Trời đã bắt đầu tối đi , sau khi cô về nhà nấu chút cháo cho mẹ và bảo Tiểu Thiên trông nhà thì liền quay vào viện với mẹ. Với cô dù mẹ có mắng chửi cô bao nhiêu thì cô vẫn dành tình yêu thương vô đối với bà. Ngày mà ba cô mới mất khi đó cô mới học 11 bà ngày nào cũng chửi bới cô, lúc đấy cô cũng đã có lúc gét và hận bà nhưng sau khi được nghe cuộc trò chuyện của bà và bác hàng xóm ,cô mới vỡ lẽ ra là bà vì không muốn cô bỏ học không muốn cô đi làm thêm để lấy tiền trả nợ với bà nên bà mới chửi bới cô như vậy.
Từ ngày hôm đó khi cô nghe mẹ chửi mình cô chỉ cười cho qua.
Bước vào phòng bà nhìn thấy bà đang ngồi dựa lưng vào thành giường nhắm mắt để đó.
Cô mỉm cười nhìn bà thấy bà gầy đi trông thấy, còn đâu người con gái đẹp nết na ngày xưa nữa, giờ đây mái tóc mẹ đã phai sương vài sợi tóc bạc thoáng ẩn thoáng hiện ra,trên trán xuất hiện thêm vài nết nhăn nữa rồi.
Nghe tiếng động,bà mở mắt ra nhìn thì thấy cô đến, bà lườm cô 1 cái nhưng cũng không nói gì .
Cô bước đến bên cạnh bà để cháo lên bàn rồi múc ra chén đưa lên trước mặt bà nói.
''Mẹ ăn cháo đi cho mau khỏe, con nấu cháo sườn non ngon lắm đó !''
''Bày đặt vừa thôi cháo nào chả ăn được, làm gì phải sườn với chả non.''
''Mẹ yên tâm là Chu Hiểu mua sườn con có đi chợ đâu hì hì.
Cô vừa nói vừa cười với mẹ, cuối cùng bà nghe vậy cũng chịu ăn cháo, ăn cháo xong bà uống nước rồi nhìn cô nói.
''Mày với thằng Thiên chuyển qua thành phố A ở đi, ở đây để tao sống 1 mình cho rảnh. ''
''Mẹ,mẹ nói gì vậy, con không đi đâu hết, con ở bên mẹ đến hết đời luôn. ''
''Tao không cần, không có 2 đứa bay tao bớt gánh nặng. ''
''Không phải con là gánh nặng của mẹ mà là mẹ đang muốn con với em rời khỏi đây để tránh bọn côn đồ kia đúng không.
Mẹ yên tâm con sẽ không bao giờ bỏ mẹ, con lo được mẹ không phải suy nghĩ đâu. ''
''Mày nghỉ mày giỏi lắm à,700 triệu mày lấy đâu, tao không cần mày trả nợ thay tao.
''Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, mai con lên lấy lương, mẹ không cần lo đâu nha.
Thôi mẹ nghỉ đi con ra ngoài có việc. ''
Vì không muốn mẹ phải nghỉ nhiều nên cô đã bỏ ra khỏi phòng, để lại mình bà trong phòng.
Ra khỏi phòng cô bắt xe đến chỗ làm thêm buổi tối để làm việc.
Ban ngày cô làm nhân viên trong khách sạn, tối đến cô lại làm phục vụ trong quán ăn đêm, cứ việc gì có tiền cô lại xin làm thêm bất chấp có lúc đến 1, 2 giờ sáng miễn là có tiền.
Vừa mới bước vào quán cô đã gặp ngay bác chủ quán, dù nhìn có vẻ rất khó gần nhưng ông bà chủ quán rất thích cô, vì cô vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép lại rất hiểu chuyện .
''Cháu chào cô chú ạ!''
''Uh chào cháu, mới đến hả !
''Dạ cháu vừa tới, cháu vào dọn dẹp đây ạ.
''À không cần đâu Tiểu Nguyệt để đó A Chu làm cho ,cháu đi giao hàng cho cô đi nha.
''Cháu giao hộp này tới địa chỉ ghi trên hộp đó, còn 30 phút thôi nha,đi cẩn thận nhanh về nha.
''Dạ cháu đi rồi về liền.
Cô cầm hộp đồ trên tay bỏ vào chiếc xe máy chuyên đi chở hàng của cô mang đến địa chỉ ghi trên hộp.
Biệt thự Nguyệt Viên, vừa đi cô vừa nghỉ biệt thự này có cả tên cô nữa.
Vừa suy nghĩ cũng là lúc vừa đến nơi, thấy trước cổng có người cô chạy lại hỏi thăm.
''Dạ chào chị, xin chị cho e hỏi đây có phải biệt thự Nguyệt Viên không ạ?
Cô gái mặc bộ đồ bố sát ngắn củn lộ ra đường cong cơ thể đang đứng trước cổng quay lại nhìn cô đầy kinh bỉ hỏi lại cô.
''Cô là cái thá gì mà xứng hỏi tôi ,đồ quê mùa ''.
Cô cũng chẳng phải hiền quá để ai muốn nói gì thì nói nên liền nói lại cô ta vài câu cho bỏ tức.
''Vậy cô là cái thá gì vậy, ăn mặc thì như con công hở trước hở sau ,vậy thà đừng mặc nữa, cởi quách ra cho rồi.
''Tôi đã hỏi cô rất tử tế, nếu cô không muốn trả lời thì thôi, việc gì mà chửi tôi''.
Còn định chửi nữa thì thấy cánh cổng sắt mở ra nên cô đành nhịn lại làm việc chính trước đã.
Cô còn chưa kịp mở miệng đã bị cô ả kia cướp lời khi nhìn thấy người bước ra từ cổng. Cô ta đi lại gần cổng tươi cười e thẹn chào người vừa từ cổng bước ra ,khác hẳn với thái độ vừa chửi người vừa nay,cứ như 2 con người khác nhau vậy.
''Chào e Ngọc Nhi ,e về từ khi nào vậy ?
''Vừa về ,chị đến đây làm gì ?
Ngọc Nhi chẳng để cô ta vào mắt, cô vẫn đang chăm chú nhìn cô gái trước mắt kia và túi đồ ăn trên tay cô. Còn chưa kịp để cô ta nói tiếp, Ngọc Nhi đã bước tới bên cạnh cô hỏi.
''Bạn giao hàng đúng không ?
''À ờ đúng rồi đây có phải biệt thự Nguyệt Viên không ạ.''
''Đúng rồi ạ,đây là đồ của tôi, bạn đưa tôi, hết bao nhiêu tôi trả.
Cô ta nãy giờ đứng đó tức tối vì Ngọc Nhi không để cô ta vào mắt, giờ nghe cô nói trả tiền nên dành trả giúp cho cô.
''Ngọc Nhi để đó chị trả cho e ''
''Của cô hết bao nhiêu ?
''Hết 1 nghìn 200 '' (*)
''Tôi trả cô 2000 ,số còn lại khỏi thối ''
''Vậy thì tôi xin nhận ,cảm ơn !
Sau khi cô rời đi, Ngọc Nhi cũng muốn quay vào nhà thì cô ta liền bảo.
''Ngọc Nhi chờ chị với bác gái bảo chị đến. ''
Ngọc Nhi chẳng buồn đếm xỉa đến cô đang leo đẽo theo sau ,chán chẳng buồn nói.