Người Đàn Ông Này Tôi Chọn

Chương 5: Lần đầu gặp mặt



Ngày đầu tiên đi làm nên cô không muốn đi trễ, cô dậy rất sớm mặc lên chiếc váy công sở hình chữ A màu đen, áo kiểu from rộng màu trắng. Nhìn cô như vậy thì ai mà biết được cô 18,19 tuổi chứ, cách ăn mặc thanh lịch trưởng thành khiến cô thêm quyến rũ hơn nhiều. Cô vội ăn sáng rồi lên xe đi đến công ty, ngày đầu tiên đi làm cô cũng không muốn quá khoa trương nên đã bắt taxi mà không tự mình đi xe đến đó.

Đến tới công ty lúc này cũng khoảng 7h, còn rất là sớm 8h công ty mới bắt đầu làm việc. Lúc này cũng vắng người chứ không đông đúc như hôm qua tại chưa tới giờ làm. Đằng sau lưng cô một chiếc xe hiệu Bugatti La Voatio Noire lao vút tới, phía sau cửa xe dần mở ra một người đàn ông đầy khí chất và cao to khoảng 1m85- m90 bước ra. Khiến cô ngây người vì bị thu hút bởi vẻ đẹp trai, phong nhã của người đàn ông này, tim cô đập mạnh cảm giác như yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy. Cô đứng ngây người nhìn về phía người đàn ông đó, lát sau tia mắt của người đó nhìn cô một cách lạnh lùng như có thể nhìn xuyên thấu trái tim cô vậy. Đôi mắt áp bức đó khiến cô tỉnh người và thu lại đôi mắt của mình, cô tươi cười chìa tay ra định bắt tay làm quen.

Bạch Yên: Chào anh! anh cũng làm ở đây ạ. Tôi là người mới, xin được giúp đỡ nhiều hơn.

Người đàn ông cao lớn đó 2 tay đút túi quần lướt nhanh qua mặt cô như một cơn gió không thèm liếc nhìn cô một cái. Lúc này trong lòng cô cảm thấy khó chịu nghĩ trong đầu " Mình chưa bao giờ bị làm lơ như vậy cả, người thì đẹp trai cao to cũng khoảng 25 tuổi nhưng tính cách thì cỗ quái. Xuỳ, có tôi mới không thèm chấp nhặt với anh".

Cô cũng vội theo sau bước vào công ty, vào đến vị trí của mình, càng lúc nhân viên càng đến đông đúc hơn. Một người cũng cỡ bằng tuổi cô chạy đến chào hỏi, một lúc giới thiệu cô mới biết cô ấy tên là Ninh Hạ.

Ninh Hạ: Cậu mới tới làm sao, tớ tới trước cậu hơn 1 tháng nên cậu phải gọi tớ lại chị đó nha.

Giọng nói có chút thân thiện và đùa giỡn Bạch Yên liền bật cười.

Bạch Yên: Được, được người chị của tôi xin được giúp đỡ nhiều hơn.

Tích tắc giờ cơm trưa cũng đến, cô cùng Ninh Hạ xuống nhà ăn ăn. Đến nhà ăn thôi mà cũng sạch sẽ và rộng lớn thế này ư, một bàn tay đánh nhẹ vào vai cô.

Ninh Hạ: Này, cô chưa từng thấy nhà ăn bao giờ sao?

Bạch Yên: Thấy rồi, chỉ là tôi chưa thấy chỗ nào rộng như vậy thôi.

Ninh Hạ liền bật cười.

Ninh Hạ: Cô còn sẽ thấy được những chỗ tuyệt vời hơn nữa kia, lúc tôi mới vào cũng ngỡ ngàng khi cảm thấy nơi đây lại đẹp như thế. Tôi nghĩ người thiết kế ra chúng là một người chững chạc và có chút sành điệu.

Bạch Yên: Ừmm...

Đây quả thực là lựa chọn đúng đắn khi đến đây làm. Sau giờ cơm trưa, cô tiếp tục quay lại công việc của mình kéo dài suốt 5 tiếng đồng hồ. Trời cũng chập tối, mọi người đều đang chuẩn bị về, cô cũng vậy. Sau khi chào tạm biệt mọi người thì cô đi thẳng về nhà.

Mẹ cô đang đứng chờ ở trước cửa nhà, thấy cô bà chạy ra ngoài giọng nói ấm áp vang lên.

Ngọc Mẫn: Ngày đầu đi làm sao rồi con.

Cô khoác lên tay mẹ tươi cười nói:

Bạch Yên: Rất tốt mẹ ạ! nhưng mà mẹ không cần phải chăm lo cho con từng tí một vậy đâu, còn lớn rồi mà. Mẹ phải chăm sóc bản thân mình nhiều hơn

Bà đưa tay gõ nhẹ trán cô

Ngọc Mẫn: Bố nhà cô, lớn thật rồi không cần mẹ chăm sóc nữa rồi.

Bạch Yên: Đâu có con muốn mẹ chăm sóc mãi cơ.
— QUẢNG CÁO —