Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 67



Edit: windy

Nam Sơ cũng không quay đầu nắm tay Tô Ly đi khỏi.

Thẩm Mục hai tay đút trong túi, đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn tấm lưng kia, lắc đầu rời đi.

Nam Sơ gõ cửa đi vào.

Chủ trì đang nhắm mắt ngồi ở trên bồ án, trong phòng đàn hương thanh tĩnh, một ngọn đèn chiếu sáng.

Hai người hơi hơi cúi người, “Chủ trì.”

Chủ trì mở mắt ra, liếc mắt nhìn hai người một cái, ánh mắt rơi lên trên người Nam Sơ, nói: “Hôm nay lại quay lại?”

Nam Sơ đi qua, gật đầu nói: “Quay lại nghe thiền.” Chỉ chỉ Tô Ly phía sau, “Đây là bạn con, Tô Ly. Cùng tới nghe thiền.”

Chủ trì gật đầu, “Được, gần đây thế nào?”

Lời dạo đầu như không ngoại lệ.

Nam Sơ cẩn thận nghĩ lại trong khoảng thời gian này, cười nhạt: “Ăn được ngủ được uống được.”

Chủ trì lại nhìn về phía Tô Ly, xoay vòng phật, “Ngồi đi.”

Nam Sơ liếc nhìn Tô Ly một cái, ngồi lên bồ án: “Chủ trì, bạn con có một chuyện, thầy cho lời khuyên đi.”

Chủ trì liếc nhìn cô một cái, “A…? Chuyện gì?”

“Trong Phật đạo nghịch duyên có phải do nhân quả báo ứng gây ra không?” Tô Ly không chút vòng vo.

Chủ trì: “Nghịch duyên, không tuân duyên, nghiệt duyên, ba loại này, nghiệt duyên mới đúng là nhân quả báo ứng gây ra, nghịch duyên, không tuân duyên, mặc dù nhìn không thuận, nhưng kì thật tu hành phật đạo, xuất hiện nghịch duyên cùng với không tuân duyên, còn lại là tu hành đại phúc báo, thế nào? Cô nương, cô tu phật?”

Tô Ly cười chua sót, “Không phải, là bạn của con.”

Chủ trì Huệ Nhược Minh Tâm, hiểu rõ liền gật gật đầu: “Hai người đều thế, nghịch duyên, không tuân duyên có thể hóa giải, nghiệt duyên không thể hóa giải.”

Ước chừng hàn huyên tầm gần tiếng.

Chủ trì tĩnh tu, Nam Sơ mang theo Tô Ly đi nghe thiền, giữa trưa tới giờ ăn chay, ở trai đường gặp phải Thẩm Mục, vòng phật trên tay rất rõ ràng.

Nam Sơ xới cơm, để lên trước mặt Tô Ly, thấp giọng cười: “Cơm bên này là đồ chay, có thể ăn được.”

Tô Ly thấp giọng nói cảm ơn, bắt đầu ăn.

Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau.

Tô Ly vừa ăn vừa hỏi, nhàn nhạt hỏi: “Thật không tính tìm anh ấy hả?”

Nam Sơ và cơm, chọc chọc chén cơm, cười khổ: “Bình tĩnh bình tĩnh đi.”

Bọn họ đều cần bình tĩnh.

Dù sao kí ức đêm đó không quá tốt đẹp.

“Nếu anh ấy không tới tìm cô thì sao?”

Nam Sơ ăn cơm, “Ly, đôi khi tôi cảm thấy, tôi muốn anh ấy sống cuộc sống bình an tôi muốn đi theo anh ấy ở bên nhau.”

Tô Ly hiểu rõ, “Ừm.”

Khóe miệng Nam Sơ cười chua sót: “Ngày đó ở trong đội, tôi nhìn thấy một cô gái thổ lộ với anh ấy, làm ở phòng giao dịch chứng khoán, lương một tháng hai vạn, nguyện ý vì anh ấy từ chức tới Bắc tầm. Khi đó tôi nghĩ, vì sao tôi không thể vì anh ấy mà từ bỏ nghề diễn viên này? Là tôi tham hư vinh hay quá hưởng thụ danh lợi vòng luẩn quẩn này mang đến?”

Tô Ly: “Tôi biết cô không phải.”

“Có lẽ anh ấy càng thích hợp với cuộc sống như vậy, mà không phải là tôi kiểu tùy tùy tiện tiện nói hai câu có thể đè đầu người ta. Nếu lần thứ hai công khai tình cảm, bởi vì tôi, anh ấy có lẽ suốt ngày bị đám chó săn theo dõi, anh ấy cực kì thẳng thắn, cũng không phải thân sĩ gì, thỉnh thoảng sẽ chửi tục, ngộ nhỡ đến lúc đó truyền thông lấy mấy câu đó nói lên… Đối với tôi lại không cam lòng.”

Không cam lòng cái gì.

Không cam lòng anh ấy cùng với bất cứ người phụ nữ nào khác ở bên nhau.

Tô Ly thở dài một tiếng, cảm động: “Đúng vậy, tôi cũng không cam lòng.”

Không cam lòng buông tay.

Lại không cam lòng mà liên lụy anh ấy.

“Ăn cơm đi.”

Khi Nam Sơ ngẩng đầu, đối diện Thẩm Mục có một bóng người, nếu không phải tấm lưng kia quá nhỏ cô thiếu chút nữa tưởng người đó đến đây.

Nghĩ lại thấy không có khả năng, người đó từ trước đến nay đều không tin những thứ này.

Chỉ là cách ăn mặc quá giống nhau.

Cả người là bộ đồ màu đen, đội mũ ở trên đầu, hơi hơi khom lưng, dáng người quá nhỏ, ngồi ngay ngắn ở đằng kia.

Thẩm Mục bị quấy rầy, biểu tình không quá sung sướng nhìn chằm chằm người đối diện.

Người kia giống như không để ý anh ta, trái lại cúi đầu và cơm trong bát, còn gắp một cái đùi gà chay vào bát, bỏ vào trong miệng ăn từng miếng từng miếng, giống như cố ý chọc giận anh ta.

Thẩm Mục bị tức, “Bốp” tiếng đũa đập xuống, đang muốn châm chọc vài câu, ánh mắt lườm tới Nam Sơ đang nhìn chằm chằm mình, anh ta cũng nhìn qua, Nam Sơ cười cười với anh ta.

Nhớ tới người anh em mệnh khổ kia của mình.

Càng làm anh ta tức thêm.



Nghỉ cuối năm, sau cùng có một bộ phim quay xong, Nam Nguyệt Như tới đón Nam Sơ đi ăn cơm.

Đến chỗ ăn.

Phục vụ hoan nghênh bọn họ đi lên, “Trâu tổng đã ở trên lầu đợi rồi.”

Nam Sơ hiểu ra, “Mẹ, còn có ai nữa?”

Nam Nguyệt Như kéo cô lên lầu, “Trâu Thế Hoa, Giải trí Hoa Thiên.”

Đương nhiên còn có con trai ông ta, Trâu Miểu, 28 tuổi, nhà sản xuất.

Mà lúc này ở trên lầu.

Trâu Miểu: “Ba nói Nam Sơ?”

Trâu Thế Hoa gật đầu, hít một hơi thuốc lá: “Mẹ cô ấy là bạn cũ của ta, năm trước xem qua một bộ phim của cô ấy, cũng được, mẹ cô ấy nói với ta chuyện này, ta thấy không sao, coi như tùy tiện ăn một bữa cơm, nếu con không thích, hai đứa tự nói.”

Trâu Miểu cười cười, nửa đùa nói: “Ba cũng được lắm, người tốt ba làm, người xấu để con làm đúng không? Cô ấy con rất thích, nếu như thật có thể thành, cuối năm rước về nhà cho ba?”

Bộ dáng của Nam Sơ ai mà không thích.

Trâu Thế Hoa thật không ý kiến gì, “Được, con cũng trưởng thành rồi, cũng hiểu rõ rồi, đợi lát nữa trực tiếp thảo luận chuyện hôn sự là được.”

“Được a!”

Nam Sơ theo Nam Nguyệt Như vào, bốn người khách khí hàn huyên.

Nam Sơ vừa mới quay phim xong, chưa kịp về thay quần áo, trên người vẫn là áo lông dài, vừa ở trong xe, Nam Nguyệt Như đã bắt cô thay sang váy, cho nên lộ ra chút ý lại vẫn cực kì khả quan.

Nhưng toàn bộ quá trình Nam Sơ chỉ bọc áo lông nghiêm mặt.

Trâu Miểu ở đối diện toàn bộ quá trình đều mang theo nụ cười suy xét nhìn chằm chằm cô, “Cô không cởi áo khoác sao?”

Nam Sơ: “Không nóng, cảm ơn.”

Trâu Miểu từ nhỏ đã có mặt mũi, anh ta chơi trong vòng luẩn quẩn Phú Nhị Đại đều ăn chơi trác táng, liền thích làm trái lại, cô không phản ứng với tôi, tôi liền càng muốn chơi cô.

Nam Sơ quá mức lạnh nhạt, khiến cho Trâu Miểu cảm thấy đang chơi lạt mềm buộc chặt với anh anh.

Vì thế, sau khi Nam Sơ nói xong, anh ta lặng lẽ cầm điều khiển điều hòa ra sau lưng, chỉnh nhiệt độ đến cao nhất.

Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.

Đến cả Trâu Thế Hoa bình thường luôn sợ lãnh cũng không nhịn được mà cởi áo khoác, “Sao bỗng nhiên nóng như vậy?”

Trâu Miểu cười xấu xa: “Không biết ạ, khả năng điều hòa hỏng?”

Trâu Thế Hoa không để ý anh ta, phát hiện Nam Sơ vẫn mặc áo lông, thân thiết hỏi câu: “Cháu không nóng sao? Nếu không cởi áo khoác ra, đừng để ra ngoài bị cảm.”

Nam Nguyệt Như liếc nhìn Nam Sơ, “Cởi đi.”

Nếu Nam Sơ biết là xem mắt, đánh chết cũng sẽ không thay bộ đồ kia, cũng không phải để ý cái gì, so với nó cô cũng đã mặc bộ lớn mật hơn rồi, nhưng cô có cảm giác bị lừa gạt.

Cô mạnh mẽ đứng lên, “Con ra ngoài hít không khí.”

Trâu Thế Hoa không hiểu, hiền hòa nói: “Ăn cơm trước.”

Nam Sơ lễ phép khom người chào, “Con đi vệ sinh, xin lỗi không tiếp được.”

Một giây sau, Trâu Miểu cũng theo sát đứng lên ra ngoài, “Con cũng đi.”

Hai người hiểu ý cười, Trâu Thế Hoa nói đùa: “Xem ra con tôi rất thích con gái bà.”

Nam Sơ ra ngoài liền ở bên kia, Trâu Miểu đút tay vào túi ở phía sau gọi lên, “Này, cô đi đâu vậy, nhà vệ sinh ở bên cạnh!”

Không để ý anh.

Nam Sơ tới thẳng khu hút thuốc, một mạch kéo áo lông xuống, bộ đồ bên trong là cổ chữ V, ôm lấy đường cong như ẩn như hiện.

Cô dựa vào tường, lấy từ trong hộp thuốc ra một điếu, ngậm trong miệng, cúi đầu châm thuốc, thở dài một hơi.

Cách làn khói, thấy Trâu Miểu Miểu từ xa tiến lại, cô mở to mắt.

Trâu Miểu đút tay vào túi đứng ở bên cạnh cô, tầm mắt từ từ dời xuống, rơi vào trước ngực cô, huýt sáo, nhíu mày nói: “Tôi tưởng là làm sao? Lại còn không chịu cởi?”

Nam Sơ dựa vào tường, một tay kẹp điếu thuốc, lạnh mặt, “Cút.”

Trâu Miểu cười cười.

Một tay chống tường, nghiêng người, cong lưng, cúi đầu, tỉ mỉ đánh giá cô, “Bình thường cô là cô gái ngọt ngào, sao lúc ở riêng lại dữ như vậy?”

“Anh coi như tôi tâm thần phân liệt đi.” Nam Sơ mặt không chút thay đổi nói.

Trâu Miểu cười to: “Vừa lúc, tôi cũng bị bệnh thần kinh, hai ta sống không được tốt, cũng đừng đi làm phiền người khác.”

Trâu Miểu thích chơi, bạn gái cũ nhiều vô số.

Nam Sơ biết anh ta nên chỉ hơi nói đùa một chút, không nghĩ tới người này điên thật, thật sự là bệnh tâm thần.



Hôm nay, vừa qua cuối năm, Thẩm Mục làm từ thiện ở đội phòng cháy, Nam Sơ làm minh tinh đại biểu tham gia tình nguyện đội phòng cháy, đến Trâu Miểu cũng được mời rồi.

Trâu Miểu có một quỹ ngân sách, bình thường cũng thích làm từ thiện, có hợp tác với Thẩm Mục, mặc dù từ nhỏ có nghe qua, nhưng hai người không quá quen.  Thấy Nam Sơ và Trâu Miểu ngồi ở trong phòng hóa trang nói chuyện, quay đầu hỏi trợ lý bên cạnh: “Lục Kiêu tới chưa?”

“Ở trên đường, còn chưa tới.”

Hoạt động cuối cùng là tọa đàm kiến thức về phòng cháy, vừa vặn Lâm Lục Kiêu nghỉ đông, liền gọi người qua.

Kết quả nhìn thấy cảnh này, trực tiếp cầm điện thoại gọi cho đối phương.

Lâm Lục Kiêu bên này vừa mới dừng xe xong, kéo xuống, bấm nghe, “Đến rồi.”

Thẩm Mục: “Tới cửa rồi hả?”

Lâm Lục Kiêu đẩy cửa xuống xe, dựa trên cửa xe nói chuyện điện thoại, “Ừm, ở cửa.”

Thẩm Mục: “… Được, cậu chờ tôi ở cửa, trước đừng vào vội.”

Vào đông không khí quang đãng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu tới, ấm áp dễ chịu.

Lâm Lục Kiêu tựa người trên xe, lười biếng cười, “Cúp đây.”

Hiện trường nhiều nữ sinh lui tới, một soái cửa dựa vào cửa xe như người mẫu như vậy, cũng không nhịn được mà nhìn nhiều thêm, Lâm Lục Kiêu chán, cúi đầu dùng mũi giày nghiền nát tàn thuốc trên đất.

Bỗng nhiên, phía trước có một chiếc xe tải lái tới.

Lâm Lục Kiêu híp mắt nhìn qua, phía sau xe để đầy hoa hồng, là hoa gì, anh cũng không nhận ra.

Chỉ chớp mắt, Thẩm Mục đã đến bên cạnh anh, cũng chú ý tới chiếc xe tải kia, bỗng nhiên nghĩ đến người bên trong, không thể tưởng tượng nói: “Cậu mua?”

Lâm Lục Kiêu cười nhạo, như nghe thấy câu chuyện cười, “Có bị bệnh không, tôi mua cái này làm gì?”

Thẩm Mục bĩu môi, mỉm cười.

Ai.

Tiểu tử ngốc, có người tán vợ cậu đấy.