Lập Tân xoay nhẹ người cô ôm trầm Bạch Yên nằm xuống giường, thì thầm một cách ấm áp.
Lập Tân: Anh vẫn còn khó chịu, em nỡ lòng nào để anh như vậy sao?
Bạch Yên trầm mặc một lúc xoay đầu ra vẻ giận dỗi có chút nũng nịu với anh.
Bạch Yên: Ai bảo anh chịu đựng, Từ Hiểu nhìn cũng không đến nỗi nào anh cũng có thể..ưmm..
Chưa dứt câu, Lập Tân nút chặt lấy đôi môi mềm mại của cô một cách chiếm hữu. Giọng nói có chút tức giận.
Lập Tân: Em còn nói như vậy một lần nữa, thì đừng trách anh không nhẹ nhàng với em. Em nhớ kĩ cho anh, không phải ai anh cũng có thể bừa bãi đâu.
Nghe câu nói của Lập Tân, Bạch Yên lóe lên một tia mừng rỡ, vì cô cũng được coi như là độc nhất của anh. Chăm sóc anh cả mấy tiếng đồng hồ khiến Bạch Yên có chút mệt mỏi, cô hôn nhẹ lên vầng chán đang cau có của anh, vỗ nhẹ xuống ga giường.
Bạch Yên: Ngủ chung với em nào.
Nụ cười rạng rỡ của cô nhưng tâm trạng cô lại trái ngược hoàn toàn. Bạch Yên luôn suy nghĩ lo lắng cho chuyện tương lai, có thể chỉ ba ngày sau cô không còn được ở bên cạnh người đàn ông ấm áp này nữa. Dù chỉ còn thời gian ngắn nhưng cô vẫn muốn được ở bên cạnh người mình yêu thương.
Lập Tân là người rất nhạy bén cảm xúc cô như nào sao mà anh không nhìn ra được chỉ là cô đang có tâm sự vì điều gì. Dù đang cười cười nói nói với anh nhưng lại chất chứa nỗi buồn, Lập Tân ghé sát người cô nhẹ mỉm cười.
Lập Tân: Em có tâm sự sao? Đừng chịu đựng một mình.
Bạch Yên vội lắc đầu, đúng là không có gì mà có thể dấu được anh.
Bạch Yên: Không, em có chút buồn ngủ thôi.
Lập Tân nhanh chóng ôm cô vào lòng ngực của mình, hôn nhẹ lên mái tóc của Bạch Yên, cất giọng nói ấm áp.
Lập Tân: Nhớ dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải nói cho anh biết.
Một lúc sau, anh không nghe thấy phản hồi từ cô liếc mắt xuống thì Bạch Yên đã say giấc ngủ. Cô ngủ một cách ngon lành, nhìn khuôn mặt đầy vẻ yên tâm trong vòng tay anh bất giác Lập Tân mỉm cười vuốt khẽ mái tóc cô.
Lập Tân: Chú mèo nhỏ.
Trong căn phòng tối om, Bạch Yên đã ngủ say Lập Tân vội vàng choàng khăn lên người đi thẳng ra ban công. Ánh trăng sáng mập mờ chiếu rọi xuống người đàn ông lịch lãm lại thanh cao toát lên khí chất vô biên. Ánh sáng mờ ảo soi rõ từng đường nét trên khuôn mặt điển trai của anh, Lập Tân từ từ châm điếu thuốc nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia vừa bấc máy, giọng nói đầy sự uy áp và lạnh lùng.
Lập Tân: Điều tra cho tôi chuyện hôm nay. Đàm Húc nửa đêm đang nghỉ ngơi liền giật mình vì ông chủ điện vào giữa đêm. Vừa bấc máy Đàm Húc đã nghe được giọng nói lạnh muốn sởn gai ốc. Đàm Húc nhanh chóng trả lời.
Đàm Húc: Lúc sảy ra chuyện tôi đã điều tra rồi. Đều là do Giang Từ Hiểu và tên đầu bếp thông đồng với nhau.
Lập Tân tay nắm chặt lang can, giọng nói đầy phẫn nộ.
Lập Tân: Xử lí hết đi đến cả Giang Từ Hiểu cũng không tha cho tôi.
Đàm Húc giật mình, xử lý tên đầu bếp thì không vấn đề gì nhưng Giang Từ Hiểu là người anh không thể động đến. Cô ta vừa giàu có vừa được lão gia chống lưng thì đụng đến cô ta cũng là một điều khó khăn.
Đàm Húc: Chuyện này..
Khi đang còn do dự, giọng nói từ phía bên kia đầu dây quát lên một cách hùng hổ, tức giận cũng lạnh đến thấu xương.
Lập Tân: Ăn hại, không ra tay được phải không. Không làm được thì không cần đi làm nữa.
Đàm Húc chưa kịp lên tiếng đầu dây bên kia đã cúp máy anh chỉ biết thở mạnh trong lo sợ. Lập Tân hai tay nắm chặt lang can hút mạnh bạo điếu thuốc " cô ta có gan lớn như vậy thì chắc chắn có ông ta đứng sau khai kiến". Lập Tân vứt điếu thuốc xuống đất, đôi chân trần dẫm mạnh lên điếu thuốc nghiến răng nói.
Lập Tân: Dám đụng đến Lập Tân tôi đúng là muốn chết mà.
-------------
Sáng hôm sau, Lập Tân đã ra ngoài từ sớm cũng không nói cho cô một tiếng. Bạch Yên vừa tỉnh dậy sau một đêm dài mệt mỏi, cô liếc nhìn xung quanh căn phòng ánh mắt trĩu xuống rồi thốt lên một câu.
Bạch Yên: Lại nữa rồi, anh coi em như không khí sao?
Sáng sớm khuôn mặt cô đã hiện rõ lên tâm trạng chằng chịt tiếng chuông điện thoại khiến Bạch Yên giật mình. Cô nhìn số lạ nên không bấc máy, lúc sau số lạ vẫn kiên trì gọi lại. Bạch Yên nổi cáu mà bấc điện thoại, đầu dây bên kia nói chuyện khiến Bạch Yên giật mình.
- Chào cô Bạch, còn một ngày nữa để cô đưa ra quyết định cô càng chần chừ thì tôi sẽ không đảm bảo được công ty cô còn nguyên vẹn hay không.
Bạch Yên nhanh chóng tỉnh táo lại, cô đang cáu Lập Tân giờ đến ba anh uy hiếp cô. Bạch Yên mất kiềm chế mà nói thẳng những lời trong lòng.
Bạch Yên: Sao anh ấy lại có một người ba như ông chứ, tại sao ông phải làm như vậy đến cùng, làm như vậy Lập Tân sẽ biết ơn ông sao?