Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 37



Editor: Thoa Xù

Đại Lưu cực kỳ hối hận, giờ phút này anh ta chỉ muốn chặt tay của mình.

Cho mày bỏ thói hèn mọn, cho mày bỏ thói hèn mọn đi, muốn uống rượu thì tìm Tôn Minh Dương đi, mày tìm anh ta làm gì chứ!

Lâm Lục Kiêu ngồi trên ghế cao trước quầy bar, trước mặt để một chai bia, uống được một nửa, một chân nhàn hạ đung đưa, một chân chạm đất, quần màu đen ôm lấy đôi chân rắn chắc cân xứng của anh, cả người thả lỏng, tư thế hấp dẫn người ta như vậy, lại trưng ra vẻ mặt người sống chớ lại gần, hai người làm anh em mấy chục năm, Đại Lưu vô cùng rõ ràng, tâm tình của người này đang khó chịu.

Quán bar này là ánh sáng của thành phố, Phú Quý Hương nổi danh ở Bắc Tầm, mở cửa 24/24, không phải ai cũng có thể vào, hư vinh hào nhoáng, là căn cứ địa của mấy công tử có tiền và mấy tiểu minh tinh. Đợt trước Đại Lưu theo đuổi một cô nàng mới ra mắt trong nhóm nhạc nữ, hàng ngày rủ rê một đám anh em đến đây nằm vùng, ngồi hai ngày, anh ta thật sự đã trụ suốt hai ngày, mặt dày muốn chụp ảnh chung với người ta, cô nàng đó thật sự cũng không ngại ngùng, thoải mái chụp ảnh cùng, cũng cho luôn Wechat, Đại Lưu không thể tin, vô cùng mừng rỡ, ngày nào cũng hỏi han ân cần trên Wechat, hâm nóng tình cảm.

Người bên cạnh uống đến buồn bực, Đại Lưu ngượng ngùng: "Sao vậy? Hờn dỗi ai đây?"

Lâm Lục Kiêu liếc xéo anh ta, vẻ mặt giễu cợt: "Cậu không hiểu đâu."

Đại Lưu khàn giọng, coi như có chút không phục, "Tôi không hiểu sao, nói cho cậu biết, anh em của cậu cũng sắp thoát khỏi cảnh độc thân rồi!"

Lâm Lục Kiêu ngửa đầu uống bia, hơi mới lạ nhìn anh ta, kinh ngạc nói: "Người nào mù quáng như vậy hả?"

Đại Lưu trừng mắt nhìn anh, "Tụi mình quen biết nhiều năm như vậy, cậu có thể coi trọng tôi một chút không?"

Lâm Lục Kiêu không nói lời nào, ngửa đầu uống thêm một ngụm.

Đại Lưu cũng không để ý đến anh, lấy điện thoại di động ra thần bí lẩm nhẩm mở khóa điện thoại, mở khóa ra, hình nền chính là một cô nhóc mắt ngọc mày ngài, tóc mái ngang, ngũ quan thanh tú, rất non nớt, Lâm Lục Kiêu lướt mắt nhìn, "Chưa trưởng thành hả?"

"Đủ hai mươi rồi được không?" Đại Lưu cười ha ha cất điện thoại di động, nhấm nháp bia tươi: "Cậu không nhìn ra hả?"

Lâm Lục Kiêu cảm thấy buồn cười, "Phụ nữ mà tôi biết có thể đếm trên mười đầu ngó tay."

"Biết nhóm hey¬girl không?"

Anh vẫn nể mặt nhíu mày suy nghĩ một chút, "Không biết."

Đại Lưu đập bàn vang lên loảng xoảng, "Từ Trí Nghệ! Từ Trí Nghệ đó!"

Lâm Lục Kiêu cảm thấy không hiểu, "Bạn đại học? Bạn trung học? Hay bạn thời tiểu học?"

Đại Lưu ngã xuống đất.

"Là một nhóm nữ, mới ra mắt, ca sĩ đó."

Lúc này Lâm Lục Kiêu mới có chút phản ứng, cuối cùng liếc mắt nhìn anh ta, "Ca sĩ? Muốn gia nhập làng giải trí hả?"

Đại Lưu gật đầu như giã tỏi, rốt cuộc cũng hiểu rồi.

Nói chuyện với người này thật con mẹ nó mệt mỏi.

Chợt có loại cảm giác tìm được chiến hữu.

Lâm Lục Kiêu đưa tay ôm cổ Đại Lưu, kéo vào trong lòng mình, Đại Lưu tựa đầu vào vai anh, chợt nghe phía trên đầu nói: "Đại Lưu, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy hai ta rất có duyên."

Đại Lưu đẩy anh ra, "Đồ bệnh, nói cái gì đó!"

Lâm Lục Kiêu cười, "Vậy nếu cô ấy muốn quay cảnh hôn thì cậu làm sao?"

Đại Lưu: "Ca sĩ, ca hát nhẹ nhàng thôi, không phải diễn, không quay cảnh hôn, hơn nữa người ta là nhóm thần tượng, công ty đều có yêu cầu tiêu chuẩn, lúc ký hợp đồng cũng có nêu ra, cảnh hôn thì mượn góc máy hoặc nhiều nhất là chạm môi thôi, cảnh giường chiếu thì tắt đèn, khỏa thân thì quay vai thôi đại khái vậy. Chủ yếu vẫn là ca hát."

"À."

Buồn bực trong đầu đã vơi bớt đôi chút.

Được rồi, anh chính là người ôm buồn bực.

Đại Lưu không nhìn thấy tâm trạng rã rời của anh, cúi đầu lướt hình của Từ Trí Nghệ trong điện thoại, định cho Lâm Lục Kiêu xem, để cho người anh em khen ngợi đôi câu, lúc lướt lên thoáng qua một tấm hình, Lâm Lục Kiêu không khỏi chăm chú nhìn thêm, "Đợi đã."

Đại Lưu dừng lại, hình ảnh dừng lại ở một tấm ảnh bơi hơi mờ.

Sao tấm hình kia trông quen thế.

Hắn nhớ có hôm tan làm, vừa bật điện thoại di động lên, lập tức nhảy ra tấm ảnh kiểu này, lúc ấy còn tưởng là vào quảng cáo đồi trụy, nhìn kỹ lại thì là Nam sơ gửi.

Hiển nhiên tấm này chụp ở diện rộng hơn tấm kia.

Đúng là hơi mờ, ảnh mặc áo tắm, tóc cô nàng ướt sũng rối tung rơi trên vai, hở cả vai, xương quai xanh của cô rất đẹp, tinh xảo thanh tú, xuống chút nữa, là rãnh sâu --

"Ở đâu ra?"

Giọng nói này lạnh đến nỗi sống lưng Đại Lưu túa mồ hôi, "Tấm nào?"

Lâm Lục Kiêu đưa tay tới, mở lên, hình ảnh được phóng to ra, dáng vẻ cô nàng càng rõ nét hơn, ngay cả trán cũng đổ mồ hôi.

Đại Lưu cúi đầu xem, "Quên mất, lão Tôn gửi cho tôi, nói là đợt trước vừa phát hiện một báu vật, dáng người vô cùng đỉnh, trông vẻ lại đang......"

Giọng nói thấp dần, Đại Lưu nhìn vẻ mặt của Lâm Lục Kiêu, không dám nói tiếp, thật ra thì bình thường anh ta rất ít khi lưu những bức ảnh này, sau khi quen Từ Trí Nghệ, anh ta xóa sạch những hình ảnh phụ nữ đã lưu trước đây, lưu cái này là bởi vì anh ta cảm thấy cô nàng này rất giống với cô nhóc đã gặp trong nhà Lâm Lục Kiêu, muốn giữ lại cho người ta xem thử, nào ngờ sau đó liền quên luôn chuyện này.

Người thật và ảnh chỉnh sửa vẫn có chút khác biệt, chuyện này cũng không thể trách Đại Lưu và Tôn Minh Dương không nhận ra được, cho dù nhận ra cũng không dám tơ tưởng đến, dù sao thì cũng là minh tinh, một lính phòng cháy làm sao mà với tới được, hai người liền cho rằng chỉ là dáng vẻ giống nhau mà thôi.

Đâu chỉ có tấm này, hôm đó Tôn Minh Dương gửi cho anh ta rất nhiều đấy.

Toàn là đồ bơi, hình như là đồ của một nhãn hiệu danh tiếng ở Ý, lướt thêm mấy tấm, tiêu chuẩn cũng không khác lắm, sau đó có một tấm cô nàng mặc áo sơ mi nam che đến đùi, áo sơ mi mở hai nút trên, vừa khéo lộ ra rãnh sâu - -

Đại Lưu còn chưa xem kỹ đấy, run rẩy nói: "Có muốn không? Gửi cho cậu ha? Làm ảnh nền."

Lâm Lục Kiêu rất tức giận, đập một chưởng lên trán anh ta, "Cút."

Đại Lưu uất ức, tại sao nổi giận với anh ta rồi.

Sau này khi Đại Lưu biết đây thật sự là bạn gái của Kiêu gia thì anh ta hận không thể băm vằm Tôn Minh Dương kìa! Cũng không dám nhớ lại lúc đó mình làm thế nào mà ở ngay trước mặt Kiêu gia lại có thể nói mấy lời kiểu như bạn gái của anh là báu vật tuyệt vời, lại hậu tri hậu giác cảm ơn cái tên vua giấm chua Châu Á, lúc đó đã nghĩ đến tình cảm anh em nhiều năm mà không giết anh ta.

Lâm Lục Kiêu đá văng ghế đi.

Đại Lưu lấy lại tinh thần, phía sau ghế rầm rầm loảng xoảng, thất thế ngã chỏng vó dưới đất.

Đại Lưu ôm ngực sợ hãi, gửi tin nhắn wechat cho Từ Trí Nghệ, "Rất sợ đó nha."

Bên kia Từ Trí Nghệ đang chờ thu âm, trả lời lại rất nhanh, "Sao vậy? Anh Đại Lưu."

"Anh khuyên em một câu, người có dáng vẻ đẹp trai, thật sự rất thô bạo đó! Không phải ai cũng giống như anh đâu, vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng."

"......"

***

Chạng vạng, hoàng hôn rực rỡ, áng mây giống như nhuốm đỏ, đỏ rực một vùng.

Lâm Lục Kiêu ngừng xe trước của studio, mở cửa xe, người dựa vào ghế lái, một cái chân dai nhàn tản để ra ngoài, đang cúi đầu nhàm chán lướt trò chơi.

Vừa qua một cửa, điện thoại reo.

Anh nhíu chặt mày, đặt bên tai, híp mắt, liếc mắt ra xa xa, lười biếng: "Ba."

Bên kia là một giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng, "Lục kiêu, là chú."

Lâm Lục Kiêu ngưng cười: "Bí thư Trương?"

"Tối hôm qua ba con lên cơn đau tim, nhập viện rồi, chú nghe Mạnh Xử nói mấy ngày nay con nghỉ phép, con có rãnh thì cứ tới đây một chuyến, Lâm Khải cũng đã tới rồi."

Lâm Lục Kiêu cầm điện thoại, rút chân lại, đóng cửa, nói: "Bây giờ con tới đây."

Bí thư Trương: "Ừ, trên đường đi lái chậm một chút."

Lâm Lục Kiêu gần như bay như tên bắn, đến lúc chạy đến bệnh viện, bí thư Trương mặc quân phục đang đứng đợi trước cửa, chờ anh bước xuống, vội vàng dẫn anh đến phòng bệnh, "Tối nay con ở lại đi, chú phải trở về xử lý, rất nhiều thủ tục phải làm, ba con bị cao huyết áp, có mấy thứ không thể ăn, chú đã liệt kê và đặt sẵn ở đầu giường cho con rồi, đợi lát nữa con xem qua thử."

Đi đến cửa, bí thư Trương vẫn chưa yên tâm, tay vịn trên quả đấm cửa dặn dò một câu, "Con tuyệt đối đừng tức giận với ông ấy, bác sĩ nói không thể kích động."

Lâm Lục Kiêu bất đắc dĩ: "Con có thể giận ông ấy sao?"

Cửa được đẩy ra, mùi thuốc nồng nặc gay mũi phả vào mặt.

Phòng bệnh mờ tối, rèm cửa sổ khép chặt, một người nằm trên giường bệnh chật hẹp, nhắm mắt, vẻ mặt yên tĩnh, chính là ông già tiều tụy vì bệnh.

Bình thường, nét mặt của Lâm Thanh Viễn nghiêm túc, cái kiểu lạnh lùng giống như kim loại, trong trí nhớ của Lâm Lục Kiêu, ông rất ít cười, ấn tượng sâu nhất là sau khi Lâm Khải ra đời, ba bồng em trai cười trước giường bệnh của mẹ, anh dựa cửa, không dám đi vào, chỉ sợ phá đi bầu không khí hài hòa đó.

Bí thư Trương thở dài với anh, khẽ nói: "Tối hôm qua dày vò cả một đêm không yên, mới bảo ông ấy ngủ được một lát thôi, đợi lát nữa tỉnh dì sẽ đưa thức ăn đến, bên này có giường, con có mệt thì nằm ở đây nghỉ ngơi một chút, chú có để lại cho con quyển sách, "Thuật điều tra" con thích nhất đó, canh ban đêm rất vất vả, thật sự không chịu được thì gọi điện thoại cho chú, chú đến thay cho con."

Giọng Lâm Lục Kiêu âm trầm, có chút giễu cợt: "Chú vẫn cảm thấy con là thằng nhóc mới mấy tuổi đầu sao?"

Ai ngờ, bí thư Trương trợn mắt, "Ừ đâu có phải, con không phải là thằng nhóc mấy tuổi đầu thì là cái gì? Cũng đã bao lâu không về nhà rồi? Ngoài mặt ba con không nói, trong lòng ông ấy nghĩ gì con có thể không biết sao?"

Lâm Lục Kiêu không chút để ý: "Sau này con cưới vợ cũng không có ở nhà mỗi ngày, chẳng lẽ phải trói con cả đời sao?"

Bí thư Trương chỉ chỉ vào đầu anh, "Chú không nói với con nữa, cái tên tiểu tử này từ nhỏ đã ngụy biện, cơ thể ba con đã không còn như xưa nữa, con phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh ông ấy, đừng có mãi đi theo bọn Đại Lưu hư hỏng mù quáng! Thằng nhóc Đại Lưu kia gần đây mê một cô nàng nào trên mạng, trong nhà căng thẳng chuyện hộ khẩu, bên lão Lưu cũng đang đau đầu, con cũng đừng có chọc giận khiến ba con không thoải mái nữa."

"Nói mò, Đại Lưu cũng chưa có tiến triển gì, lại lấy hộ khẩu rồi hả?"

Hơn nữa, rõ ràng Đại Lưu nói là ca sĩ mà.

"Làm sao chú biết, dù sao thì lão Lưu cũng cất giữ hộ khẩu ở đơn vị rồi, kiểm tra toàn bộ, mới vừa giày vò một trận đấy."

Mỗi một việc, mỗi một sự kiện, đều con mẹ nó không phải là chuyện bớt lo.

Bí thư Trương đi rồi, Lâm Lục Kiêu gọi cho Nam Sơ hai cuộc điện thoại cũng không có người nhận.

Một mình anh ngồi hút thuốc trên hành lang.

Trên miệng ngậm thuốc, thỉnh thoảng cúi đầu lướt qua điện thoại điện thoại bên cạnh.

Màn hình yên tĩnh, không có trả lời lại.

Nhìn cả buổi, cầm điện thoại di động lên, lại gọi dãy số kia lần nữa.

"Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy."

Mẹ nó.

Anh quăng điện thoại di động, cúi đầu lại đốt một điếu thuốc.

Bên trong có người ho một tiếng, Lâm Lục Kiêu tắt thuốc lá, nhét điện thoại di động vào trong túi, đẩy cửa đi vào. Lâm Thanh Viễn nhìn thấy anh rõ ràng cũng hơi sững sờ, vẻ mặt rất bình thản, giọng nói suy yếu, hơi khàn khàn: "Sao con lại tới đây?"

"Bí thư Trương trở về xử lý việc rồi."

Lâm Thanh Viễn ừ một tiếng, gượng người dậy, Lâm Lục Kiêu yên lặng chốc lát, nói: "Nằm đi, ông muốn gì tôi lấy giúp ông."

Tính tình Lâm Thanh Viễn khó lay chuyển, không nghe lời anh, cố ý ngồi dậy, dựa đầu vào giường, ngón tay chỉ cái ghế ở mép giường, ý bảo Lâm Lục Kiêu qua ngồi.

Lâm Lục Kiêu không đi qua, mà dùng mũi chân kéo cái ghế đến bên cạnh anh, ngồi xuống.

Quan hệ của hai người không thân thiết, thậm chí còn xa lạ hơn quan hệ cha con bình thường, Lâm Thanh Viễn cho là mình có một chút trách nhiệm, bởi vì ông sẽ không giãy bày, cũng rất ít khi khích lệ, luôn cảm thấy con trai mình làm tốt mới là bình thường. Mặc dù thỉnh thoảng thằng nhóc này cũng sẽ gây họa làm vài chuyện khốn kiếp, nhưng tính tình con trai mình thì cũng hiểu rõ được ít nhiều, vẻ mặt không đứng đắn, nhưng thật không xấu.

Ban đầu thằng nhóc này nói muốn vào quân đội, thật ra ông không đồng ý, làm lính bao nhiêu năm, biết rõ làm lính khổ cực, cũng không muốn con trai phải chịu phần khổ cực này, nhưng mà thằng nhóc này cứ một mực noi theo con đường quân ngũ của ông và Mạnh Quốc Hoằng, cũng biết từ nhỏ nó đã thích súng ống máy bay này kia, sau khi thi đậu vào trường quân đội, thật ra nguyện vọng duy nhất của Lâm Lục Kiêu chính là lục quân đặc chủng, mấy lãnh đạo cũng có ý này, nhưng chuyện này bị Lâm Thanh Viễn giữ lại.

Lính đặc chủng mấy năm không về nhà, chết rồi không thân phận, chỉ để lại một quân hàm, còn không bằng làm phòng cháy chữa cháy, ít nhất có thể chốt an toàn ở bên mình.

Từ nhỏ cũng không đòi hỏi nó cái gì, nhưng thân là ba của nó cuối cùng cũng có chút ít ích kỷ, không ngờ lại đẩy con trai ra xa hơn.

"Lúc nào thì về nhà ở?"

Lâm Lục Kiêu: "Tôi ở trong đội tốt vô cùng."

"Sao ba nghe chú Mạnh của con nói, con còn thuê phòng ở, chút tiền lương ít ỏi mỗi tháng như vậy đủ cho con sao?"

Anh nhíu mày: "Sao không đủ, nuôi vợ từ nhỏ còn đủ nữa là."

Lâm Thanh Viễn lẩm bẩm: "Thôi đi, chỉ chút tiền lương ít ỏi này của con, lương người ta một tháng cũng hơn lương một năm của con, con lấy cái gì nuôi?"

Như bình thường, hai người luôn nói không hơn mấy câu là có thể cãi vả, thế này cũng coi như là khách khí rồi.

Lâm Lục Kiêu đứng lên đi ra ngoài.

Lâm Thanh Viễn: "Con lại đi đâu đó?"

Lâm Lục Kiêu cúi đầu lướt số điện thoại, cũng không quay đầu lại: "Gọi điện thoại cho con dâu ông."

Lâm Thanh Viễn tiện tay chụp cái gối đập tới, "Thằng nhóc khốn này, ba đã đồng ý sao!"

Lâm Lục Kiêu kéo cửa lại, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Bên đầu kia điện thoại vẫn là tiếng báo đã tắt máy.

Lâm Lục Kiêu quay đầu gọi một cú điện thoại cho Thẩm Mục, "Tôi đưa cho cậu địa chỉ, cậu tìm người giúp tôi, bên này tôi không đi được."

Giọng nói bên đầu kia điện thoại khàn khàn: "Sao thế?"

Lâm Lục Kiêu gửi địa chỉ tới, "Chính là cô nhóc ở nhà tôi lần trước đó, tên Nam Sơ."

"Nam Sơ, con gái của diễn viên Nam Nguyệt Như? Nam Sơ, bạn gái tin đồn của Tưởng Cách?"

Lâm Lục Kiêu đè nén sự nóng nảy: "Bớt nói nhảm, điều tra nhanh cho ông!"

Thẩm Mục vừa nghe giọng điệu này, cũng biết tính khí của người này, không dám chậm trễ.

Hiệu suất của anh cao, gửi tin ra ngoài không bao lâu, thu lại một chuỗi tin tức.

"Mới vừa tra xét, hình như cô nhóc kia xảy ra chút chuyện."

Lâm Lục Kiêu chống nạnh đứng ở hành lang, lười phải gửi tin, trực tiếp gọi một cú điện thoại, "Xảy ra chuyện gì?"

"Trên đường về nhà cô nhóc kia bị người ta đánh cướp, bị thương nhẹ, bây giờ đã về nhà rồi."