Cô thật sự rất sợ, người đàn ông trước mắt cô như một con thú dữ vậy. Cái hành động thô bạo của anh khiến Bạch Yên sợ đến nỗi tái người đi, cô vội lấy tay che lại bộ ngực bị hở ra do anh xé rách, bàn tay không ngừng run rẩy vừa tủi thân vừa sợ hãi khiến cô không kiềm được nước mắt mà tuôn ra.
Cô còn chưa trách anh sáng ở cùng một người phụ nữ giờ anh lại chất vấn việc này với cô, dù tủi thân nhưng cũng phải kiềm chế.
Bạch Yên: Anh say rồi, đừng làm loạn nữa.
Những hành động mất kiểm soát này và thêm tác động của rượu bia khiến Lập Tân không còn nghe lời của cô nữa, cô không giải thích cho anh càng khiến Lập Tân thịnh nộ hơn. Lập Tân đưa tay xé đồ cô làn da trắng nõn cũng lộ hết ra.
Bạch Yên bị anh xé đồ như vậy, cô có cảm giác như anh đang không tôn trọng cô dù cô có yêu anh bao nhiêu đi chăng nữa. Lực của Lập Tân quá mạnh cô thì cơ thể đang còn yếu không còn sức để phản kháng, Bạch Yên bất giác khóc to hơn nước mắt cô càng lúc một nhiều, do sức khỏe, do mọi việc xảy ra trong hôm nay khiến cô không được thoải mái. Bây giờ được khóc, cô càng muốn khóc to hơn nhưng những tiếng khóc đó trái tim cô muốn quặn lại. Bạch Yên vừa khóc tay vừa ghì chặt vào trái tim đau đớn của mình.
Lập Tân đang còn thịnh nộ nhìn trạng thái của cô không thể không lo lắng, cơn tức giận cũng giảm đi để lại khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Anh bế cô lên ôm nhẹ nhàng vào trong lòng cất giọng đầy lo lắng.
Lập Tân: Em sao vậy, thấy khó chịu ở đâu sao.
Nghe giọng nói của anh cô cũng đoán ra được anh không còn tức giận nữa nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài không thể ngừng lại, tim càng ngày càng quặn đau. Trông mặt cô khóc đến đáng thương.
Thấy cô khóc anh càng thấy sót hơn, đưa tay khẽ lau nước mắt lăn dài trên má cô giọng nói vô cùng ấm áp.
Lập Tân: Em đừng khóc nữa, anh xin lỗi, anh không nên tức giận với em.
Bạch Yên liền vùi mặt vào lòng ngực Lập Tân mà khóc lớn hơn. Anh thấy cô lại khóc to hơn liền vỗ nhẹ lưng cô giọng nói vô cùng ấm áp và chiều chuộng.
Lập Tân: Ngoan, đừng khóc nữa anh sai rồi.
Sau một khoảng thời, cô cũng dần thút thít mà ngưng khóc nhưng áo anh lại ướt hết khoảng lớn do nước mắt của cô. Bạch Yên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lập Tân, anh vẫn chưa bình tĩnh lại sao? Một tay che lấy ngực, một tay che phần đùi cũng bị rách tơi tả. Cô đưa chân dài chạm xuống đất có ý đứng dậy liền bị anh ôm chặt vào lòng thân anh che chắn hết cả thân cô đang bị lộ ra ngoài. Giọng nói trầm trầm.
Lập Tân: Em muốn đi đâu?
Bạch Yên giọng khàn đi có chút mệt mỏi hơi yếu ớt tựa đầu vào vai Lập Tân phì phào nói. Bạch Yên: Em muốn lên phòng, em thật sự rất mệt em muốn nghỉ ngơi.
Nghe cô nói xong anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đứng dậy một cách nhẹ nhàng rồi bế cô đi.
Bạch Yên chợt nhìn những mảnh vỡ thủy tinh vụn trên mặt đất, không khéo một chút cũng có thể dẫm vào cô lại có thói quen về đến nhà sẽ để giày trên kệ rồi mới bước vào. Thật sự chân trần như cô điện lại không mở nên cô có thể dẫm vào bất cứ khi nào nên anh đã bế cô do đang tức giận nên hơi mạnh tay, hành động đó là anh đang bảo vệ cô không bị thương.
Bạch Yên tựa đầu vào ngực Lập Tân suy nghĩ những phỏng đoán của mình bất chợt vòng tay ôm chặt ngang lưng của Lập Tân. Anh đang bế cô liền khựng lại nhìn xuống đôi mắt đỏ hoe của cô anh có chút áy náy.
Lập Tân đặt cô nằm xuống giường, nhìn thấy gương mặt có chút mệt mỏi của cô vội đưa tay sờ lên trán cô. Anh hốt hoảng nói lên một câu.
Lập Tân: Nóng quá, em sốt rồi.
Cô càng lúc càng mê man, cơ thể luôn cảm thấy bứt rứt cô không thể không nhăn mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô anh hôn nhẹ lên trán cô giọng nói đầy sự ấm áp và lo lắng.
Lập Tân: Ngoan.
Anh nhẹ nhàng thay bộ đồ khác cho cô, trong lòng lại cảm thấy hành vi của mình lúc nãy thật đáng trách, bất giác anh có cảm giác cô sẽ giận anh chuyện này. Vừa lo cho cô vừa kêu thím Thẩm lên đây gấp, tiện thể kêu bác sĩ đến đây.
Thím Thẩm đi đến bên cô nhìn khuôn mặt đỏ hoe rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô quay mặt lại phía Lập Tân lời lẽ có chút trách móc.
Thím Thẩm: Cậu sao vậy, làm sao lại để cô ấy thành ra thế này. Cậu không nhẹ nhàng với cô ấy một chút được sao.
Sau khi anh về đến nhà liền đuổi hết tất cả các người hầu vào trong một phòng, một mình ngồi ở ngoài uống hết chai này đến chai kia rồi lại nổi cơn thịnh nộ đập phá đồ, những người hầu bị nhốt trong phòng nghe những tiếng đập đồ mà sợ chết khiếp đến đứng còn đứng không vững. Bà cũng muốn ra khuyên anh, nhưng tình hình này khuyên anh còn khó hơn lên núi xuống biển. Vừa nghe thấy tiếng Bạch Yên bà có chút mừng nhưng sợ hơn khi Lập Tân đang còn tức giận đến phát hỏa, bà cũng không ngờ tới anh làm gì với cô mà cô bị sốt cao thế này.