Trong phòng họp ở công ty, các đối tác đều đến đầy đủ Lập Tân cũng chào đón họ, họ là đối tác từ lúc anh chưa tạo nên sự nghiệp chính họ cũng giúp đỡ anh rất nhiều. Từ lúc ba anh để Từ Hiểu đến công ty thì cô ta đã trở thành thư ký của anh, anh đang trong phòng họp nhưng lại chợt nhớ đến Bạch Yên ở nhà mà anh quên nói cho cô về cuộc họp bất ngờ này.
Lập Tân nhẹ nhàng đưa tay vào túi quần thì phát hiện mình đã để quên điện thoại trên bàn làm việc, Lập Tân có chút cau mày nhìn các vị trưởng bối đang bàn bạc giờ anh đi ra ngoài thì không được hay cho lắm.
Lập Tân liền liếc mắt cau mày nhìn Từ Hiểu giọng trầm trầm.
Lập Tân: Lấy điện thoại xuống đây cho tôi.
Từ Hiểu cũng nghe lời anh răm rắp địa bàn của anh cô chỉ là con chuột nhỏ chui vào rọ, cô mà có bất cứ hành động nào vượt ngoài kiểm soát coi như cô sẽ trầu ông bà.
Từ Hiểu đến bên bàn làm việc lấy chiếc điện thoại đi, vừa cầm lên được một lúc tiếng tin nhắn vang lên. Từ Hiểu liền tò mò mở lên xem rất may cho cô ta là Lập Tân không xài mật khẩu, sau khi biết tin nhắn đó của Bạch Yên Từ Hiểu liền nổi dậy lòng lang dạ sói cố ý chia rẽ hai người.
Sau khi tin nhắn được gửi đi cô ta liền cười đắc ý rồi nhanh tay xóa những dòng tin nhắn. Vừa bước đi cô ta vừa nói thầm.
Từ Hiểu: Để tôi xem các người yêu nhau được bao lâu.
Cô ta vừa đưa máy cho Lập Tân anh liền nhìn tổng thể chiếc điện thoại rồi phẩy tay có ý bảo cô ra ngoài. Lập Tân nhìn chiếc điện thoại một lúc rồi suy nghĩ " cô ấy không nhắn hỏi mình sao về trễ sao ". Lập Tân tỏ ra ánh mắt trìu mến ấn vào số cô gõ dòng chữ " Em ăn trước đi, không cần đợi anh".
Sau một tiếng đồng hồ bàn bạc mấy vị cổ đông lại mời Lập Tân đi uống vài ly chúc mừng vì công ty đã thu được lợi nhuận đến cả mấy trăm tỉ. Lập Tân không có một lý do nào có thể từ chối, đây là ăn mừng cho công ty anh không thể không có mặt.
Từ công ty di chuyển đến quán bar thuộc địa phận của anh. Trong phòng vip mọi người quậy tưng bừng nhậu nhẹt no nê, chỉ có Lập Tân ngồi lạnh lùng ngậm điếu thuốc cái vẻ mặt mất kiên nhẫn của anh ngày càng hiện rõ giờ trong đầu Lập Tân nhanh sao có thể về với Bạch Yên. Anh nhìn những người xung quanh đang quậy tưng bừng liền cau mặt đứng dậy, Từ Hiểu từ phía nào say xỉn bí tỉ chạy nhào đến phía anh. Thấy cô ta đang dựa vào người mình Lập Tân liền đẩy mạnh cô ta nằm phịch xuống ghế sofa, Lập Tân mất bình tĩnh mà bỏ đi.
Bạch Yên ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế quay đầu ra nhìn cửa sổ. Căn phòng tối om không có chút ánh đèn chỉ có ánh trăng dịu nhẹ khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo. Chiếc xe Bugatti La Voatio Noire từ từ tiến vào sân, cô nhìn người đàn ông cao lớn bước ra từ trong xe Bạch Yên cười nhẹ " Đã gần mười hai giờ rồi, anh còn biết đường về nhà sao?". Cô vẫn ngồi thẫn thờ đưa ánh mắt nhìn người đàn ông cao lớn đầy khí chất đang bước vào trong.
Chưa đầy năm phút tiếng bước chân càng ngày càng rõ của anh đang tiến lại phòng. Một giọng nói nhẹ nhàng lại rất ấm áp. Lập Tân: Em ngủ rồi sao? Sao em không bật đèn ngủ?
Anh nhẹ nhàng chỉnh đèn ngủ sáng lên khiến căn phòng có chút ánh đèn. Lập Tân nhìn chiếc giường trống trải liền hốt hoảng mà kêu lớn.
Lập Tân: Bạch Yên.
Cô vẫn không lên tiếng dù cô vẫn ngồi trong bóng tối ánh mắt không vui cũng không buồn nhìn thẳng vào anh. Vừa kêu lớn tên cô vừa đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng thấy bóng người ở phía cửa sổ anh bước nhanh đến giọng trầm trầm cất lên.
Lập Tân: Sao em lại ngồi đây, em chưa đi ngủ đi ngồi đây lạnh lắm.
Vừa dứt lời anh liền bế cô tiến lại giường, do anh bế bất ngờ cô liền dụi mặt vào lòng ngực anh một mùi nước hoa nữ nồng nặc khiến cô buồn nôn. Lập Tân nhẹ nhàng đặt cô xuống giường ánh đèn ngủ mờ nhạt nhưng đủ để cô thấy rõ người đàn ông này. Cô đưa mắt nhìn chiếc áo sơ mi trắng bị dính vệt son, cô vừa nhìn đã biết màu son đó chỉ có Từ Hiểu hay xài. Bạch Yên quay lưng lại phía anh" người ở cùng anh ấy là Từ Hiểu sao? Anh đang lừa dối em đúng không?". Cứ nghĩ đến việc anh ngoại tình nước mắt cô lại rưng rưng, Bạch Yên cố kiềm nén nuốt nước mắt vào bên trong thở một hơi " có nên nhịn, nhịn anh đi với phụ nữ khác".
Lập Tân nhìn tâm trạng của cô liền biết cô đang có chút muộn phiền anh nhẹ giọng nói.
Lập Tân: Anh xin lỗi đã để em ăn cơm một mình, cuộc họp quá bất ngờ nên anh không kịp báo với em.
Dù Lập Tân có hạ mình đến bao nhiêu, nói lời ngon ngọt với cô cũng chỉ nhận lại tiếng nói lạnh lùng có chút thờ ơ của cô.
Bạch Yên: Anh đi tắm đi.
Bạch Yên rất khó chịu khi mùi nước hoa của người phụ nữ khác bám lên người anh, nó nồng đến nỗi cô có thể ngửi rõ dù anh chỉ ngồi cạnh cô.