhưng khi quay qua đã thấy được ánh mắt của cô gái nhỏ bà vội vàng hiểu ý cũng hùa theo cô.
''Uh con không biết đấy thôi nhà này đã có quy định từ xưa rồi nếu không bảo vệ được vợ mình phải chịu đánh 200 roi da .''
Cô nghe nói thế mà vội vàng đứng dậy lên tiếng khuyên ngăn bà.
''Mẹ à anh ấy không có lỗi xin mẹ đừng phạt anh ấy ạ!
''Sao lại không phạt nó chứ, nó đáng vị phạt mà con không phải bênh nó đâu để nó bị đánh không phải con càng vui hơn sao?
'Mẹ mẹ đừng đánh anh ấy, con là người sai mẹ đánh con được không ạ,con nhận đòn được không ạ!
Cô vừa nói vừa như là muốn khóc đến nơi vậy, bà đành dịu giọng lại mà nói với cô, bà rất muốn biết cô con dâu này có tình cảm với con trai bà không.
''Thôi được rồi con không được khóc, con nghe mẹ nói này không phải mẹ phạt nó thì con sẽ vui hơn sao,con đâu yêu thương nó nên nó bị phạt con là người được vui vẽ hơn mà!
" Không không phải...!
Cô vội vàng quýnh cả lên làm bà và Ngọc Nhi buồn cười nhưng vẫn cố gắng kìm lại vì tương lai con trai bà.
''Con làm sao chẳng phải 2 đứa không yêu nhau còn gì,mẹ là mẹ đang giúp con mà, hay là con muốn làm sao thì cứ nói mẹ nghe xem nào !
''Con con...!
''Chị hai cứ nói thật lòng mình đi ạ,mẹ và em sẽ giúp chị hai.
''Con thật ra con và anh ấy lấy nhau không phải vì yêu đương ạ!
Bà và Ngọc Nhi ngỡ ngàng vì điều này nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để xem cô nói gì tiếp theo.
''Nhưng qua thời gian chung sống với nhau vừa qua thì ,thì con thấy anh ấy rất tốt với con ,quan tâm con dù anh ấy không thể hiện quá nhưng mọi hành động của anh đều rất chu đáo với con ạ!
''Và dần dần trong lòng con cũng đã chấp nhận anh ấy rồi ạ!
''Vậy ý con muốn nói là con cũng đã thích thằng Quân rồi hả.
Câu này cô không dám trả lời chỉ dám gật nhẹ đầu mình.
Bà Vương vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn phải tỏ vẻ không có gì nói với cô.
Thôi được rồi giờ con cứ ăn cơm đi để mẹ xem xét xem thế nào rồi mẹ sẽ tha cho nó .
Cô cũng không dám nói nhiều mà bắt đầu ăn nhưng trong lòng không khỏi lo lắng cho anh.
Sau khi ăn xong bà Vương nói với cô bà còn có việc nên bảo Ngọc Nhi đưa cô đi chơi sau đó về biệt thự.
Bà đợi đến khi cô lên xe thì mới móc điện thoại ra gọi cho anh.
''Alo con nghe mẹ ...!
''Giờ con đang ở đâu mẹ cần gặp con gấp !
''Dạ con đang trên đường về tập đoàn ạ!
''Vậy ở đó mẹ sẽ đến ngay!
Bà cúp máy ngang làm anh khó hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy.
Đang mãi mê suy nghĩ thì điện thoại có tin nhắn đến. Người gửi tin là Mèo nhỏ.
''Alo anh có đó không ạ!
Anh mỉm cười nhìn dòng tin nhắn đây là lần đầu cô nhắn tin cho anh kể từ khi anh đưa điện thoại cho cô nên đã vội vàng nhắn lại.
''Tôi đây, có chuyện gì vậy ?
Đợi 1 lúc thì tin nhắn lại được gửi đến.
''Anh chiều anh đừng về nhà được không ?
Anh khó hiểu nhìn dòng tin nhắn rồi lại nhắn lại.
''Tại sao?
''Anh cứ nghe lời tôi được không, anh về là bị đánh đó !
Anh càng khó hiểu hơn mà nhăn mày nhắn lại cho cô.
''Ai dám đánh tôi chứ ?
''Anh nghe lời đi mà, anh về nhà mẹ sẽ đánh anh đó !
Anh lại càng khó hiểu hơn, vì mẹ là mẹ anh sao mẹ anh lại đánh anh được chứ.
''Sao mẹ tôi lại đánh tôi được chứ ?
''Tại vì anh không bảo vệ được tôi nên mẹ sẽ đánh anh,đó chẳng phải là quy định nhà anh còn gì !
Giờ thì anh phải bật cười về độ ngốc nghếch của cô gái này, chắc mẹ anh và cô em gái bảo bối kia lại hù cô cái gì rồi nên làm cô lo lắng cho anh đó mà.
Anh vội vàng nhắn lại.
''Yên tâm đi tôi không sao đâu, cô đừng lo nha.
'Anh không được về nhà đó !
Đọc dòng tin cuối mà anh bật cười lớn đúng là ngốc thật mà, nhưng như vậy là cô ấy đang lo lắng cho anh à ,vậy có phải trong lòng cô ấy đã có anh rồi không hay chỉ là chút lo lắng bình thường thôi,anh phải làm sao để biết được cô ấy có thích anh không đây ,phải tìm cách để xem trong lòng mèo nhỏ có anh không mới được.