Lập Tân có vẻ rất sốc, anh có phải đang nghe nhầm vừa lo lắng xen lẫn sự vui mừng, ánh mắt lóe lên tiếng cười nhưng cũng phải xác định cho đúng đắn.
Lập Tân: Cô ấy mang thai sao?
Bác sĩ gật nhẹ đầu nghiêm túc trả lời.
- Đúng vậy, đã được 3 tháng hơn rồi. Nhưng với tình hình này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến mẹ và con gia đình xin cân nhắc.
Lập Tân nghe xong run người, đột nhiên trong lòng có một cảm xúc bất an tim nhói lên từng cơn. Chiếc xe đẩy Bạch Yên ra khỏi phòng cấp cứu cách cửa vừa được mở ra, dù chân anh có chút run rẩy không đứng vững nhưng động tác vẫn nhanh như thoắt đến bên cô.
Lãng Hi cùng vài bác sĩ đi làm thủ tục nhập viện, Lập Tân nhìn thấy Bạch Yên nằm hôn mê mà thấy thương xót giọt nước mắt của đấng nam nhi cũng không thể nào mà kiềm nổi rớt lã chã trước sự ngỡ ngàng của các cô ý tá.
Bạch Yên cũng được đẩy vào trong phòng vip, rộng lớn như một căn nhà trung cấp đầy đủ tiện nghi. Lập Tân nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô giữ khư khư từ lúc rời khỏi phòng cấp cứu đến bây giờ, khi trong phòng chỉ còn lại hai người Lập Tân mới dám cởi đồ cô nhìn vết thương.
Một vết thương đã được khâu lại rất khéo tay dài từ bả vai xuống đến gần nửa lưng. Vừa nhìn thấy vết thương anh như muốn phát điên lên, luồng sát khí vây quanh lấy căn phòng. Bạch Yên vẫn hôn mê khuôn mặt trắng bệch như không có sức sống điều đó khiến Lập Tân bây giờ chỉ muốn giết người trả thù cho cô.
Anh cúi đầu nhẹ hôn vào đôi môi nhợt nhạt khẽ vuốt mái tóc cô nói khẽ.
Lập Tân: Đợi anh.
Lập Tân dứt khoát rời đi, mặt tối sầm lại dường như mất bình tĩnh mà lái xe với tốc độ cao chưa đầy 10 phút anh đã có mặt tại vùng ngoại ô cũng là nơi cư chú của ba mẹ anh. Luồng sát khí cao ngút trời đó lại bao vây khắp nơi khi anh vừa chạm chân đến, không vào nhà anh chỉ đứng ngoài sân dùng sự uy áp của mình lớn tiếng vọng vào.
Lập Tân: Lewis giao người cho tôi.
Lewis cùng ba mẹ anh đang ngồi nói chuyện, anh cũng đã đoán trước được sự việc này sẽ xảy ra, cái giọng đầy khí chất vừa vọng vào anh liền lắc đầu ngao ngán cùng mọi người ra ngoài.
Hà Nghi là người có phản ứng nhanh nhất bà vừa nghe giọng nói quen thuộc liền bỏ mặc tất cả mà chạy nhanh ra ngoài. Nhưng khi ra tới nơi bà chỉ biết đứng bất động tại một chỗ khi thấy khuôn mặt Lập Tân không được bình thường, hiện tại Lập Tân giống như một con mãnh thú chỉ nhai sống mọi thứ mà nó nhìn thấy. Cũng đập vào mắt bà là cây súng lục rắt bên hông, bà trầm tư suy nghĩ rồi nhẹ nhàng hỏi.
Hà Nghi: Có chuyện gì vậy con.
Lập Tân dù đã nghe thấy nhưng cũng phớt lờ đi câu hỏi của bà. Anh liếc mắt nhìn về phía sau Lewis cùng ba anh thản nhiên bước ra ngoài. Lập Tân liền trầm giọng
Lập Tân: Giao người.
Lewis cười nham hiểm nhưng lại đẹp đến tuyệt mĩ, anh chỉ tay về phía Bắc giọng uyển chuyển nói từng chữ:
Lewis: Căn nhà gỗ sau núi. Vừa nắm bắt được thông tin anh liền lên xe phóng xe đi mất, để lại hai ông bà nhìn nhau một cách khó hiểu vẫn chưa hiểu được vấn đề gì đang xảy ra, sự nhanh nhẹn của Lập Tân chưa đầy 5 phút anh đã có mặt ở phía sau núi.
Căn nhà gỗ trông có vẻ tồi tàn, ẩm mốc gần như đã được bỏ hoang mấy năm nay. Hai tên vệ sĩ đứng canh cửa khi vừa gặp Lập Tân liền cúi đầu chào một cách tôn kính, động tác không nhanh gọn mở cửa cho anh tiến vào bên trong.
Một người phụ nữ đã bị đánh đến tả tơi nhìn người chẳng ra người ma chẳng ra ma, vừa nghe tiếng động ả ta cố ngồi chồm dậy giọng run run nói không ra tiếng.
Mộng Cầm: Xin các người, tha cho tôi tôi biết sai rồi.
Lập Tân nhếch miệng cười khinh, giọng trầm lạnh thốt lên từng câu.
Lập Tân: Đụng tới người của tôi, đúng là cô chán sống.
Mộng Cầm không thể nhìn rõ dáng người đàn ông cao lớn đó nhưng cũng nghe rõ cái giọng nói đầy uy hiếp đó. Khi nhận ra đối phương là ai ả ta cười thầm trong lòng rồi nhếch miệng nói.
Mộng Cầm: Tôi thật ngu ngốc mới đi cầu xin một người máu lạnh như ngươi. Đồ thâm độc, ngươi hại gia đình ta tan nát mẹ ta cũng do ngươi ép đến chết. Các người đều thâm độc như nhau.
Mặt anh vẫn không biến sắc giọng nói càng ngày càng lạnh đi.
Lập Tân: Tự gieo nhân thì giờ gặt quả.
Mộng Cầm liền cười lớn lấy hết nội lực hét lớn vào mặt Lập Tân.
Mộng Cầm: Vậy thì giết tôi đi, sống không bằng chết như thế này tôi thà chết còn hơn.
Lập Tân ung dung chỉa súng vào tâm trán ả ta, giọng không thấp cũng không cao nói.
Lập Tân: Muốn chết! Cô nằm mơ đi, cô phải sống để chịu sự đau đớn cùng với Bạch Yên.
Vừa dứt lời, Lập Tân không có kiên nhẫn ở lại thêm nơi này một giây nào nữa, quay người bỏ đi không quên dặn hai vệ sĩ.
Lập Tân: Canh chừng cô ta không được để cô ta chết.