Do vết thương vị trí nằm ở lưng nên cô không thể nằm ngửa được, hết thuốc tê cả người cô như muốn chết đi sống lại, cô cảm nhận được cơn đau buốt thịt đó. May mắn vì người đàn ông của cô luôn bên cạnh an ủi chăm sóc cô từng li từng tí, vì cô anh cam tâm tình nguyện làm nệm êm để cô có thể ngủ ngon giấc. Cơn đau nhức kéo dài dù cô đã cắn răng chịu đựng nhưng cơn đau buốt da buốt thịt này đã khiến cô phải rớt nước mắt. Lập Tân nhìn thấy chợt cau mày, anh cũng không thể nào nhẹ nhõm hơn khi thấy cô như vậy. Giọng nói ấm áp đầy sự quan tâm vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch.
Lập Tân: Em đau lắm sao? Anh kêu bác sĩ chích cho em liều giảm đau nữa nhé.
Bạch Yên nhăn mặt nhíu chặt hai đường lông mày rõ nét cô khó chịu đến mức không thể trả lời anh ngay lập tức, chỉ gật nhẹ đầu rồi vùi đầu vào lòng ngực anh. Lập Tân nhẹ nhàng vuốt mái tóc bồng bềnh của cô gái đang làm nũng với anh, anh nhìn dáng vẻ của cô bật cười với dáng vẻ của sự nuông chiều.
Một lát sau, Tấn Ngôn cũng chậm rãi bước vào trong, giọng nói trầm cất lên.
Tấn Ngôn: Cô ấy lại đau nữa sao?
Không có câu trả lời nào từ phía Lập Tân anh chỉ đáp lại Tấn Ngôn bằng cái gật đầu nhẹ, Tấn Ngôn cũng đã chuẩn bị thuốc tiêm vào người cho cô. Ngay sau đó, anh cũng đi ngay không nán lại chỗ Lập Tân là một bác sĩ giỏi anh phải rất nhiều việc không có thời gian để có thể chuyện trò cùng anh bạn này.
Thuốc giảm đau cũng dần thấm vào người Bạch Yên mới có thể thả lỏng người ra cô đã dễ chịu hơn nhiều. Lúc này, cơn đói bụng xuất hiện khiến cô phải xoa nhẹ chiếc bụng rồi Bạch Yên mới chợt nhớ ra là mình đang mang thai. Cơn mê man và cơn đau đã khiến cô quên đi là mình đang mang thai, bây giờ mới chợt nhớ ra cô vội vàng nhỏ giọng lên tiếng.
Bạch Yên: Con của chúng ta.
Lập Tân cũng không mấy ngạc nhiên vì lúc cô hôn mê anh đã biết mọi chuyện nhưng từ miệng cô nói ra anh lại cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, hai bàn tay đan xen vào nhau trông như vợ chồng mới cưới thật lãng mạn Lập Tân nhẹ giọng nói.
Lập Tân: Là bảo bối của chúng ta nên em phải khỏe nhanh lên để chúng ta còn sinh vài bảo bối nữa.
Bạch Yên thẹn thùng đánh nhẹ vào ngực anh, giọng ấp úng khẽ nói.
Bạch Yên: Anh thật xấu tính.
Sắc mặt cô lại xị xuống có chút kém sắc, Lập Tân sợ cô lại bị cơn đau hành anh liền hỏi cô với sắc mặt gấp gáp.
Lập Tân: Em sao vậy? Lại đau nữa sao?
Bạch Yên lắc nhẹ đầu, rồi đặt bàn tay xoa nhẹ chiếc bụng nhẹ nhàng nói.
Bạch Yên: Bảo bối của chúng ta đói rồi.
Giờ là giữa đêm, anh cũng không muốn phiền đến thím Thẩm nên đành tự mình xuống gian bếp của bệnh viện đích thân nấu cháo cho cô. Không để cô chờ đợi lâu động tác của anh rất nhanh nhẹn, chỉ hơn 15 phút anh đã nấu xong cháo thịt bằm đầy dinh dưỡng cho cô. Cô ngồi tựa lưng vào chiếc gối êm, khi anh bước vào cô không khỏi bật cười. Đường đường là một tổng tài giờ đây anh lại như một người đàn ông bếp núc đích thân xuống bếp, Lập Tân nhẹ nhàng đặt chén cháo xuống giọng nói có chút nghiêm nghị.
Lập Tân: Em còn dám cười anh sao.
Trong lúc cô đang bụm miệng cười thì nụ hôn ngọt ngào của anh bao chùm lấy đôi môi ngọt ngào của cô. Một lần nữa anh lại hút hết sinh khí của cô, cô cố gắng lấy hơi vào rồi từ từ nói.
Bạch Yên: Không cười nữa, không cười nữa.
Lập Tân ngồi xuống bên cạnh cô, mớm từng muỗng cháo cho cô anh rất ân cần và cần thận không để cô bị bỏng. Chén cháo đầy trong chốc lát cô cũng đã ăn hết, liền nhẹ nhàng hỏi Lập Tân.
Lập Tân: Anh vẫn chưa ăn gì sao?
Lập Tân cũng nhẹ nhàng trả lời.
Lập Tân: Anh không đói.
Bạch Yên bỗng chợt cau mày, có chút lớn giọng với anh.
Bạch Yên: Không đói cái gì, anh chăm sóc em cả ngày nay em chưa thấy anh ăn gì mà còn nói không đói.
Bạch Yên vẫn luyên thuyên bên tai anh, Lập Tân lập tức chặn họng cô bằng nụ hôn anh đưa lưỡi vào khoang miệng cô khuấy tung một cách nồng nhiệt. Dứt nụ hôn anh còn liếm nhẹ vành môi mình một cách khuyến rũ, rồi nói.
Lập Tân: Anh ăn xong rồi, ngon lắm.
Cô đỏ ửng mặt, lắp ba lắp bắp nói.
Bạch Yên: Ngon cái đầu nhà anh, anh cứ ghẹo em.
Bảo bối cũng đã được ăn no nê, cô nhẹ nhàng thả lỏng người nằm gọn trong vòng tay Lập Tân mà ngủ ngon như con heo sữa.