Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 12: Chương 12




Chuyện của Ngô Mộng Ni ầm ĩ rất ồn ào, hơn nữa ngày hôm sau lại còn có video được truyền lên mạng.
Chính thất đánh nhau với Tuesday, mà tuesday còn là phóng viên.
Chỉ là một tiêu đề không cần dùng đến Uc tin tức nội bộ đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người, lượng chủ đề ngay lập tức bùng nổ, tin tức này đã nhanh chóng chiếm giữ top ten hot search Weibo.
Rất nhanh cái tên Ngô Mộng Ni đã được cư dân mạng moi ra, hơn nữa tài khoản weibo của cô ta cũng bị đào bới.
Con người cô ta luôn không phải người khiêm tốn, vừa là Chanel vừa là Cartier sao cô ta có thể nhẫn nhịn không khoe khoang được, đúng lúc ở quán cà phê nhẹ nhàng bưng lên ly sứ trắng, vòng tay Cartier bốn viên kim cương trên cổ tay không những được chụp lại, mà ngay cả túi xách Chanel để bên cạnh bàn cũng vào một khung ảnh.
Mà trong weibo cô ta còn có không ít điểm check in, không phải nhà hàng cao cấp hở ra là hai ba ngàn một người thì cũng là khách sạn cấp năm sao ở Thượng Hải.
Sau khi cư dân mạng vạch trần xong có người không nhịn được cảm khái, thông qua weibo của Ngô Mộng Ni cũng có thể biết cô ta đã câu dẫn vị đại gia này khi nào, ngay cả họ đi nhà hàng nào ăn cơm hay lên giường ở khách sạn nào cũng biết rõ ràng.
“Nhân vật chính kia của tòa soạn các cậu từ chức rồi chứ?” Đường Mịch uống một hớp nước trong ly, cười hỏi.
Nghê Cảnh Hề không nói chuyện, ngược lại là Hoa Tranh ngồi ở đối diện lập tức nói: “Chưa đâu.

Nhưng cô ta đã rất nhiều ngày không đi làm rồi.”
Kể từ ngày đó sau khi Ngô Mộng Ni đi theo cảnh sát đến đồn cảnh sát để giải quyết vấn đề, thì quả thực luôn không đi làm.

Không biết là lãnh đạo định để cô ta tránh đầu sóng ngọn gió, hay là tự cô ta cảm thấy mất mặt không muốn đến tòa soạn.
Đường Mịch cảm khái nói: “Ngay cả trong vòng bạn bè của tớ cũng có người thăm dò, bởi vì biết tòa soạn các cậu cùng một tòa nhà với công ty bọn tớ đấy.”
Giới giải trí người bát quái thật không ít.
Hoa Tranh than thở: “Thôi đừng nói nữa, người trong nhóm bọn tớ mấy hôm nay không có mặt mũi mà ngóc đầu lên đây này.”
Bởi vì quan hệ của Nghê Cảnh Hề, nên Đường Mịch và Hoa Tranh cũng quen biết, đều là cô gái tuổi tác xấp xỉ, tính cách lại đều không tệ, làm quen vô cùng dễ dàng.
Đường Mịch nghe xong cảm thấy kỳ lạ nói: “Liên quan gì đến các cậu?”

“Tổ bọn tớ là tổ kinh tế, thường xuyên tiếp xúc với các doanh nghiệp.

Ngô Mộng Ni chính là quen biết rồi quyến rũ người này như vậy đấy, cậu nói xem tổ khác sẽ nhìn bọn tớ thế nào.

Gái độc thân tổ bọn tớ thật sự xúi quẩy mà.” Hoa Tranh cạn lời nói.
Kể cả Ôn Đường hai ngày nay cũng bị thảo luận không ít, thậm chí còn có người nói, Ôn Đường lâu như vậy không tìm bạn trai chính là đang đợi câu cá lớn.
Điều khiến Hoa Tranh tức giận nhất là còn có người nói đừng nhìn Nghê Cảnh Hề bình thường im lặng ít nói, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ lộ ra tin tức lớn.
Tin tức lớn gì chứ, đám người này chỉ mong sao người khác xấu mặt thôi.
Sau khi Đường Mịch đồng tình nhìn cô ấy, thì xoay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, nheo mắt cười nói: “Cậu thảm rồi, Cảnh Hề không sao……”
Dù sao cậu ấy cũng không phải độc thân……
Kết quả nửa lời cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Đường Mịch chỉ cảm thấy mặt bàn chân có một cơn đau thấu tim, mà người bên cạnh không hề do dự cho cô ấy một đạp.
Trái lại là Hoa Tranh mặt đầy tò mò ngẩng đầu, hỏi: “Sao Cảnh Hề không sao?”
Trong tay Nghê Cảnh Hề cầm đũa vẫn đang thong thả ăn cơm, nhưng khóe miệng cô lại tràn ra một nụ cười lạnh, khiến Đường Mịch bên cạnh nhìn thôi cũng khiếp sợ, bởi vì vẻ mặt của cô như đang nói: Làm cho tốt, làm không tốt thì cậu chết chắc.
“Tính Cảnh Hề đâu để ý đến những tin đồn nhảm gì kia đâu.” Đường Mịch cái khó ló cái khôn, cuối cùng đã kéo được cái mạng nhỏ của mình từ bên bờ vực trở về.
Hoa Tranh ngây ngốc gật đầu, còn đặc biệt thuyết phục nói: “Đúng, tớ rất phục Cảnh Hề.”
Tính cách cô quả thực quá soái, không phải là kiểu giả vờ ra, mà là kiểu soái từ bên trong khiến người ta cảm thấy phục.      
Đường Mịch gật đầu: “Kia đương nhiên rồi, dù sao cũng là Nghê đại nhân của chúng ta mà.”
Hoa Tranh giống như nghĩ đến gì đó, tò mò hỏi: “Chị Mịch này sao chị cứ gọi Cảnh Hề là Nghê đại nhân thế?”
Chuyện này thực ra rất lâu trước đây cô ấy đã muốn hỏi, vừa bắt đầu là không quen lắm nên ngại hỏi, hôm nay cuối cùng cũng mở miệng.

Đường Mịch sửng sốt, bởi vì nói thật xưng hô này thật ra đã gọi lâu lắm rồi, thế cho nên cô cũng suýt quên mất lúc đó vì sao mọi người đều sẽ gọi Nghê Cảnh Hề là Nghê đại nhân.
Nhưng sở dĩ sau này nhớ, là vì cô tham gia hôn lễ của một đôi bạn học thời cấp ba.
Đường Mịch nghĩ đến thì cảm thấy buồn cười, cô nói: “Là vì lúc bọn tớ học cấp ba, một nữ sinh ngồi trước mặt tớ với Cảnh Hề thích nam sinh trong lớp bọn tớ.

Mà nữ sinh này tính tình có hơi e thẹn, ngại tỏ tình, nhưng luôn đối tốt với nam sinh kia, cho nên những nam sinh khác trong lớp bọn tớ luôn trêu họ.”
Cuộc sống thời cấp ba rất đơn điệu, ngoại trừ thi cử thì chính là học tập.
Những mờ ám giữa nam và nữ giống như gia vị trong cuộc sống nhàm chán, khiến cuộc sống không chỉ có cay đắng và chua chát.
Nhưng những lời trêu đùa của nam sinh thời kỳ phản nghịch, thực sự có hơi không hay, vừa bắt đầu chỉ là đùa giỡn khó hiểu.

Đến cuối cùng lại phát triển hơi quá đà.
Thế cho nên khiến cho cô gái tức giận nằm sấp trên bàn khóc cả tiết thể dục.
Nữ sinh khác an ủi thế nào cũng không an ủi được.
Nào biết đám con trai không những không thu liễm mà sau khi học thể dục xong về lớp, lại luôn cười hỏi nam sinh kia, cô vợ nhỏ của cậu ta hôm nay sao không đến đưa nước cho cậu ta.
Cuối cùng Nghê Cảnh Hề luôn ngồi tại vị trí yên lặng đọc sách, bỗng đứng dậy, xoay đầu đi đến chỗ những nam sinh kia tụ tập.
Cô nhìn chằm chằm quét nhìn đám nam sinh kia một vòng, lạnh nhạt nói: “Thích một người rất mất mặt sao?”
Câu hỏi này khiến cả lớp đều im bặt.
“Huống hồ cậu ấy có nói thích cậu ta không? Các cậu đùa thì chí ít cũng nên có giới hạn, không phải cuối cùng nói một câu xin lỗi thì có thể bù đắp tổn thương của người khác đâu.”
Những nam sinh trêu đùa kia hoàn toàn im lặng.

Cuối cùng Nghê Cảnh Hề cười lạnh một tiếng: “Và được thích cũng không phải chuyện mất mặt, các cậu tội gì phải lấy chuyện này chế nhạo người ta, dù sao được thích cũng nói rõ cậu ấy còn có chút ưu điểm.

Không giống như có những người chỉ biết giễu cợt người khác, mới thật sự tồi tệ.”
Đám con trai bị cô nói vậy thì á khẩu, căn bản đều không dám phản bác.
Sau khi Nghê Cảnh Hề nói xong, lại quay về bàn mình tiếp tục đọc sách.

Cô gái bàn trước không khóc nữa, mà nam sinh phía sau cũng không dám lớn tiếng lấy chuyện của cô ấy đùa giỡn.
Lúc nữ sinh trong lớp tụ tập với nhau, quả thật rất rất bội phục Nghê Cảnh Hề.
Có cô gái nói cô ra mặt thay cô gái kia dạy dỗ nam sinh đó, chừng như Thanh thiên đại nhân chủ trì chính nghĩa vậy.
Vừa bắt đầu thực ra mọi người gọi cô là Nghê Thanh thiên, nhưng khó nghe quá, về sau dần đổi thành Nghê đại nhân, nhiều năm như vậy lại thành thói quen.
Hoa Tranh nghe xong, lại trợn mắt há mồm.
Cô ấy cảm thấy mình sắp dùng hết sự kinh ngạc và kinh hoàng cả đời này rồi, hơn nữa còn dùng hết trên người một người.
“Nghê đại nhân cũng quá soái đi.” Hoa Tranh hai tay bưng mặt, dáng vẻ hoa si.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy cô rất muốn gả cho Nghê Cảnh Hề, cảm giác được cô bảo vệ thật tốt.
Đường Mịch không hề kỳ lạ với thái độ này của Hoa Tranh, nói thật lúc đó bọn họ tốt nghiệp cấp ba, biết bao nhiêu cô gái đều ôm Nghê Cảnh Hề khóc, đều không muốn chia tay cô.
Đường Mịch cười nói: “Mà cậu có biết buồn cười nhất là gì không?”
“Là gì, là gì?” Tò mò và hưng phấn trong mắt Hoa Tranh sắp không che đậy được nữa, vội vàng truy hỏi.
Đường Mịch: “Chính là hai bạn học này cuối cùng đã kết hôn rồi, còn mời bọn tớ nữa cơ.

Nam sinh luôn nói cảm ơn với Nghê đại nhân, nói thời kỳ phản nghịch khi đó thực ra cậu ấy cũng thích bạn học nữ này, chỉ là bị các nam sinh khác chọc ghẹo nên ngại đáp trả cô gái.

Kết quả bị Cảnh Hề chúng ta chửi cho tỉnh, theo đuổi vợ tương lai đến tay đấy.”

Hoa Tranh: “Wow, ngọt ngào quá đi mất.”
Hai người còn đang nói không ngừng, thì Nghê Cảnh Hề bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Mịch, “Sao tớ cảm thấy cậu đều đang đắp nặn tớ thành một con cọp mẹ thế hả?”
Đường Mịch ngây thơ nháy mắt, hỏi ngược lại: “Có sao?”
“Có đấy.” Nghê Cảnh Hề gật đầu, cô cười lắc đầu.
Lúc này di động cô để trên bàn rùng nhẹ, là wechat Hoắc Thận Ngôn gửi đến, báo cho cô biết mình chuẩn bị đi ăn trưa.
Bởi vì hôm nay không có xã giao, nên buổi trưa Hoắc Thận Ngôn dùng bữa ở công ty.

Hằng Á có nhà ăn nhân viên, nhưng anh nghĩ cho dạ dày của đông đảo nhân viên, bình thường rất ít khi sẽ đi nhà ăn ăn.
Đường Miễn để hộp đồ ăn lên bàn xong, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Nghê Cảnh Hề cụp mắt, ngón tay trượt màn hình, trả lời: “Buổi trưa anh ăn gì?”
Hoắc Thận Ngôn suy nghĩ, chụp món ăn trên bàn gửi đi.
Nghê Cảnh Hề vừa nhìn, khỏi nói đồ người ta ăn còn phong phú hơn cô nhiều, không những nhiều món mà ngay cả màu sắc món ăn thoạt nhìn cũng rất hấp dẫn, từ trên thị giác đã cảm thấy rất ngon.
Thế là cô rất nể mặt trả lời: 【Muốn ăn ghê.】
Không những giọng điệu mềm mại chỉ có với anh, mà ngay cả lúc trả lời tin nhắn, nụ cười ngọt ngào giương trên khóe môi cũng chỉ vì anh.
Cô vừa định thả di động xuống uống ngụm nước, di động lại rùng, cô cúi đầu xuống nhìn, nước ngậm trong miệng suýt nữa phun ra.
【Em đến đây, anh đút em ăn.】
Sáu chữ này, Nghê Cảnh Hề xem tới xem lui xem trước xem sau xem qua xem lại mười mấy lần, mới thực sự tin rằng đây là Hoắc Thận Ngôn gửi.
Cũng rốt cuộc xác định một chuyện.
Người đàn ông này mà Manshow lên, thì không có giới hạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai Thần Nhan à, xin ngài tiếp tục manshow vậy nữa đi nha, rất tốt đấy!!!!!!!!!!!.