Người Đàn Ông Này Tôi Chọn

Chương 74: Rước họa vào thân



Hà Nghi đứng nhìn Lập Tân trầm mặc, cúi sâu mặt nhưng bà phát hiện hốc mắt có chút ửng đỏ. Bà nhìn Lập Tân như vậy có chút bất ngờ, lúc mối tình đầu của anh mất Lập Tân chưa bao giờ có cảm xúc như ngày hôm nay, bà liền hiểu ra một vấn đề. Bà thở dài một hơi rồi nhẹ giọng nói.

Hà Nghi: Mẹ về trước đây.

Sau khi rời khỏi tập đoàn WEEK, khuôn mặt bà lạnh như băng không khó chịu cũng không vui vẻ chạy thẳng về biệt thự ngoại ô. Vừa về đến nơi bà liền thấy Nhất Kiến đang nói chuyện với Giang Từ Hiểu sắc mặt bà liền thay đổi trở nên khó chịu hơn. Hà Nghi bước đến gần cao giọng có chút mỉa mai.

Hà Nghi: Không lầm tôi đã nói cô không được bước chân vào đây, cô nghe lời nói của tôi như gió thoảng qua tai hay sao?

Hà Nghi cũng không vừa lòng Từ Hiểu, nếu nhà họ Giang không phải đối tác làm ăn thì bà cũng không thèm để tâm đến cô ta. Nhìn thấy cô ta cứng họng bà liền hầm hực ngồi xuống ghế sofa, cất giọng nói trầm tĩnh.

Hà Nghi: Sao cô còn đứng ở đây.

Từ Hiểu giật mình liếc mắt nhẹ qua Nhất Kiến ngồi bên cạnh, nổi lên cơn khó chịu và tức giận. Cô ta siết chặt bàn tay, tức nhưng không thể lên tiếng liền lấy Nhất Kiến làm bia chắn, giọng nói đầy vẻ oan ức.

Từ Hiểu: Nhưng bác Vương có chuyện muốn nói với cháu.

Vừa nhìn thấy vợ về, Nhất Kiến cũng im lặng để bà nghe chuyện liên quan đến con trai thế nào lại cũng tức giận, ông liền im lặng quan sát tình hình. Từ Hiểu lấy ông làm bia chắn liền quay sang nhìn Hà Nghi với ánh mắt trìu mến nhưng bị phớt lờ, bà cất giọng cao.

Hà Nghi: Ông muốn nói chuyện gì thì nói đi, cùng giải quyết.

Nhất Kiến liền cười ngượng, nháy mắt nhìn qua Từ Hiểu cất giọng trầm.

Nhất Kiến: Cô về trước đi, tôi nói chuyện với cô sau.

Từ Hiểu cũng gật nhẹ đầu, hằn học bước ra ngoài, chân chưa bước ra khỏi cửa Hà Nghi liền cau nhẹ lông mày, dẫm mạnh gót chân, căng giọng nói.

Hà Nghi: Tôi cho cô đi chưa.

Từ Hiểu giật mình ngượng lại, Nhất Kiến vội vàng nắm lấy tay Hà Nghi cười cười nói nói, gượng gạo cho qua chuyện.

Nhất Kiến: Hôm nay em sao vậy? Quản chuyện của anh?
Cơn tức giận kìm nén trong lòng Hà Nghi bao lâu nay, bà luôn buông thả cho ông ta muốn làm gì thì làm nhưng chính thức hôm nay lại vượt qua giới hạn của nó. Dù cơn giận trào lên nhưng Hà Nghi vẫn giữ được chất giọng điềm tĩnh, nhã nhặn nhưng khoáy lòng người.

Hà Nghi: Quản chuyện của ông, nó liên quan đến con trai tôi. Đủ rồi, ông thả tự do cho nó đi gò bó nó quá đủ rồi.

Tiếng thở dài từ từ phào ra, Nhất Kiến lắc khẽ đầu lẩm bẩm trong miệng " có lẽ từ đầu tôi đã sai ". Từ Hiểu cũng dần hiểu ra vấn đề, muốn lên tiếng liền bị Nhất Kiến chặn họng.

Nhất Kiến: Những chuyện tôi nói với cô vừa nãy coi như bỏ đi, cô có thể đi được rồi.

Từ Hiểu đứng lặng người, đầy vẻ tức giận đôi mắt thù hận như muốn nhìn xuyên con người Nhất Kiến, đột nhiên cô ta bật cười cất giọng nói đầy sự căm phẫn.

Từ Hiểu: Bỏ đi ư, ông nói với tôi thừa nhận tôi làm con dâu nếu tôi hợp tác với ông, giờ ông lại muốn nuốt lời với tôi à. Các người coi tôi là gì hả.

Hà Nghi vừa nghe xong liền tỏ vẻ ngạc nhiên trừng mắt nhìn về phía Nhất Kiến.

Hà Nghi: Ông còn có vụ hợp tác này với cô ta à.

Nhất Kiến đảo mắt ra chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Nghi, ông liền mạnh miệng đuổi thẳng cổ Từ Hiểu. Cô ta tay nắm chặt, móng tay ghì chặt vào lòng bàn tay muốn ứa máu, cô ta tức dám xem cô ta như một món đồ để lợi dụng. Từng câu từng chữ, cô ta nghiến răng trả lời.

Từ Hiểu: Ông còn dám đuổi tôi, các người cứ đợi đó, tôi sẽ không để yên đâu. Tôi sẽ bắt từng người một phải trả giá vì dám lợi dụng tôi.

Nói dứt câu, cô ta tức giận bỏ đi. Nửa tiếng sau, Hà Nghi vẫn còn tức giận dù ông có dỗ dành khan cả cổ họng thì bà vẫn một cảm xúc không quan tâm đến. Hà Nghi có vẻ tức giận căng giọng nói.

Hà Nghi: Ông lo xử lý chuyện này đi, tự rước họa vào thân. Tuy nhà họ Giang không sánh được với nhà họ Vương nhưng nếu mất đi một cánh tay thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Nhất Kiến ngồi thẳng lưng mặt tối sầm lại, giọng điệu có chút hóng hách và ngông cuồng.

Nhất Kiến: Con bé đó dám đụng đến nhà họ Vương thì tôi sẽ không nể tình nhà họ Giang đâu dù nó là cánh tay phải đi chăng nữa tôi sẽ tự mình chặt đứt nó.