Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 18



Hai ngày trước khi nhập đội.

Dương Chấn Cương mới lấy danh sách tham gia của tổ chương trình đưa cho Lâm Lục Kiêu, để anh làm quen trước, miễn cho đến lúc đó người đến, anh còn không biết tên bọn họ. Mấy người nghệ sĩ này cũng không nổi tiếng lắm, tiếng tăm cũng không hơn gì mấy nghệ sĩ mới, kiểu người không xem tin giải trí như Lâm Lục Kiêu, phỏng chừng thật đúng là nhận không ra.

Sáu tập tài liệu, Dương Chấn Cương tìm một buổi tối đã biết hết, đang làm bình luận viên cho Lâm Lục Kiêu.

Lâm Lục Kiêu dường như không để ý lật chuyển một tờ lại một tờ.

Dương Chấn Cương vừa ghé đầu lên vai anh, "Trịnh Bình, hai mươi ba tuổi, có học võ, năm tuổi đã lên Thiếu Lâm tự, có biết chút kung fu quyền cước, từng đóng nhiều phim võ thuật... Nghe tổ chương trình nói là một người thật thà chất phát."

Lâm Lục Kiêu rũ mắt liếc anh, tiếp tục lật.

Dương Chấn Cương vừa lải nhải: "Mục Trạch, tiểu thịt tươi*, người mới, hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh, lúc trước xuất thân từ việc nổi tiếng về livestream trên Internet..."

*Tiểu thịt tươi chỉ những nam nghệ sĩ tuổi từ 16 – 30, theo phong cách rạng rỡ tươi sáng, thần tượng, nam thần.

Lâm Lục Kiêu nhíu mày, "Livestream là cái gì?"

"Cậu không biết?! Tôi lớn tuổi vậy rồi mà còn biết đó! Chính là ở trên internet quay trực tiếp, sau đó thu hút được một số fan hâm mộ nhỏ, chính là kiểu này." Dương Chấn Cương vẻ mặt không thể tin, "Cậu chưa từng nghe qua?"

"... Không có."

"Bình thường khi nghỉ ngơi cậu làm gì? Không lên mạng sao? Không chơi di động?"

Mấy năm trước khi ở ngoài huyện trợ giúp, đều sống ở trong đội, di động cũng không dùng làm gì, trong ngày thường trừ bỏ huấn luyện, nghỉ ngơi thì cùng đồng đội chơi bóng, hoặc là ngủ, di động và máy tính anh cũng không thường dùng, đừng nói tới mấy cái weibo này.

Dương Chấn Cương tỏ vẻ hiểu rõ, "Cũng đúng, dù sao livestream cũng chỉ mới nổi gần đây thôi, mấy năm trước cũng không chơi cái này."

Lâm Lục Kiêu tiếp tục lật.

Dương Chấn Cương quyết định đều giảng giải hết cho anh, phỏng chừng quả thực tầm hiểu biết của người này không được đầy đủ.

"Đây là Lưu Hạ Hàn, hai mươi chín tuổi, xuất thân từ trường nghệ thuật quân đội, quay rất nhiều phim về kháng chiến."

Trên ảnh chụp là người đàn ông mày rậm, ngũ quan nghiêm chính, không thể nói là đặc biệt đẹp trai, nhưng có một loại khí chất cương nghị đặc biệt. 

"Đây là Từ Á, hai mươi mốt tuổi, sinh viên đại học truyền thông, từng đóng phim trên mạng, tối hôm qua tôi còn nghe mấy người trong đội thảo luận về cô nàng, nói cô gái nhỏ rất xinh đẹp."

Từ Á trẻ trung lại mang chút gợi cảm, quả thật là nữ thần của rất nhiều trạch nam.

"Đây là Nghiêm Đại, hai mươi bốn tuổi, gia cảnh cũng không tệ, nghe nói có chút yếu đuối, công ty đại diện đưa tới nơi này cũng là muốn tôi luyện thêm."

Dương Chấn Cương lật ra trang sau, "Trọng điểm là ở đây - - "

Giọng nói thế nhưng thêm một chút sắc thái thần bí.

Cuối cùng trên một phần tư liệu, người trên tấm ảnh rất thanh tú, không có trang điểm, mặt mộc, lại rất tinh xảo.

Trên giấy ghi hai chữ to: Nam Sơ.

"Rất lợi hại."

Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm ảnh chụp, đốt điếu thuốc trên bờ môi, nhàn nhạt hỏi: "Lợi hại thế nào?"

Dương Chấn Cương nói: "Ngày hôm qua lúc lãnh đạo cho tôi xấp tư liệu này, tôi thấy cô gái này rất đặc biệt, nên nhìn thêm vài lần, sau này điều tra mới biết được cô ấy chính là con gái của diễn viên Nam Nguyệt Như, nhưng danh tiếng của cô gái này rất thấp, không có nhiều □□ về cô ấy cho lắm, vừa mở trang web ra, cơ hồ đều là tai tiếng, cái gì mà sinh ra đã bị cha vứt bỏ, cha là xã hội đen, còn có mấy ngày hôm trước nửa đêm đua xe với người ta, chuyện xấu rất nhiều, nói cô ấy tham gia chương trình này cũng là vì có quan hệ với người tài trợ, thật không minh bạch."

Lâm Lục Kiêu hít một hơi thuốc lá, khói tỏa ra bốn phía, im lặng.

Dương Chấn Cương lắc đầu, thở dài, "Không ngờ tôi thế này mà lại thành huấn luyện của trại cải tạo, biến nơi này thành trại cải tạo thiếu niên!"

Lâm Lục Kiêu lấy thuốc khỏi miệng, cúi đầu khẩy khẩy, "Kỷ luật quân đội anh cũng dám loạn bát quái, muốn chạy vòng rồi hả?"

Dương Chấn Cương"Ssss- -", "Thằng nhóc cậu, lão binh cũng dám đe dọa? Năm đó lúc tôi đang chiến đấu, cậu còn đang lăn lộn trong đám bùn đất đó!"

Dương Chấn Cương vào ngũ sớm, hiện nay đã ba mươi lăm tuổi, sau đó bị thương khi làm nhiệm vụ, điều tới trung đội Đặc Cần làm chỉ đạo viên. Lời tuy nói như vậy, quả thật cấp bậc so với Lâm Lục Kiêu thì thấp hơn một bậc.

Nhưng Lâm Lục Kiêu luôn luôn kính trọng anh, không cư xử như cấp dưới của mình.

Dương Chấn Cương lấy tư liệu vỗ vỗ nhét vào người anh, xoay người đi, Lâm Lục Kiêu bị nhét cả sấp tài liệu vào người.

Đi được hai bước, Dương Chấn Cương lại quay lại, nhớ tới một việc, "Còn có chuyện này, nhắc nhở cậu, cái cô Nghiêm Đại và Nam Sơ này, là cùng một công ty, lúc trước bởi vì một người đàn ông mà gây náo loạn, mọi việc phải xem mà làm, đừng làm cho hai người đó gây rối trong đội."

"Tầm hiểu biết của anh thật đúng là toàn diện?" Giọng điệu trào phúng.

Dương Chấn Cươngvẫy vẫy tay, "Tôi làm việc này không phải vì muốn tốt cho cậu sao? Trong khoảng thời gian này bớt gây họa một chút, đối với cậu là có lợi? Đừng quên cuộc thi cuối tháng của cậu!"

Lâm Lục Kiêu ngậm thuốc, giật nhẹ khóe miệng, "Đã biết, hai người đó muốn gây chuyện, tôi sẽ viết báo cáo, đuổi hai người này khỏi đơn vị!"

Dương Chấn Cương trừng mắt anh, "Cậu lăn đi!"

...

Sân huấn luyện nóng bức dị thường, trời không mây, chân trời một vòng nóng bức, phơi muốn cháy người, không gió, làm người ta thở hổn hển.

Giọng Lâm Lục Kiêu trong không khí nóng bức này có vẻ đặc biệt trầm.

"Tôi đối với nhóm mọi người chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất, phục tùng mệnh lệnh, thứ hai, tuân thủ quân kỷ. Trái với hai điều này, lập tức đuổi khỏi đơn vị."

"A..."

Có người buông tiếng thở dài nho nhỏ.

Là Từ Á, cô gái nhỏ đã nóng đến chảy một đầu mồ hôi.

Thành công khiến cho Lâm Lục Kiêu chú ý.

Anh quét mắt một vòng, "Tôi vừa mới nói hai điều gì?"

Sáu người yên lặng, lặng ngắt như tờ.

...

Dương Chấn Cương ở một bên lau mồ hôi, cả đám đều không bớt lo, quả nhiên đều là đến đây cải tạo.

"Phục tùng mệnh lệnh, tuân thủ quân kỷ."

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Lâm Lục Kiêu nhìn qua, là Lưu Hạ Hàn.

"Nghiêm."

Sáu người đứng thẳng.

Lâm Lục Kiêu nói: "Ngoại trừ Lưu Hạ Hàn, những người còn lại chạy năm vòng sân huấn luyện, người đứng đầu hàng dẫn đội."

...

Sáu người dưới ánh mặt trời chói chang phơi nửa tiếng, đã có chút ủ rũ, vừa nghe dưới thời tiết này, còn phải chạy bộ, đàn ông ngược lại còn tốt, mấy cô gái bên này ngoại trừ Nam Sơ đều có tiếng oán than đầy đất rồi.

Nam Sơ là người đứng đầu hàng, nửa ngày không có động tĩnh.

Lâm Lục Kiêu mắt lạnh nhìn cô, giọng nói không độ ấm: "Điếc sao?"

Khi Lâm Lục Kiêu đi xuống sân, tầm mắt hai người cũng không nhìn nhau, cho tới bây giờ, Nam Sơ mới lấy mắt liếc nhìn anh, giọng lười biếng, "Chạy hướng nào?"

Chỉ đạo Dương nhắc nhở: “Nói chuyện với cấp trên phải nói báo cáo."

Nam Sơ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "Báo cáo! Xin hỏi phải chạy hướng nào?"

"Bên kia?"

"Hay là bên này?" Cô dùng ngón tay chỉ hai hướng.

"Tùy cô thích." Lâm Lục Kiêu vẫn duy trì sự bình thản, như cười như không.

Năm vòng, hai ngàn mét, nơi này ngoại trừ Trịnh Bình và Lưu Hạ Hàn có võ và tham gia quân ngũ, những người khác đều bị miểu sát, thể lực của Mục Trạch còn không bằng Từ Á, Từ Á nhưng là có chút ngoài dự đoán của mọi người, thể lực của nữ thần của trạch nam cư nhiên tương đối tốt.

Tiếp đó là Mục Trạch, Nam Sơ, sau cùng là Nghiêm Đại.

Nghiêm Đại chạy đến cuối cùng thiếu chút nữa là té xỉu, cả người dựa vào người Lâm Lục Kiêu, Lâm Lục Kiêu đang nói chuyện với Dương Chấn và tiểu đội trưởng, một bóng người thẳng tắp nhào tới chỗ anh, anh quét mắt một vòng, duỗi tay ra, đỡ cô, giao cho tiểu đội trưởng mang đi nghỉ ngơi.

Tiểu đội trưởng tên là Thiệu Nhất Cửu, người Bắc Sơn, hai mươi lăm tuổi, đã ở trong đội Đặc Cần bốn năm, mặt chữ điền, ngũ quan nghiêm chính, làn da đen, mắt nhỏ, cười rộ lên có răng khểnh.

Anh đỡ Nghiêm Đại qua, dè dặt cẩn trọng đỡ xuống gốc cây, có chút quẫn bách hỏi cô: "Có muốn tôi lấy nước giúp cô không?"

Nghiêm Đại không để ý anh, ôm ngực bắt đầu nôn.

Nam Sơ xoay người, hai tay chống trên đầu gối thở dốc, khuôn mặt và cổ vị trí xương quai xanh đều đỏ bừng, Nam Sơ chảy mồ hôi thì cả người sẽ đỏ lên, mấy người cũng chưa đổi trang phục, mặc trên người còn là quần áo của mình, cổ áo hơi hơi hạ xuống, Lâm Lục Kiêu liếc nhìn cô một cái, "Đứng lên."

Nam Sơ thở phì phò, vẫy vẫy tay: "Mệt."

"Hai điều tôi vừa nói đã quên rồi sao?" Anh nhíu mày.

Nam Sơ xoay người giương mắt nhìn anh một lát, thở dài một hơi, mới chậm rãi đứng lên, giọng nói yếu ớt: "Vâng, sếp lớn."

"Huấn luyện viên." Anh sửa lời cô.

"Vâng, huấn luyện viên."

Mắt trợn trắng, mắt trợn trắng.

Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm cô: "Không phục, chạy tiếp năm vòng."

"..."

Mẹ nó, muốn chơi cô phải không?

Nam Sơ thở ra một hơi, đứng thẳng tắp, ánh mắt nhẹ lướt qua, "Báo cáo! Huấn luyện viên! Phục!"

Trong lòng lại nói: Tốt lắm, ra oai phủ đầu, được lắm.

...

Lâm Lục Kiêu nói huấn luyện xong rồi đi, Dương Chấn Cương và Thiệu Nhất Cửu mang theo tân binh trở lại ký túc xá, phân phát quân phục xong, cho một tiếng nghỉ ngơi điều chỉnh thời gian, Từ Á kéo Dương Chấn Cương và Thiệu Nhất Cửu lại nói chuyện phiếm.

Từ Á lôi kéo làm quen: "Chỉ đạo viên, tiểu đội trưởng, các người ở đây đã bao lâu rồi?"

Dương Chấn Cương nói: "Tôi tám năm, Nhất Cửu bốn năm. Sao vậy?"

"Đội trưởng Lâm thì sao? Anh ấy mấy năm rồi?"

"Vào được một năm, sau này bị điều đến huyện khu khác trợ giúp ba năm, đầu năm nay mới trở về."

Từ Á hơi rụt cổ: "Đội trường Lâm có chút hung dữ."

Dương Chấn Cương vỗ vỗ vai cô, cười nói: "Người kia là như vậy, không thích giao thiệp, đối với các cô đã khách khí rôi, trước kia lúc cậu ta dẫn dắt tân binh, cũng không phải như bây giờ, vài năm nay tính khí tốt hơn nhiều rồi."

Từ Á lại hỏi: "Anh ấy có bạn gái chưa ạ?"

Thiệu Nhất Cửu cúi xuống: "Không có, nhưng mà trước đó luôn thấy anh ấy dùng di động tán gẫu, không biết có phải có biến rồi không."

"Đội trưởng Lâm bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

"Vừa qua hai chín."

Từ Á cười đến nhu thuận: "Này có biến cũng bình thường thôi, dù sao đội trưởng Lâm vừa đẹp trai lại manly."

Hai người gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Thiệu Nhất Cửu nói: "Đúng thật, đội trưởng tuy tính tình hơi thối một chút, cái khác đều rất tốt."

"Mọi người cũng thật vất vả, em mới qua nửa ngày đã ăn không tiêu, có chút muốn về nhà rồi."

Thiệu Nhất Cửu an ủi cô: "Tập quen thôi, quen rồi sẽ tốt, nửa tháng thôi, cố gắng rồi sẽ qua mà."

Từ Á cười trấn an, lúc này nhớ tới dường như trong phòng còn có hai người, quay đầu nhìn Nam Sơ, hỏi cô: "Nam Sơ, chị có sao không?"

Nam Sơ đang xuất thần ngồi ở một bên bị kéo suy nghĩ về, liếc nhìn Từ Á một cái, gật gật đầu: "Còn được."

Từ Á lại chuyển qua Nghiêm Đại đang nằm sấp như cá chết bên kia, "Chị Nghiêm Đại, chị không sao chứ?"

Người trên giường vẫn không nhúc nhích.

Vẫn mặc kệ cô.

Một trận xấu hổ.

Thiệu Nhất Cửu nháy mắt nhớ tới trạng thái của Từ Á vừa mới chạy vòng, nhịn không được hoà giải: "Thể lực của em khá tốt đó."

Từ Á cười cười, "Bình thường ngẫu nhiên sẽ rèn luyện một chút."

Dương Chấn Cương cũng khó mà tiếp một câu, "Quả thật em khá tốt đó, vừa rồi Lâm đội cũng nói trong mấy cô gái thể lực của em là khá nhất."

Nam Sơ:...

Nghiêm Đại:...

Từ Á cười ngượng ngùng.

Dương Chấn Cương nói: "Chúng tôi phải đi đây, mọi người nghỉ ngơi trước một lát, đợi lát nữa mọi người sẽ mặc nguỵ trang ngắn tay là được, hôm nay tạm thời không có huấn luyện, buổi tối ở lễ đường sẽ có phim, cơm nước xong dẫn mọi người đi qua xem."

"Dạ."

...

Buổi tối ở căn tin xếp thành hàng ăn cơm, là cái bàn tròn lớn, mười người một bàn, mười mấy món rau, còn rất phong phú.

Nam Sơ vừa mới đi vào, thấy phía trên tủ kính căn tin một loạt chữ to.

- - Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Mấy người vừa ngồi xuống, Lâm Lục Kiêu từ ngoài cửa tiến vào, đi đến bàn bọn họ, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Nam Sơ, tháo mũ xuống, đặt xuống bàn bên cạnh, bưng cái chén trước mặt, đầu cũng không nâng, nói: "Ăn đi."

Mọi người tức tốc cầm lấy chén đũa.

Ba cô gái ăn không nhiều lắm, Nam Sơ ăn hai miếng đã no rồi, dựa theo lượng cơm bình thường cô ăn, nhiêu đó đã hơn rồi. Vừa muốn đặt chén xuống, đôi đũa bên cạnh vươn ra, chống giữa chén của cô, Nam Sơ quay đầu qua, ánh mắt Lâm Lục Kiêu tối đen thâm trầm, không có cảm xúc nhìn cô, "Không được lãng phí."

Nói xong, lại dương cằm chỉ chỉ câu trên tủ kính căn tin.

Nam Sơ im lặng một trận: "Sức ăn của tôi nhỏ."

Lâm Lục Kiêu hơi chút ghét nhìn chén của cô, "Cô là chim sẻ sao?"

"Ăn nữa, lên hình nhìn mập, khó coi."

"Muốn mạng hay là muốn đẹp?"

Nam Sơ: "Đẹp."

Lâm Lục Kiêu lười lại để ý cô, thu hồi tầm mắt, quăng qua một câu, "Hoặc là ăn hết cơm, hoặc là đi ra ngoài chạy năm vòng."

"..."

Dáng người Nam Sơ luôn luôn đều là dựa vào chế độ ăn uống để khống chế, cô là người thuộc loại thể chất uống nước cũng sẽ béo, nếu ăn hết chén cơm lớn này, nửa tháng sau về công ty bảo đảm Thẩm Quang Tông và Hàn Bắc Nghiêu đều không nhận ra cô.

Còn sẽ bị Thẩm Quang Tông đuổi đánh chết, bởi vì nửa tháng sau, cô còn có một chương trình phải quay.

Cả bàn có loại yên lặng như cái chết.

Lâm Lục Kiêu nghiêm túc khi này vặn lông mày, tất cả mọi người không dám chen vào nói.

Từ Á và Nghiêm Đại tuy rằng trên mặt không nói gì, nhưng trong lòng đang hò hét trợ uy cho Nam Sơ, kiên trì kiên trì, nhất định phải kiên trì, như vậy các cô cũng không cần phải ăn nửa chén cơm còn lại nữa.

Sau đó...

Nam Sơ liếc mắt nhìn Lâm Lục Kiêu, ngồi xuống, bưng chén lên, cách cách cách cách hai miếng nhét toàn bộ cơm vào trong miệng, nhai vài ngụm nuốt xuống.

Từ Á và Nghiêm Đại cũng chỉ có thể yên lặng cầm lấy chén, nén lệ, một ngụm lại một ngụm nhét vào miệng.

Nam Sơ ăn xong, lật úp chén lại cho Lâm Lục Kiêu xem, sau đó cốp một tiếng đặt lên bàn.

Lâm Lục Kiêu vừa ăn xong, khoanh tay tựa vào ghế giám sát bọn họ ăn, miệng ngậm cây tăm, liếc mắt nhìn cô.

Ô, cô nhóc này nổi đóa rồi sao?

Anh ngoắc ngoắc miệng, cây tăm trong miệng theo đó lúc lên lúc xuống, ánh mắt lóe sáng, không biết đang cân nhắc cái gì.

"Kỳ thực em béo một chút sẽ càng đẹp hơn."

Chờ mọi người ăn xong, đứng lên thu thập chén đũa trước mặt, Nam Sơ nghe thấy bên tai truyền đến một câu rất nhỏ, chờ lúc cô xoay người qua, người nọ đã đội quân mũ, đang cài lại hai nút áo trên quân phục, thần sắc thản nhiên, phảng phất như câu nói vừa rồi là cô nghe lầm.

Hết chương 18