Cô phì cười khuôn mặt anh càng giận dữ thì cô lại càng buồn cười, thật sự mấy tháng nay cô chưa từng nở nụ cười tươi như vậy vì vậy cô cảm thấy rất hạnh phúc khi lại được ở bên anh. Cô nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay mềm mại mảnh khảnh chạm vào gò má đẹp đẽ của Lập Tân, nhẹ nhàng nói.
Bạch Yên: Em ở chỗ anh ấy, nhưng chúng em gặp nhau rất ít anh ấy còn phải làm việc của anh ấy. Tiểu Tân, ngoan không tức giận nữa nào.
Lập Tân sững người mất ba giây nhìn cô không rời mắt, rất nhanh anh liền lên tiếng.
Lập Tân: Em gọi anh là gì?
Bạch Yên vòng tay qua cổ anh mỉm cười tươi như ánh nắng bình minh ấm áp một cách lạ thường.
Bạch Yên: Tiểu Tân của em.
Anh nghe những lời mật ngọt đó tuy không hợp với thân phận của anh nhưng từ miệng cô nói ra anh đều cảm thấy dễ chịu còn rất thích cô gọi mình như vậy. Anh mỉm cười nhìn cô với anh mắt có chút ham muốn, anh đã phải ăn chay mấy tháng nay thật khó để kiềm chế khi cô cứ tỏa ra cái mùi mê hoặc lòng người.
Thấy ánh mắt anh có chút kì lạ cô liền cười cười khéo đẩy anh ra một bên nhưng người đàn ông mạnh mẽ này cứ như tảng đá dù cô có dùng sức bao nhiêu đi chăng nữa anh cũng không hề nhúc nhích. Lập Tân đột ngột nắm bàn tay đang đẩy lòng ngực mình đưa lên đỉnh đầu, cất giọng trầm ấm.
Lập Tân: Em tự dâng đến miệng cọp giờ lại muốn chạy.
Cô ngại ngùng cũng hơi lúng túng lắp bắp nói.
Bạch Yên: Em dâng đến miệng anh hồi nào chứ.
Lập Tân không thể kiềm chế nổi cái sự dễ thương này của cô liền tấn công vào vùng cổ trắng nõn nà mà hôn một cách mãnh liệt. Bạch Yên rùng mình, tay cô bị anh nắm chặt không thể kháng cự, anh cứ liên tục hôn lên vùng cổ khiến cô không ngừng rùng mình, giọng nói có chút khoái cảm vang lên.
Bạch Yên: Em đang mang thai mà.
Động tác anh dừng lại khoảng ba giây, khẽ thì thầm vào tai cô.
Lập Tân: Anh sẽ nhẹ nhàng, không ảnh hưởng đến bé con đâu. Vừa dứt lời không để cho cô nói thêm câu nào liền chuyển vị trí từ cổ lên đôi môi mềm mọng như nước mà quấn quýt mãi không rời. Khi cô vẫn chìm đắm vào nụ hôn thì bàn tay hư hỏng của anh rất nhanh nhẹn đã cởi bỏ hết quần áo của cô chỉ chừa lại đồ nhỏ. Hai đồi núi được bao bọc trong chiếc bra, rời khỏi đôi môi đã khiến cô thở không đều phải hít lấy hít để mới thấy thoải mái. Lập Tân nhìn hai đồi núi đầy đặn không kiềm chế được mà nhanh tay tháo bỏ chiếc bra vướng víu, hai đồi núi đã đưa ra một cách lỗ liễu. Đôi môi mềm của anh cuối cùng cũng không nhịn được mà ngậm lấy búp hoa nhỏ trên đồi núi, tay còn lại cũng không chịu yên mà xoa nắn liên tục, anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Lập Tân: Hình như ngực em to thêm rồi, lúc trước còn vừa tay anh giờ bàn tay anh không thể ôm trọn nó rồi.
Cô vẫn đang còn đê mê khi anh mới chỉ chạm vào ngực mình, nghe anh nói xong hai má cô càng ửng hồng thêm nữa như chú thỏ con. Con chiến mã của anh dường như nó đã muốn xổng chuồng không ngừng lớn lên để xông ra ngoài, anh nhẹ nhàng cởi từng món đồ vướng víu trên trường rồi cũng từ từ thả con chiến mã ra ngoài. Bạch Yên nằm dưới, khi con chiến mã đưa ra trước mắt cô, cô liền dự cảm không lành cái con chiến mã đó sừng sững trước mặt cô cũng sắp tiến gần đến miệng cô. Lập Tân liền xoa đầu cô khẽ nói.
Lập Tân: Anh muốn em nếm thử nó.
Khi chiến mã chạm nhẹ vào đôi môi mềm của cô, Bạch Yên có chút do dự liền khẽ lắc đầu Lập Tân cũng nhanh chóng thu lại chiến mã đưa tay chạm vào khuôn mặt khuyến rũ đó của cô rồi dịu dàng nói.
Lập Tân: Em không muốn thì anh cũng không ép em nữa.
Nhưng con chiến mã đã xổng chuồng thì sao có thể cho vào, món đồ cuối cùng trên người cô anh cũng lột ra một cách nhanh chóng. Hang núi đang không ngừng co thắt, anh không chần chừ mà đưa vào hang nhưng khi vào đến miệng hang lại rất khó để vào. Lập Tân khẽ vuốt hang động rồi cất tiếng.
Lập Tân: Mới mấy tháng nó đã khít như vậy rồi sao? Em thật biết cách khuyến rũ anh mà.
Bạch Yên: Anh có thể nào ngừng nói mấy lời xấu hổ đó được không.
Tai lắng nghe tay thì nhẹ nhàng đưa ngón tay thon dài của mình vào hang sâu khiến cô rùng mình tay bấu chặt lấy bắp tay săn chắc của anh miệng không ngừng kêu lên.
Bạch Yên: Đau.. đau em.
Một ngón vào một cách dễ dàng rồi cũng đến ngón thứ hai bị anh khuấy đảo nơi hang sâu còn cô không ngừng run lên. Khi hang sâu có vẻ tốt lên anh lập tức đưa chiến mã vào một cách nhẹ nhàng nhất có thể, rồi nhẹ nhàng di chuyển một cách cẩn thận.
Sự nhẹ nhàng của anh cô không cảm thấy đau nữa mà bù vào đó là sự đê mê khoái cảm, mỗi lần vào ra là cô cảm thấy sung sướng hết cả người. Cả hai đều chìm vào sự hân hoan và hưởng thụ.