Bạch Yên bật cười tự chế nhạo bản thân, nước mắt tuôn ướt đẫm cả gối, những lời nói nghe tê dại lòng người.
Bạch Yên: Có chuyện gì mà dấu được anh chứ, đơn giản em không còn tình cảm với anh nữa bên nhau miễn cưỡng như vậy anh không thấy khó chịu sao?
Lập Tân dù tức giận nhưng vẫn khẽ lau giọt nước của cô, hành động tuy ấm áp nhưng cơn thịnh nộ vẫn còn đó anh quát lớn.
Lập Tân: Em nói dối.
Bạch Yên hững hờ nhìn anh, nhìn khuôn mặt càng lúc càng đáng thương của anh, đôi mắt chứa đầy tâm tư sự hỗn loạn đến khó hiểu. Càng nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cô càng không thể kiềm chế bản thân mình được " có nên nói cho anh ấy biết sự thật không? Nói cho anh ấy là ba anh lấy công ty ra uy hiếp em, ngăn cấm tình yêu của chúng ta. Nói như vậy sao? Tình cảm của anh và ba anh đã không tốt vì chuyện của riêng cô mà khiến cha con anh trở nên xấu hơn có đáng để cô nói ra không chứ!". Bạch Yên đưa nhẹ ánh mắt tránh ánh mắt của anh liền bị Lập Tân giữ đầu lại, giọng anh có chút run rẩy.
Lập Tân: Nói cho anh nghe đi, xin em. Anh không muốn mất em.
Tim cô chợt nhói lên, thật sự Bạch Yên muốn đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên an ủi anh nhưng nếu làm vậy chẳng khác gì những lời cô nói vừa nãy đều là nói dối. Bạch Yên nhẹ giọng nói.
Bạch Yên: Anh muốn em nói gì chứ! Em đã nói rồi, em không còn tình...
Chưa nói hết câu cô đã bị Lập Tân hôn mạnh vào đôi môi căng mọng, nụ hôn sâu đậm ngọt ngào đến một cách khó tả. Suýt chút nữa cô đã bị chìm vào nụ hôn mãnh liệt và ngọt ngào đó, cô dùng sức đẩy Lập Tân ra cất tiếng tỏ vẻ khó chịu.
Bạch Yên: Anh đừng làm như vậy.
Lập Tân cau mày nhẹ, liếc nhìn sự kiên quyết của cô mà bất giác trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Giọng nói có chút lạnh đi dương đôi mắt đầy tâm trạng nhìn cô một cách say đắm.
Lập Tân: Lý do? Anh đã làm gì có lỗi với em, nói cho em biết trước anh sẽ không bao giờ chấp nhận cái lý do vớ vẩn đó của em.
Bạch Yên mím môi nhẹ, không dám nhìn thẳng vào anh cũng không dám lên tiếng. Dù có nói như thế nào anh cũng không tin, đúng là cô quá kém trong việc nói dối mà.
Đột nhiên, Lập Tân đưa đôi bàn tay lớn xé toạc chiếc áo của cô. Bạch Yên giật mình mà hét lớn.
Bạch Yên: Anh làm gì vậy?
Anh đưa đôi bàn tay kéo mạnh tay Bạch Yên đang ôm thân thể lại, hai bàn tay cô bị anh khoá chặt đưa lên đầu giường, cất giọng nói có chút tức giận và lạnh lùng. Lập Tân: Không nói được lý do. Em đừng hòng rời khỏi anh.
Vừa dứt câu, Lập Tân hôn ngấu nghiến lên đôi môi mềm mại của cô đưa lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng một cách thô bạo như muốn nuốt chọn đôi môi của cô. Bàn tay hư hỏng xoa nắn đều đồi núi rồi đưa miệng xuống ngậm mút như em bé thèm ăn, các động tác của anh đều rất mạnh bạo như đang nhai ngấu nghiến cơ thể cô. Bạch Yên cũng vì thế mà thốt lên những tiếng rên càng thêm phấn khích và quyến rũ, người cô bỗng dưng co giật một cách khoái cảm ráng thốt lên tiếng nói.
Bạch Yên: Dừng...gg lại cho em. Lập Tân ưm..mm
Nghe giọng nói của cô anh càng thêm phấn khích, đưa ngón tay thon dài đẩy vào hang sâu, cất giọng nói phấn khích.
Lập Tân: Vẫn là cơ thể em thành thật, cái miệng trên của em hôm nay hư lắm đó. Dám nói dối anh.
Sự rên rỉ của cô khiến Lập Tân không ngừng đưa ra vào bằng hai ngón tay của mình, đột nhiên anh đưa thêm một ngón vào cô giật mình mà la lên một cách khoái cảm.
Bạch Yên: Đau quá!
Dù cô có kêu la như thế nào Lập Tân cũng xem như một sự kích thích mà làm mạnh bạo hơn, hang động như được anh nới rộng ra chiếc vòi voi đã sẵn sàng chiến đấu. Vừa ra sân một phát đã ăn ngay vừa khít cả hang động, Lập Tân đẩy hông ra vào liên tục hết lần này đến lần khác dòng sữa ấm lan tỏa khắp trong cơ thể cô. Anh vẫn còn rất sung sức dường như vòi voi vẫn còn sức chiến đấu, nòng súng vẫn còn đầy đạn nhưng ngược lại là Bạch Yên bị anh hành mệt đến nỗi không còn sức lực. Khi cô cảm nhận được chiếc vòi voi vẫn còn muốn chiến đấu, Bạch Yên nói với hơi thở gấp gáp có một chút yếu ớt.
Bạch Yên: Không thể nữa đâu, em không chịu nổi nữa.
Hơi thở gấp gáp của cô anh nghe rõ mồn một ánh mắt anh trìu xuống hôn nhẹ lên đôi môi đang thở nhanh của cô. Thì thầm nói.
Lập Tân: Anh sẽ nhẹ nhàng.
Vừa nghe xong, Bạch Yên run người " anh không nghe lời cô, cô đã kêu la đến như vậy rồi anh vẫn chưa chịu buông tha". Bạch Yên vội vàng nói trước khi chiếc vòi voi chuẩn bị tấn công.
Bạch Yên: Đừng! Anh đừng làm nữa.
Lập Tân nghe như nước đổ đầu vịt, anh liền đưa chiến mã đang dựng đứng vào hang sâu một cách nhẹ nhàng, chậm rãi nhất có thể. Anh vẫn quan tâm đến lời nói của cô nhưng do vòi voi vẫn chưa chịu nghỉ ngơi vẫn còn ham chơi, nên anh đành phải tiếp tục cho vòi voi chiến đấu.